Duy An nằm ở trong ngực ông giống như nghe hiểu tiếng nói chuyện của ông, còn há mồm trả lời "A a ~" hai tiếng.
Nghe thấy giọng nói mềm mềm của cậu bé, trùng ở đây nghe thấy đều nhũn hết cả tim.
Thừa dịp có chút thời gian Quyền Chử thay một bộ quân trang mới rồi cầm bình sữa cúi người đưa núʍ ѵú cao su đến bên miệng Duy An, cái bình sữa này được làm từ vỏ trứng của trùng đực non.
Đối với Trùng tộc mà nói, vỏ trứng lúc sinh ra đời là rất quan trọng, thứ này quyết định bọn nó có thể khỏe mạnh trưởng thành hay không.
Ngày đầu tiên sau khi phá xác, trùng sẽ gặm hết hơn phân nửa vỏ trứng, bình thường nhiều nhất trong hai ngày thì vỏ trứng sẽ được gặm hết.
Trùng đực bởi vì thân thể yếu nhược nên phải cần bảy ngày mới có thể gặm xong.
Vừa nãy, Quyền Chử đã nhìn vỏ trứng, trên đó không hề có một chút vết tích bị gặm nào, chuyện này khiến ông hiểu được, trùng đực non của ông hình như còn yếu hơn trùng đực non bình thường.
Duy An nhỏ trong ngực hùng phụ lần theo hương vị há mồm ngậm lấy núʍ ѵú cao su, bản năng kiếm ăn khiến cậu bé không ngừng hút, kèm theo tiếng nuốt ừng ừng chính là âm thanh hừ hừ mà trùng đực non phát ra do thỏa mãn.
Toàn bộ phòng khách an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, trùng ở đây đều nhìn chằm chằm tiểu Duy An bú sữa mẹ, nhìn cái tay nhỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi cầm lấy cái bình sữa uống với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, trong lòng mọi người đột nhiên có một cảm giác vui vẻ không thể diễn tả bằng lời.
Quyền Chử cúi đầu đối diện với con mắt màu xanh thẳm mông lung như nhiễm một tầng sương mù của tiểu Duy An, trái tim luôn luôn lạnh lẽo cứng rắn thoáng mềm nhũn một chút, đây là trùng đực non của ông, tương lai sẽ gọi ông là thư phụ.
Uống một nửa hộp sữa, tiểu Duy An mệt mỏi ngoẹo đầu vào trong ngực hùng phụ ngủ thϊếp đi.
Ôm tiểu Duy An, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp hơi nhíu mày, nhìn bình sữa còn không lớn được bằng bàn tay của ông chỉ còn lại một nửa, ông hạ giọng nói, "Uống ít như vậy làm sao được?"
Quyền Chử lắc đầu tỏ vẻ không biết, sau đó một chân quỳ xuống ngửa đầu nhìn hùng chủ trước mặt, trong con mắt màu đỏ sậm mang theo vẻ yếu ớt khẩn cầu "Hùng chủ, chuyện quân bộ không thể kéo dài được nữa, em có thể đi qua đó xử lý một chút hay không?"
Một tháng trước, sau khi từ chiến trường Ô Hải trở về, hùng chủ đã không cho ông ra ngoài rồi, bảo ông ngoan ngoãn ở trong nhà làm tròn nghĩa vụ thư quân.
Mặc dù biết sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, các quân thư khác một khi có hùng chủ thì sẽ bị tước đoạt đi quyền lợi tiếp tục chiến đấu trên chiến trường, hùng chủ của ông đã rất tốt, còn cho ông thời gian hơn hai mươi năm.
Nhưng mà ông vẫn không cam tâm, không cam tâm cũng không có cách nào khác, ở Trùng tộc, trùng đực cao hơn mọi thứ, trùng cái đã kết hôn từ thân đến trái tim tất cả đều thuộc về hùng chủ, nếu không phải đối mặt với chuyện nguy hiếm đến sinh mệnh thì trùng cái không thế phản kháng lại trùng đực.
Nhưng ngay vào lúc ông đã nhận mệnh thì một trùng đực non lại phá xác từ bên trong trùng trứng của ông.
Quyền Chử biết đây là cơ hội duy nhất của ông.
Quả nhiên, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn tiểu Duy An trong ngực, rồi liền gật đầu, "Đi đi."
"Vâng" Quyền Chử đứng thắng người lên, đưa nửa bình sữa còn lại cho quản gia bên cạnh rồi quay người rời đi.
Quyền Phiền trốn ở sau lưng thư phụ nhìn bóng lưng phụ thư rời đi thì lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn tiểu Duy An trong ngực hùng phụ, trong mắt có chút hâm mộ nhàn nhạt, cậu cũng rất muốn được hùng phụ ôm.
Ban đêm, về đến phòng Quyền Phiền đứng ở trước gương nhìn khuôn mặt nhỏ, con mắt và trùng văn màu xanh sẫm trên mặt mình thì liền có chút thất vọng.
Mặt em trai trùng đực trắng nõn vô cùng, khó trách hùng phụ lại thích như vậy.
Bảo dưỡng viên Triệu Ngôn được đưa về trung tâm bảo dưỡng, tuy việc tiểu Duy An khóc không phải là bởi vì cô, nhưng việc đó cũng không thể ngăn cản Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp muốn đối một bảo dưỡng viên khác.
Nhưng với đồng nghiệp thì Triệu Ngôn có thể trở về thật là chuyện đáng mừng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp là một trùng nổi danh hỉ nộ vô thường ở Trùng tộc, số lượng trùng bị ông hành hạ đến mức tàn phế không dưới ba chữ số, cô có thế hoàn hảo vô khuyết trở về đã là chuyện rất dáng vui mừng.
Khi bảo dưỡng viên mới được đưa đến, tin tức Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp có một trùng đực non mới cũng cấp tốc truyền khắp Trung tộc.
Sáng sớm, trong căn phòng đặc biệt thay quần áo cho tiểu Duy An, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang thận trọng lấy tay tiểu Duy An từ bên trong miệng cậu bé ra, ngón tay nằm ở trong tay thật sự là quá nhỏ, giống như không cần thận thì sẽ bị bóp hỏng mất, chuyện này khiến ông cảm thấy rất là khó xử, "Bẩn chết rồi, không được phép ngậm tay nữa."
Nằm ở trên thảm, tiểu Duy An nghe thấy ông nói chuyện thì toét ra cái miệng cười không răng, mặt mày cong cong, một cái tay nhỏ khác không bị nằm lấy quơ lung tung, "A".
Thấy cậu cười, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp liền không chịu được nữa, "Nghe hiểu thì không cho ngậm nữa."
Nằm ở trên thảm, tiểu Duy An giống như là nghe hiểu, trả lời một tiếng, "A ~ "
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn cậu bé như là đã nghe rõ thì liền buông tay ra, không ngờ vừa mới buông tay ra cậu bé lại tiếp tục cho tay vào trong miệng, cuối cùng ông chỉ có thể bất đắc dĩ cầm tay cậu bé trong tay không buông ra.
Bị nắm tay không cho động, tiểu Duy An cũng không có tức giận, một cái tay khác có thể động dậy tóm lấy bàn chân cao hứng nói lung tung.
Nửa tháng này đều là Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp chăm sóc tiểu Duy An, không hề đến phiên trùng khác, bảo dưỡng viên mới tới ngoại trừ thỉnh thoảng nhắc nhở một chút thì còn lại cũng không xen tay vào được.
Bảo dưỡng viên mới tới Giang Dưỡng tỏ ra là đã hiểu, tiểu Duy An thật sự là quá đáng yêu, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn dễ thương kia thì có trùng nào mà không yêu quý cơ chứ.
"Gọi hùng phụ đi." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nằm ở trên thảm đùa với tiểu Duy An.
"A nha"
"Hùng phụ."
"A -nha~"
"Ngốc quá." Ông đưa tay chọt một cái lên chóp mũi của tiểu Duy An, đôi mắt óng ánh mang theo ý cười đối diện với ông, rồi khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên.
Âm thanh trong chung đoan chợt vang lên, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thu hồi ý cười, nhìn cái tín hiệu kêu gọi thì ghét bỏ nhíu mày, tiện tay kết nối, trong giọng nói không hề che dấu vẻ mất kiên nhẫn, "Có việc gì?"
Một bóng người cao lớn cường tráng giả lập hiện ra, đôi mắt màu xám trắng thâm thúy nhìn chăm chú vào ông, hai đầu lông mày có một loại cảm giác áp bách khó nói lên lời.
Đây chính là gia chủ đương thời của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn - Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế, đã từng là nguyên soái quân bộ.
Một gia chủ trùng cái hiếm thấy.
Không giống như những trùng đực của các tiểu môn tiểu hộ, vừa ra đời đã được sủng ái, trở thành một kẻ vừa tự đại vừa vô tri, trùng đực xuất sinh từ đại gia tộc luôn được hưởng thụ trình độ giáo dục và tài nguyên cao nhất.
Chuyện này khiến bọn họ có được trí tuệ cùng quyền lực không thua gì thân phận cao quý của họ, cho nên vị trí gia chủ gia tộc đạt trình độ cao nhất ở Trủng tộc vẫn luôn là do trùng đực chưởng quản, duy chỉ có Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế là ngoại lệ.
Ông ta là gia chủ mà Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp một tay đẩy lên.
Nguyên nhân chính là ông không muốn sinh mệnh ngắn ngủi của mình vì một số chuyện râu ria mà lãng phí thời gian.
Quyền lực, địa vị, tiền tài ông đều có, nếu như Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế khiến ông không hài lòng, ông có thể đuổi ông ta xuống bất cứ lúc nào, tước đoạt vị trí gia chủ của dòng họ Ngải Nhĩ Hãn dáng lẽ nên thuộc về ông.
"Nghe nói em có trùng đực non?" Một giọng nói trầm thấp truyền ra, Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế cũng không thèm để ý đến thái độ của ông, tên em trai trùng đực này luôn luôn khó chịu với ông ta, đối với lời đề cử làm gia chủ lúc trước của ông dành cho mình, làm đương sự như ông ta cũng rất kinh ngạc.
Liên quan tới chuyện trùng đực non, Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế đã nhận được tin tức từ rất sớm, nhưng tất cả tin tức phải đến nửa tháng sau cho tới hôm nay ông ta mới nhận được hết.
Trùng đực non là một con át chủ bài quan trọng nhất giúp đề cao địa vị của gia tộc ở Trùng tộc, tuy địa vị của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn bây giờ cũng không cần trùng đực non để đề cao, nhưng mà con trùng non này là con trùng đực non duy nhất ở đời này của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn.
Làm phụ huynh, ông ta đương nhiên phải hỏi một chút.
"Ừm." Sắc mặt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không tốt lắm nhưng vẫn chuyển ống kính về phía Duy An.
Tiểu Duy An nằm dưới đất đang gác chân muốn dùng tay ôm lấy chân của mình, thấy hùng phụ xoay đầu lại nhìn, cậu bé liền cười toe toét, cái miệng không răng cười rất vui vẻ, đôi tay nhỏ trắng nõn quơ quơ lung tung trên không trung, "A a ~ nha ~ "
Trông thấy cảnh này, ánh mắt Ngải Nhì Hãn Tang Thế chợt trở nên ôn hòa đi rất nhiều, trùng đực mà cũng đáng yêu như vậy sao?
Ông ta liếc mắt nhìn Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rồi lại rủ mắt xuống, có lẽ bọn họ đều là những người bị mất đi phẩm chất cơ bản mà lớn lên, "Nó tên là gì?"
"Duy An." Giọng nói của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng đã mềm mại hơn nhiều.
"Nó có vẻ rất yếu." Đứa bé nho nhỏ kia hình như còn không lớn bằng trùng cái non nhà ông ta vừa mới phá xác, chuyện này khiến ông ta thực sự hoài nghi trùng đực non này đã phá xác được nửa tháng rồi sao?
Duy An nằm ở trên thảm mở to đôi mắt to hiếu kì nhìn bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, một tay chỉ vào Ngải Nhĩ Hãn Tang Thể, một tay miễn cưỡng nắm chặt ngón tay hùng phụ lay động nói gì đó, "A nhau~"
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm lấy Duy An, hất cằm lên về phía Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế, tùy tiện nói, "Ây, bác của con đó."
Duy An nắm chặt tay hùng phụ, ngoẹo đầu, dùng con mắt to màu xanh thẳm nhìn thân ảnh xa lạ vụt sáng vụt sáng trước mặt, nha nha nha nói ra mấy ngôn ngữ mà không ai nghe hiểu, bộ dáng đáng yêu khiến cho nguyên soái chém gϊếŧ cả đời cũng không khỏi trở nên ấm áp, ông ta cố gắng hạ giọng "Duy An ngoan".
"A......"
"Ừm, ngoan.”
"A... Nha. "
Trùng tộc hiếu chiến, bởi vì thể chất tự thân cường hãn nên trùng cái non mới ra đời ngay tiếp theo đều không phải là loại dễ đối phó, chuyện này cũng dẫn đến việc phương thức Trùng tộc dưỡng tể thường khá là bạo lực.
Duy chỉ có ở trước mặt trùng đực non, bọn họ mới phải cẩn thận vô cùng.
Ngải Nhĩ Hãn Tang Thể cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ mảnh mai như thế, nho nhỏ ngoan ngoãn uốn éo ở trong ngực hùng phụ, mái tóc màu đen, trên khuôn mặt trắng nõn là một đôi mắt màu xanh thắm vừa lớn vừa tròn, bàn tay nho nhỏ đến cả nửa ngón tay của ông ta cũng không cầm được đang gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực của hùng phụ tò mò nhìn ông ta.
Trong miệng phát ra giọng nói mềm mại, tuy cách màn hình và mấy tinh cầu nhưng ông ta vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa thơm.
Nói thật lúc trước bởi vì bị ép ngồi lên vị trí gia chủ để có được quyền lợi hùng chủ, kỳ thật Tang Thế cũng không tiếc nuối lắm, khi biết rõ được tính cách của trùng đực ông thậm chí còn có chút cao hứng.
Hiện tại ông lại có chút tiếc nuối.
Không hùng chủ, mang ý nghĩa cả đời này của ông đều không thể có được một trùng đực non ngoan ngoãn dễ thương như thế.
Ngải Nhĩ Hãn Dức Lạp ước lượng trọng lượng trùng đực non trong ngực rồi khẽ chau mày, liên tiếp hai ngày rồi mà không tăng chút cân nào.
Không so sánh với những trùng cái vừa xuất sinh đã rất cường hãn, chỉ riêng những trùng đực mà ông thấy thì trùng đực non nhà ông cũng là đứa kém nhất.
Khác với các trùng đực khác, sau khi phá xác nhiều nhất bảy ngày là có thể ăn xong vỏ trứng, chừng mười ngày là có thể xoay người bò lăn, mơ mơ hồ hồ có thể nói ra hai chữ, mà Duy An của ông bây giờ hơn nửa tháng vẫn còn vỏ trứng, còn chưa ăn hết một nửa.
Lượng ăn của cậu thật sự là quá ít, uống hai ngụm thì đã không chịu ăn nữa, bây giờ còn chưa biết xoay người.
Ông cũng đã cho trùng y cẩn thận kiểm tra, ngoại trừ người yếu phải nuôi dưỡng cẩn thận ra thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Trong tinh tế, cũng chỉ có chủng tộc nhân loại bởi vì thế chất tự thân yếu ớt mà vô cùng tinh thông y thuật, y thuật của Trùng tộc cũng được học tử bọn họ.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang suy nghĩ, mình có nên đi đến tinh cầu nhân loại tìm một bác sĩ y thuật tốt tới hay không.
Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế nghe ý nghĩ của ông thì liền gật đầu, "Ba ngày sau bác sĩ sẽ tới."
Nhân loại là một chủng tộc rất kì lạ, dòng thời gian cuộn trào không ngừng, bọn họ tuy có một cơ thể rất là suy nhược nhưng vẫn có thể nương tựa vào khoa học kỹ thuật bản thân chế tạo ra mà vẫn tồn tại rất ổn trong vũ trụ bao la này.
Hơn nữa, nữ tính của bọn họ và á thư của Trùng tộc có vẻ ngoài nhìn giống nhau y như đúc, nhưng đương nhiên là sẽ không có vẻ ngoài cao ráo và thân thể cường hãn được bằng á thư.
Đây cũng là lý do khiến Trùng tộc hứng thú với bọn họ như vậy.
Nhiều năm phát triển, quan hệ của nhân loại và Trùng tộc cũng không tệ lắm, bọn họ cung cấp khoa học kỹ thuật cho Trùng tộc, Trùng tộc cũng không tiếc sức lực che chở cho bọn họ.
Lúc hai người nói chuyện, Duy An trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đã ngủ, l*иg ngực nho nhỏ nâng lên hạ xuống nhìn qua vô cùng dễ thương.
Có lẽ bởi vì tổn thương sau khi bị hủy đi bản thể nên thời gian thanh tỉnh của Duy An rất ít, mỗi ngày cộng tất cả thời gian hoạt động cũng chỉ có năm sáu giờ, lúc tỉnh đều vô cùng nhu thuận, không khóc không nháo rất dễ nuôi, chuyện này khiến Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vừa cao hứng lại vừa đau lòng.
Cho dù là lần đầu tiên có trùng đực non, ông cũng biết tiểu Duy An nhà mình ngủ quá nhiều.