Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 2

Đúng vậy, con trùng đực non này rất là ngoan!

Vân Lai ở phía sau nhón chân lên muốn nhìn con trùng đực non trong rương Dục Đản.

Hùng chủ, thư quân và thư hầu cộng lại có tất cả hai mươi trùng, một đống trùng cao lớn sắc mặt tràn đầy hưng phấn vây quanh ở bên ngoài rương Dục Đản. Nếu là một con trùng cái non vừa mới lột xác thì có thể dã bị dọa khóc, còn trùng đực non này thì tuyệt không sợ hãi, còn chậm rãi di chuyển cái đầu nhỏ tới, tựa hồ là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhóm thư hầu nghe được tin tức về trùng đực non cũng rất là hưng phấn, nhất thời không nhịn được muốn xông tới, nhưng sau khi tỉnh hồn lại thì cũng vội vàng lui về phía sau, vừa lui vừa thận trọng quan sát sắc mặt của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp quét mắt nhìn dám trùng cái lỗ mãng kia, bởi vì có trùng đực non nên tâm tình của ông rất tốt, không chấp nhặt với bọn họ.

Ông tiến lên mở rương Dục Đản ra muốn ôm lấy trùng đực non bên trong, nhưng khi tay ông thật sự đυ.ng vào làn da mềm mại của trùng đực non thì toàn bộ cơ thể đều cứng đờ.

Mặc dù ông cũng đã từng là một con trùng đực non, nhưng khi dã trưởng thành rất nhiều năm, đối mặt với con trùng đực non trắng nõn nà mềm mềm lại yếu ớt ghê gớm này, ông vẫn cảm thấy không biết làm sao.

Thực sự là quá mềm!

Ông còn không dám dùng lực thì phải ôm nó thế nào?

Trùng đực non nằm ở trên tay ông cũng không sợ hãi, còn đùa nghịch vung hai dôi chân, đôi tay trắng nõn mềm mại trên không trung.

Trong lòng có chút hoảng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp giương mắt nhìn về phía thư quân bên cạnh.

Quyền Chử đã rất lâu rồi mới nhận được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của hùng chủ, sau khi ngẩn người thì lập tức tiến lên xoay người muốn ôm trùng đực non từ trong tay hùng chủ qua, nhưng mà chỉ vừa mới tiếp xúc đến cái thân thể mềm mềm thì toàn bộ cơ thể của ông cũng cứng đờ.

Ông là quân thư, sức lực còn lớn hơn trùng cái bình thường, hùng chủ còn không dám dùng sức thì ông lại càng không dám.

Cánh tay và đôi chân của trùng đực non đang đặt ở trên tay hai con trùng chưa từng có kinh nghiệm ôm trùng non bao giờ, hai trùng duy trì dáng vẻ ôm không dám ôm thả không dám thả một hồi lâu, mãi đến khi hiệp hội bảo dưỡng trùng đực non đặc biệt mời á thư bảo dưỡng viên tới. Nhận được sự cho phép của bọn họ, á thư mới xoay người ôm lấy trùng đực non từ trong tay hai trùng.

Được giải phóng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Chử còn chưa kịp thở phào thì đã thấy con trùng đực non vừa nãy ở trên tay bọn họ còn đang hiếu kì lại đột nhiên "Ô oa" một tiếng rồi khóc lên.

Thân là khí linh, trùng đực non vừa nãy vì tìm được hôn trùng nên trái tim mới có thể bình an, nhưng khi bị một khí tức xa lạ không phải hôn trùng ôm đi thì liền lâm vào bất an.

Đôi mắt xanh thẳm bịt kín hơi nước, từng giọt nước mắt lớn từ đuôi mắt phiếm hồng của cậu bé rơi xuống, cái tay nho nhỏ kèm theo tiếng khóc yếu ớt nhỏ bé vung vẩy liên tục trên không trung, nhìn đáng thương cực kỳ.

Mặt Quyền Chử lập tức trầm xuống, đừng nói là một thư phụ là ông, mà đến cả đám thư hầu bên cạnh lúc này cũng đau lòng không chịu được.

Trùng đực non khóc lên thật sự làm cho trùng khổ sở.

Về phần Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thì khỏi nói, khuôn mặt âm u đến mức ai nhìn cũng phải sợ, tiếng khóc tinh tế giống như là cây kim đâm vào trong lòng của ông khiến trái tim ông khó chịu vô cùng, lập tức nhấc chân lên chuẩn bị đá cho trùng kia một phát.

Nhưng cái chân giơ đến giữa không trung ông mới nhớ tới á thư này còn đang ôm trùng đực non thì liên chuyển hướng đá vào trên đùi một thư hầu bên cạnh tên là Ngải Hi.

Thư hầu phải nhận một cước tràn ngập lửa giận của ông xong thì lập tức lùi lại một bước.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp liếc mắt nhìn rồi liền thu tầm mắt lại, sắc mặt không tốt nhìn về phía trùng đực non khóc đến mức đáng thương, "Ngươi cần cho ta một lời giải thích."

Bảo dưỡng viên Triệu Ngôn nghe vậy liền đố mồ hôi lạnh khắp người, cô làm bảo dưỡng viên đã được chừng mười năm, không thể nào có thể làm ra sai lầm ngu ngốc như là làm đau trùng đực được, nhưng mà những lời giải thích này nếu nói ra ở trước mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp có danh xưng hỉ nộ vô thường này thì tuyệt đối sẽ không được tin tưởng.

Đây là trùng đực non mà Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp chờ mong nhiều năm, cũng là trùng đực non duy nhất ở thế hệ này của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn. Nếu như ở trên tay của cô mà xảy ra vấn đề gì thì cô cũng không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải chuyện gì.

Làm như thế nào cũng không thể dỗ được trùng đực non đang khóc rống nín khóc, Triệu Ngôn cố gắng ổn định cảm xúc, tinh tế quan sát trùng đực non để tìm ra nguyên nhân mà cậu bé đột nhiên khóc lên.

Khi phát hiện nắm tay của trùng đực non đang hướng về phía Ngải Nhĩ Hãn Đức Lập và Quyền Chử, cô liền làm ra một động tác to gan, đó là đặt trùng đực non vào trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp theo bản năng ôm lấy trùng đực non mềm mại vào trong ngực, sau đó toàn bộ cơ thể đều cứng đờ, đến mức hô hấp cũng không nhịn được nhẹ lại.

Trùng đực non vốn dĩ còn đang khóc rống được đặt vào trong ngực hùng phụ liền không khóc nữa.

Một lần nữa cảm giác được sự thân cận đến từ huyết mạch, cậu bé liền an tâm hơn, cái tay nho nhỏ nắm lấy phần vải áo trước ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, hai con mắt xanh thẳm đẫm lệ mông lung, mặc dù còn không thấy rõ được đồ vật trước mắt nhưng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp.

Cậu bé mở cái miệng nhỏ ra "A ~ a ~" cáo trạng.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không biết cậu bé đang nói cái gì, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của cậu thì đã cảm thấy rất là mềm lòng rồi, nghĩ đến việc nhóc con này vừa mới nằm vào trong ngực ông thì đã không khóc nữa, trong lòng lập tức cảm thấy rất là thoải mái, rất tự nhiên vỗ nhẹ vào phía sau lưng của trùng đực non, ôn nhu dỗ dành, "Hùng phụ ở đây, không khóc, không khóc."

Lấy được lời đáp lại, trùng đực non nhếch miệng nở một nụ cười, Quyền Chử bên cạnh thấy vậy, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn cũng nhu hòa đi không ít, khó có thể tưởng tượng trùng đực non mềm mại dễ thương như vậy lại phá xác từ bên trong trứng của ông.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm trùng đực non rời khỏi Dục Đản thất đi đến lầu chính, trên đường đi, vì lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí chú ý đến trùng đực non trong ngực nên dáng vẻ đi đường cũng có vẻ khá là quái dị.

Đương nhiên, vào loại thời điểm này cũng không có trùng nào chú ý đến dáng vẻ đi đường của ông, tất cả trùng bao gồm cả ánh mắt quản gia người máy đều tập trung vào nhóc con trùng đực trong ngực ông.

Ánh nắng trên hành lang chiều lên trên làn da thịt trắng nõn của trùng đực non phản xạ ra ánh sáng trắng lóa, ánh mặt trời ấm áp giống như bị hấp dẫn cũng chiếu về phía anh, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thậm chí còn có lúc cảm thấy ông như đang ôm một mặt trời nhỏ.

Trùng đực non trong ngực dán vào trước ngực ông, tiếng trái tim nhỏ nhảy lên trùng khớp với tiếng tim đập của ông, ông chưa từng có lúc nào cảm giác được rõ ràng tiếng trái tim đập thình thình trong l*иg ngực như thế, từng âm thanh một đều mang đến sự thần kỳ của sinh mệnh, nói rõ về ý nghĩa sự tồn tại của cậu.

Trùng đực là thụ thần mà toàn bộ Trùng tộc thậm chí là toàn bộ vũ trụ yêu thích nhất, vụ tai nạn ngàn năm trước đưa đến hậu quả khiến cho hiện tại hơn ngàn vạn chủng tộc trên toàn bộ vũ trụ đều có các trình độ khác biệt và biểu hiện chứng bệnh khác nhau.

Giống như là bị nguyền rủa, không có bất kỳ sinh mệnh nào có trí tuệ có thể trốn thoát.

Dưới tình huống như vậy chỉ có trùng đực, bọn họ là trùng duy nhất không bị chứng bệnh bóng ma này bao trùm cả đời, còn có thể trợ giúp trùng cái kiềm chế trùng nguyên bạo động.

Ở Trùng tộc, trùng cái có thể chất càng cao càng cường đại thì trùng nguyên càng không dễ bạo động.

Bởi vì chỉ có đực cái kết hợp mới có thể sinh ra trùng cái cao cấp, vậy thì một nửa huyết mạch khác đến từ hùng phụ mới có thể mang đến cho bọn họ sự che chở khi đối mặt với sự diệt vong mà cả vũ trụ sẽ phải gặp phải.

Cái cái kết hợp sinh ra trùng cái, thì phần lớn trùng cái đó đều có cấp độ tương đối thấp, tỉ lệ trùng nguyên bạo động cũng sẽ lớn hơn, không có hùng phụ, sau khi thành niên, bọn họ chỉ có thể tìm đến một vị hùng chủ đề xao động khiến cho trùng nguyên an bình hơn.

Thứ vật chất kia được đặt tên là EY, mỗi giờ mỗi khắc bọn chúng sẽ phá hư thần kinh của bọn họ, cả đời trùng cái sẽ phải trải qua vô số lần mà trùng nguyên hỗn loạn, mỗi một lần hỗn loạn đối với bọn họ mà nói đều là vô tận thống khổ và thương tổn cực lớn, đến tận khi trùng nguyên hoàn toàn bạo động khiến cho bọn họ trở thành trùng thủ không còn chút lý trí nào, lưu lạc lên trên chiến trường rồi bị thúc đẩy bừng lên sát khí.

Chết trận trên chiến trường là danh giá sau cùng mà bọn họ có thể mang lại cho Trùng tộc.

Trùng đực thì lại có thể ức chế loại vật chất tên là EY này.

Có trùng đực thì loại vật chất này sẽ giảm đi rất nhiều, bọn họ còn có thể sử dụng tinh thần lực chủ động cứu trùng cái đang ở biên giới của bạo động quay trở lại.

Không chỉ như thế, mỗi một quả trùng trứng ở bên trong Trùng tộc đều cần tinh thần lực của trùng đực tẩy lễ thì mới có thể phá xác, nếu không thì sẽ biến thành trứng chết không phá xác được.

Từ lúc sinh ra đến bây giờ, trùng đực luôn là trân bảo của Trùng tộc, nhưng mà từ ngàn năm trước, khi mà trùng đực trở thành trân bảo của đông đảo chủng tộc trên toàn bộ vũ trụ thì bọn họ cũng bắt đầu tranh giành trùng đực.

Bởi vì không chỉ Trùng tộc là có triệu chứng như vậy mà các chủng tộc khác cũng đều có những triệu chứng giống hoặc là tương tự như thế, trùng đực là hi vọng duy nhất mà bọn họ có thế nhìn thấy.

Bởi vì quá mức cần thiết nên bọn họ đã nổi lên ý nghĩ cướp đoạt mấy ngàn trùng dực, làm cho rất nhiều trùng đực đã phải hi sinh trong quá trình tranh đoạt này. Trùng tộc cũng vì vậy mà vô cùng nổi giận tru diệt mấy chục hành tinh, tội lỗi đẫm máu đó cũng thấm đẫm lên mạng sống của những trùng cái còn lại.

Dẫn đến sau này, Trùng tộc càng thêm biếи ŧɦái và thái quá trong việc bảo hộ trùng đực, biếи ŧɦái đến mức có thể khiến toàn bộ vũ trụ tê cả da đầu.

Có lẽ là bởi vì tội ác kia, mà trùng đực về sau ra đời, sinh mệnh đều chỉ bằng một nửa trùng cái, hầu như trước khi trưởng thành đều sẽ chết yếu hết một nửa.

Giống như là trùng đực đang dùng một nửa tuổi thọ và sinh mệnh của bọn họ để thay trùng cái chuộc lại tội lỗi với trùng thần vậy.

Bên trong trùng tộc, trùng đực cao hơn mọi thứ.

Câu nói này không chỉ là khẩu hiệu, mà là pháp luật trải khắp toàn bộ Trùng tộc, tồn tại ở trong gen và trong chân lý sống của Trùng tộc.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn trùng đực non trong ngực đang nắm lấy áo của ông, nghĩ đến việc nó cũng sẽ giống như ông chỉ có thể sống bằng một nửa tuổi thọ của trùng cái thì đáy lòng giống như là bị kim đâm, nhói lên một cái.

Ông đột nhiên lại nghĩ đến việc nên đặt cho nó một cái tên như thế nào.

"Duy An, tên của con là Ngải Nhĩ Hãn Duy An" Lúc ông nói xong, đôi mắt giống như màu xanh thẳm của trùng đực non lập tức lấp lóe.

Tính danh và tính mệnh của Trùng tộc là cùng âm, cho nên trùng đực non đầu tiên của ông lấy tên là Duy An, còn họ Ngải Nhĩ Hãn này thì lại chính là thử đại biểu cho sức mạnh trong văn hóa Trùng tộc.