Kiều Tùng đứng ở trên tinh thuyền nhìn Trùng tộc phía dưới đi qua đi lại, hôm nay hội y học giao nhiệm vụ tới Trùng tộc đều bị mọi người khước từ, đẩy tới đẩy lui cuối cùng với xuống trên đầu của anh
Không ai đồng ý tới Trung tộc, chuyện trúng đực ngàn năm trước thực sự khiến Trùng tộc hiện tại trở nên rất đáng sợ với người ngoài.
Trùng tộc hiếu chiến, đồng thời cũng không có chút lòng thương hại nào đối với chủng tộc khác, lại thêm thể chất có thể đi qua vũ trụ dễ dàng của bọn họ khiến nhân loại đều không thể tưởng tượng nổi.
Trùng tộc ở trong vũ trụ này chính là chủng tộc duy nhất không thể tùy tiện động vào nhất.
Kiều Tùng nhận nhiệm vụ này thuần túy là bởi vì anh hiếu kì với Trung tộc, đây chính là cơ hội hiếm có để anh có thể tiếp xúc được với Trùng tộc, thậm chí còn có thể tiếp xúc đến những trùng đực cực kì thưa thớt trân quý kia, anh cho rằng bất luận người nào học y cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Anh đến bây giờ vẫn nghĩ mãi mà không rõ, những đồng nghiệp ra sức khước từ bởi vì một chút nguy hiểm kia rốt cuộc nghĩ cái gì trong đâu.
Từ trên tinh thuyền, thấy Trùng tộc đến đón mình, Kiều Tùng chậm rãi ngẩng đầu nhìn trùng cái trước mặt. Anh cao một mét chín bảy, tự nhận là mình đã rất cao rồi nhưng nhìn thấy người này thì liền trầm mặc.
Chiều cao này hơi quá mức rồi đó?
Anh hình như chỉ cao đến khuỷu tay của Trùng tộc?
Anh nhớ ở trong nhà anh có một đứa cháu bảy tuổi cũng cao đến khuỷu tay của anh, vậy từ góc độ của trùng cái này nhìn anh thì cũng giống như anh nhìn cháu nhà mình hay sao?
Trang viên trong gia tộc Ngải Nhĩ Hãn, Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế mấy lần đến đây đều bị cự tuyệt, hôm nay được tiến vào là bởi vì ông có mang đến một bác sĩ nhân loại đến đây.
Hai người ngồi phi hành khí một lúc thì đã đến được lầu chính, ở chỗ này, Kiều Tùng lần đầu tiên được gặp một lúc hai trùng đực.
Anh quan sát tỉ mỉ trùng đực trước mặt, trùng đực này có sự khác biệt với trùng cái, chính là trên mặt ông ta không có thứ trùng văn thần bí lại có mỹ cảm kia, còn lại thì ngoại hình và thân thế đều không khác mấy.
Tinh thần lực của vị trùng dực này nhất định là rất cao, bởi vì khi đối diện với cặp mắt mang theo ý vị lười biếng có ý dò xét kia, đến cả anh cũng có cảm giác như mình bị nhìn xuyên qua.
Đầu lưỡi của Kiều Tùng chạm vào chân răng, khẽ mỉm cười trong lòng một cái, đây thật sự là chuyện hiếm thấy!
"A nha ~ "
Một giọng nói nhỏ bé dễ thương truyền đến, ánh mắt anh dời xuống trùng đực non được trùng đực cao lớn ôm trên người, vừa nãy vì dò xét Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp quá chuyên chú nên anh còn chưa phát hiện ở nơi này còn có một trùng đực non khác.
Trùng đực non có làn da trắng nõn, gương mặt tròn trịa, hai bên má căng phồng, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên, bên trong đôi mắt màu xanh thẳm có chút hiếu kì và ý cười nồng đậm.
Kiều Tùng là bác sĩ chuyên khoa Nhi, mười năm qua gặp được không biết bao nhiêu đứa trẻ, trong số những đứa trẻ con anh thấy thì trình độ đáng yêu của trùng đực non trước mắt này có thể xếp ở top 3.
Cậu bé này cứ như được sinh ra từ trong ánh sáng vậy, làn da trắng nõn, đôi mắt xanh thắm, tóc đen như nhung, nhìn cậu bé xong, Kiều Tùng - người vẫn luôn thiếu thốn sự dễ thương cuối cùng cũng lấy được một cứu rỗi.
Đây chính là cách mà trùng đực áp chế tinh thần cuồng hóa hay sao?
Mắt Kiều Tùng đã có một chút thay đổi, lúc chạm vào ảnh mắt ý vị không rõ của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thì tất cả cảm xúc của anh đều trở nên yên ắng.
Anh che giấu tất cả cảm xúc của mình, bởi vì trùng đực trước mắt này có thể tuỳ tiện nhìn trộm được nội tâm của anh.
Anh không thể ở trước mặt ông ta hay bất luận một trùng đực nào, nhất là trước mắt trùng đực non này có bất luận một suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu nào cả.
Đây là nỗi đau của Trùng tộc, là nỗi đau đến từ trận cướp đoạt từ ngàn năm trước, những con trùng đực bị cướp đi vào cuộc đại nạn năm đó đại đa số đều đã chết tại trong phòng thí nghiệm của Mạt Nhĩ Minh tộc.
Bị hùng phụ ôm vào trong ngực, Duy An căn bản không nhận thấy được động tác của bọn họ, hai tay cậu bé giang ra, bắp chân mở rộng, hướng về phía Ngải Nhĩ Hãn Tang Thể muốn được ông ta ôm một cái.
Lúc Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế đến gần, nhóc con Duy An thân là khí linh liền cảm ứng được liên hệ huyết mạch giữa bọn họ, khuôn mặt nhỏ lập tức cười tươi giống như một đóa hoa, mở cái miệng nhỏ ra nói mơ hồ mấy chữ, "A a nha~"
Ngải Nhĩ Hãn Tang Thể vốn mang trên mình một loại khí thế ép người, nhưng khi đối diện với trùng đực non thì liền mềm mại hắn đi, khí thể quanh thân cũng nhu hòa đi không ít.
Ông đi lên trước, nhưng không ôm lấy Duy An đang giơ tay cầu xin, mà chỉ đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào cậu.
Không được ôm, Duy An cũng không chú ý đến sắc mặt không tốt của hùng phụ nhà mình, vẫn cố gắng đưa tay tóm lấy tay của Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế.
Thấy cậu bé cố gắng tóm lấy tay mình, Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế cuối cùng cũng không nhịn giơ một ngón tay ra, Duy An tóm được ngón tay liền ngửa mặt lên cho ông một nụ cười xán lạn.
Cậu bé không sợ ông.
Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế nghĩ như vậy.
Ông ta có rất nhiều trùng non, nhưng quan hệ của bọn nó với ông không thể thân cận nổi, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của ông, những trùng non kia của ông còn không thể nói được một câu trôi chảy, chớ đừng nói chi là thân cận.
Cho nên đây là lần đầu tiên Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế tiếp xúc với trùng non nhỏ như vậy, hơn nữa còn là trùng đực non.
Ông cúi đầu nhìn ngón tay mềm mềm tóm lấy ngón tay ông, rõ ràng đến cả nửa đầu ngón tay của ông cũng không bắt được, mà ông chỉ cần nhẹ nhàng khẽ động là có thể dời đi, nhưng tay của ông lại có cảm giác giống như bị một ngọn núi lớn dè lại không dám nhúc nhích.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhướng nhướng lông mi, "Nó khá là thân cận với anh đấy".
Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế gật đầu, vẻ mặt khá là tự nhiên, "Ừm"
"A... ~" Duy An bị ôm vào trong ngực ngửa đầu nhìn hai người nói chuyện, chen cái giọng mềm mại như sữa vào, giống như là muốn gia nhập vào cuộc nói chuyện của hai người.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bị chọc bật cười, bế Duy An lên ước lượng trong ngực, sau đó mới đưa ánh mắt nhìn về phía Kiều Tùng ra hiệu anh đi theo, "Đi, chúng ta đi kiếm tra thân thế trước."
Bị ông bế lên lắc lắc, Duy An ha ha ha cười ra tiếng, thỉnh thoảng có nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, nhưng Ngải Nhĩ Hàn Đức Lạp cũng không chê, trực tiếp nắm tay áo của Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế bên cạnh để lau đi.
Một phen kiếm tra giày vò, sau khi xong xuôi thì trời đã tối, Duy An cực kỳ mệt mỏi cũng đã ngủ mất tiêu, đang được quản gia ôm về phòng.
Sau khi cấn thận so sánh dữ liệu, Kiều Tùng liền nhìn về phía hai trùng đang đứng yên như quân lính đứng trên trận địa sẵn sàng chờ đón quân địch, "So sánh với các số liệu của trùng cái non trùng đực non mà mấy người dưa cho tôi mà nói thì thân thế tiếu Duy An có vẻ khá yếu, có lẽ có liên quan đến chuyện hai năm nó không phá xác."
"Giấc ngủ của nó quá dài, điểm ấy các người cũng không cần lo lắng, đó là cách mà chính thân thế nó sinh ra để tự chữa trị cho mình."
Ngải Nhì Hãn Đức Lạp gật đầu, trái tim căng cứng đã hơi buông lỏng một chút, "Phòng của anh đã được quản gia sắp xếp xong xuôi, có gì cần thì cứ nói với quản gia."
Ngụ ý là trong thời gian ngắn hạn không có ý định thả anh trở về.
Kiều Tùng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Xử lý xong hết thảy, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trở về phòng, nhìn tiểu Duy An ngủ say trên giường, ông có hơi ngẩn người. Từ sau khi thành niên đến bây giờ, nhiều năm tháng qua, lần đầu tiên ông cảm thấy lo lắng khi làm một hùng phụ đến như vậy.
Nhóc con mềm mềm dính người lại vô cùng yên tĩnh, thực sự khiến ông thương yêu vô cùng.
"Quyền Phiền thiếu gia đang phát sốt..." Bên cạnh, người máy quản gia hạ giọng nói, còn chưa nói hết thì đã bị ngắt lời.
Vẻ mặt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp mất kiên nhẫn, "Đưa đi đến chỗ bác sĩ Kiều đi, lần sau gặp mấy tình huống như vậy không cần nói cho ta biết."
"Vâng." Quản gia truyền tin tức xuống dưới.
Một bên khác, nhận được sự cho phép, Vân Lai liền ôm tiểu Quyền Phiền chạy về phía y lâu bên cạnh.
Ngày ra quả, tất cả cây ăn quả trong trang viên đều ngo ngoe mọc quả, vỏ trứng của tiểu Duy An cuối cùng cũng ăn xong, hiện tại đã có thể xoay người và bò đi khắp nơi, cậu bé cũng sắp được nghênh đón tiệc phá xác của mình.
Tiệc phá xác của Trùng tộc tựa như là tiệc đầy tháng của nhân loại, chỉ là tiệc phá xác của bọn họ sẽ được diễn ra vào cái ngày mà vỏ trứng được ăn hết. Ăn xong vỏ trứng, trùng non sẽ có nhiều sức chống cự hơn, chứng minh cho năng lực đặt chân trên thế giới này này của bọn chúng.
Đã sớm chuẩn bị cho ngày tốt này, trang viên Ngải Nhĩ Hãn từ năm ngày trước đã bắt đầu bố trí, các loại đồ vật xa xỉ giống như là không cần tiền, đến cả thảm trải tại cửa chính cũng là dệt giao sa mà giao nhân tộc chế tác.
Giao nhân tộc mỗi hàng năm chỉ có thể dệt ra nửa tấc giao tiêu, tiêu này dùng làm quần áo là kiểu thủy hỏa bất xâm, còn có một chút tác dụng trấn an cuồng hóa, cũng trở thành một loại giao tiêu có tiền mà không mua được.
Đến cả người kiến thức rộng rãi như Kiều Tùng cũng không thể không nói một câu, tài đại khí thô!
Ngày này, các gia tộc đứng đầu Trùng tộc đều đến đây chúc mừng, chỉ có hai gia tộc có địa vị đứng đầu ngang bằng với gia tộc Ngải Nhĩ Hãn là phái tiểu bối tới.
Tài lực, quyền lợi và địa vị của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn tương đương với bọn họ, nếu ở tiệc phá xác của tiểu bối mà bọn họ tự mình trình diện thì đúng là hơi tự hạ thân phận, nhưng vì biểu đạt sự coi trọng mà trùng tới đều là trùng đực.
Về phần các anh trai trùng cái của tiểu Duy An, bất luận là người ở thủ đô đi đến các trường quân đội, hay là những người làm ăn ở các tỉnh cầu khác nhau, ngoại trừ những người bây giờ còn đang ở trên chiến trường không thể nào trở về kịp thì toàn bộ đều lên đường trở về trước khi yến hội diễn ra ba ngày, bây giờ cũng sắp đến rồi.
Quyền Phi ngồi ở bên trong tinh thuyền nhìn các tinh thuyền to to nhỏ nhỏ khác ở bên ngoài có cùng mục đích với anh thì khóe miệng liền nhếch lên, trùng văn màu xanh sẫm trên mặt anh cũng theo nét mặt của anh mà chuyến động, trong giọng nói của anh mang theo chút đùa cợt, "Không ngờ hùng phụ của chúng ta lại thật sự sinh cho chúng ta một em trai trùng đực non."
Bên cạnh, anh hai Quyền Yến nghe vậy nhìn anh một cái, ngữ khí ôn hòa vô cùng, "Mấy lời như vậy cứ giữ ở trong bụng là được."
Quyền Phi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời nói vào trong bụng.
Lúc mười tuổi, anh bị vô cớ đánh cho một trận rồi phạt quỳ suốt một ngày, buổi tối chẳng những phát sốt cao, trùng nguyên loạn động, mà trong xương giống như còn có mấy con giòi chạy qua chạy lại đau đớn vô cùng, khiến một trùng có khả năng nhịn rất giỏi là anh cũng không chịu đựng nổi.
Cuối cùng vẫn là Quyền Yến lớn hơn anh hai tuổi không biết thế nào lấy được sự đồng ý của hùng phụ cho anh vào y lâu, mãi đến khi anh được trị liệu, sống qua đợt trùng nguyên hỗn loạn hoàn toàn thanh tỉnh thì mới biết được Quyền Yến bởi vì chuyện này mà phải vào Hình Lâu suốt hai ngày mới được ra, lúc ra toàn thân da thịt không một chỗ nào còn ổn.
Hoá ra anh ấy căn bản không được hùng phụ đồng ý, là anh ấy tự tiện đưa anh đi vào y lâu.
Từ ngày đó, Quyền Phi chỉ chịu nghe lời một mình Quyền Yến.
Khi lớn lên, Quyền Phi tiếp xúc với chủng tộc phía ngoài càng nhiều thì càng minh bạch, xã hội Trùng tộc biếи ŧɦái đến cỡ nào. Một người đã từng không biết trời cao đất rộng muốn cải biến Trùng tộc đã bắt đầu nghĩ lại tư tưởng của mình.
Sau này, anh mới hiếu được tư tưởng này buồn cười ngây thơ đến cỡ nào, Trùng tộc sẽ không thể là gì nếu không có trùng đực, bất luận là trùng cái hay là trùng trứng còn chưa phá xác thì một khi trùng đực xảy ra chuyện, người biến mất trước hết, diệt vong trước hết chính là bọn họ.
Thấy anh không nói tiếp, ánh mắt Quyền Yến liền chuyển sang phía Quyền Từ, Quyền Từ là em trai cùng thư phụ với anh, trong nhà xếp hạng mười ba, tính cách lại khá giống với anh cả, lạnh nhạt, cường ngạnh, cũng không ít lần bởi vì tính cách bướng bỉnh này mà bị đánh.
"Đi học ở trường thế nào rồi?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Tạm được." Quyền Từ nhàn nhạt phun ra hai chữ, dò xét hồi lâu, trùng văn trên mặt Quyền Yến càng phát triển, đột nhiên anh cau mày nói, "Trùng nguyên của anh lại sắp hỗn loạn rồi hả?"
Trùng cái từ lúc xuất sinh đến lúc tử vong đều sẽ trải qua vô số lần trùng nguyên hỗn loạn, nhưng cũng chỉ là hàng năm một lần, nếu như anh nhớ không lầm thì ở bữa tiệc nửa năm, Quyền Yến đã trải qua một lần rồi.
Quyền Yến cưới cưới lướt qua đề tài này, các trùng khác cũng trầm mặc không nhắc đến chủ đề mà bọn họ không thể thay đổi được này nữa.