Ngày thường Thịnh Tuyết Tản đội mũ thái giám, sắc mặt còn thâm trầm nên có rất ít người sẽ để ý tới mỹ mạo của hắn, không, không phải là rất ít, phải nói là không hề có ai để ý mới đúng.
“Thế nhân đều nói Thịnh đô đốc lòng dạ ác độc, thủ đoạn nham hiểm là người xảo trả.” Lô Vãn đứng lên dán sát lại gần Thịnh Tuyết Tản, hai cánh tay trắng trẻo của nàng khoác lên bả vai hắn, thay hắn cởi bỏ mũ quan. Ngón tay Lô Vãn nhẹ nhàng lướt qua cần cổ hắn, sau đó nàng áp sát mặt lại gần để môi chạm tới hầu kết hắn: “Không biết đêm nay đô đốc chuẩn bị thẩm tra ta thế nào?”
Ngón tay Thịnh Tuyết Tản xuyên qua mái tóc Lô Vãn từ hông nàng trượt xuống tới giữa bờ mông, tay hắn không ngừng thăm dò vào giữa hai đùi. Chẳng qua ngoài miệng Thịnh đô đốc vẫn đường hoàng nói: “Từ nhỏ chúng ta đã mất đi vật chí dương nên sớm đã học xong cách thẩm tra nữ tử thế nào, chẳng hay nương nương có cao kiến gì không?”
Dao phi nương nương cười xùy một tiếng, nàng đưa tay phối hợp với hắn tự cởi bỏ y phục bằng lục mỏng trên người, mãi đến khi chỉ còn một chiếc yếm mỏng và nội khố mới dừng lại.
Lô Vãn rất gầy, nhưng phần trước ngực lại mềm mại đàn hồi tới bất ngờ. Nàng vòng tay thành hình tròn ôm Thịnh Tuyết Tản bước tới bên giường, Lô Vãn để cho hắn ngồi xuống trước sau đó bản thân thì dạng chân ngồi lên đùi hắn, ngón tay nàng vươn tới kéo vạt áo hắn nói: “Cao kiến thì ta không có, nhưng hạ kiến thì lại không ít, không biết đô đốc có hứng thú hay không?”
Thịnh Tuyết Tản không trả lời, hắn vươn tay kéo mở tủ gỗ trên đầu giường, bên trong chất đầy đồ đạc, mặc dù không thể phân biệt rạch ròi công dụng của từng vật bên trong nhưng chỉ cần nhìn qua thấy được vài thứ có hình trụ kia là cũng có thể hiểu được công dụng của ngăn đựng này.
“Nương nương cũng chuẩn bị đầy đủ thật.” Thịnh Tuyết Tản cười khẽ.
“Mỗi lần người ta nhớ đô đốc thì sẽ sai người chuẩn bị một vật mà thôi.” Lô Vãn làm nũng nói, cơ thể dán sát lại gần Thịnh Tuyết Tản.
Bản thân nàng chỉ mặc mỗi một chiếc yếm và nội khố, phần lớn da thịt đều lộ hết ra bên ngoài, cứ hễ chạm phải áo ngoài thô ráp của Thịnh Tuyết Tản là Lô Vãn lại run lên.
Thịnh Tuyết Tản làm như không phát hiện quẫn cảnh của Lô Vãn, hắn còn vươn tay giật mạnh cái kiếm, cả màn tay bắt đầu xoa nắn đầṳ ѵú Lô Vãn. Đầṳ ѵú mềm mại nhanh chóng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng thẳng lên, Lô Vãn cũng bắt đầu vặn eo, phần bên dưới cọ sát trên đùi Thịnh Tuyết Tản.
“Nhanh vậy à?” Thịnh Tuyết Tản vươn tay xuống dưới thăm dò, hắn không cởi bỏ nội khố của Lô Vãn mà chỉ thò tay vào trong. Lúc hắn sờ tới nơi bí ẩn, thì nó đã sớm ẩm ướt, đầu ngón tay vừa chạm phải cũng bị dính chút nước trong lấp lánh.
Thịnh Tuyết Tản bôi chất lỏng trên đầu ngón tay lên đầṳ ѵú dựng thẳng của Lô Vãn, sau đó hắn cúi đầu xuống ngậm đầṳ ѵú nàng vào trong miệng.
Lô Vãn cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng mỗi khi đầu lưỡi hắn liếʍ qua, nàng đưa tay ôm chặt lấy hắn, trong lúc động tình, Tô Vãn vô thức làm tuột mái tóc được buộc gọn gàng của Thịnh Tuyết Tản.