Thịnh Tuyết Tản thở dài một hơi, dùng sức bóp tay Lô Vãn một cái, ý bảo mình đã biết. Lô Vãn lúc này mới chịu bỏ qua, thu hồi bàn tay, theo hông Thịnh Tuyết chậm rãi trượt xuống, thẳng đến khi thu về lại bên cạnh mình. Nàng lại làm như không có việc gì vươn tay lên mặt bàn, nâng chén rượu lên, cổ họng triền miên như rót mật khuyên Lý Cảnh Hòa uống rượu.
Lý Cảnh Hòa không ngừng uống rượu, người dự yến tiệc đã rời đi hơn nửa.
Hoàng đế vốn muốn tới tẩm cung của Dao phi, chẳng qua Thịnh Tuyết Tản thấp giọng nhắc nhở ở bên tai hắn ta, hôm nay là mười lăm, theo thường lệ phải tới tẩm cung hoàng hậu nương nương.
Hứng thú của Lý Cảnh Hòa trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, mắt nhìn Lô Vãn nhu thuận mang theo vẻ quyến rũ như hồ ly, lại nhìn thê tử tình nghĩa nhiều năm, từ lúc còn là Thái tử phi Dư thị của mình, tới giờ vẫn không phá vỡ quy củ, thầm nghĩ ngày mai sẽ thưởng thêm một ít báu vật cho Lô Vãn.
Lô Vãn nhìn chằm chằm Thịnh Tuyết Tản đang hầu hạ trước liễn, vừa lúc Thịnh Tuyết Tản quay đầu nhìn thấy nàng. Vì thế lộ ra một nụ cười tươi đẹp, ánh mắt có thâm ý nhìn lưu luyến.
Hoàng đế đi rồi, phi tần cũng không cần ở lại yến tiệc. Một số phi tần có người nhà làm quan có thể mượn cơ hội này ôn chuyện với người nhà, một số phi tần không giỏi giao tiếp thì lập tức mượn cơ hội cáo lui.
Lô Vãn nhìn thân ảnh Thịnh Tuyết Tản biến mất ở khúc quanh, gọi nha hoàn bên người mình tới, chuẩn bị rời đi.
Nha hoàn tên Lê Nô, là do nàng mang tới từ Vân Điền, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh nàng.
Lê Nô đỡ tay nàng, đỡ nàng chậm rãi đi vào trong cung.
"Chủ tử, tối nay vẫn như cũ chứ?" Lê Nô thấp giọng hỏi.
"Không, hôm nay trông chừng những người khác trong cung cho ta." Tâm tình Lô Vãn rất tốt, trên mặt vẫn lộ ra ý cười tươi đẹp, dung nhân dưới ánh nến mờ nhạt có chút không chân thật.
"Vâng." Lê Nô cung kính đáp ứng.
Yêu cầu này của chủ tử, chính là tối nay bỏ thuốc tất cả các hạ nhân trong cung.
Đợi sau khi rửa mặt xong, Lê Nô bao bọc mái tóc hơi ẩm của nàng vào khăn mềm nhẹ nhàng lau khô. Đang bôi dầu lên tóc, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, cầm lấy mái tóc đen nhánh của Lô Vãn.
"Để ta làm, ngươi lui ra đi." Thịnh Tuyết Tản bình thản nói.
Lê Nô biết điều lui ra, cung kính đóng cửa lại, lại đi kiểm tra một lần hạ nhân trong cung có ngủ hay không.
"Đến muộn quá." Lô Vãn vừa lau mặt vừa hờn dỗi.
"Dù sao cũng phải hầu hạ Hoàng đế và Hoàng hậu đi ngủ." Thịnh Tuyết Tản đáp.
"Vậy thì nhanh." Mặt Lô Vãn lộ vẻ châm biếm, xoay người nhìn Thịnh Tuyết Tản, có lẽ là do hắn tuổi nhỏ đã mất đi thứ kia, dù khuôn mặt tuấn mỹ lại có chút nam nữ bất phân.