Hoạn Sủng Yêu Phi

Chương 4: Thiếp thân chỉ muốn đô đốc đại nhân thôi (H)

Từng sợi tóc dài của hắn rủ xuống vừa lúc cuốn quanh mái tóc của Lô Vãn, triền miên giống như chủ nhân của bọn chúng vậy.

Thịnh Tuyết Tản ngậm hút một lúc, sắc mặt Lô Vãn càng ngày càng hồng, nàng phải dựa vào cánh tay Thịnh Tuyết Tản đỡ sau lưng mình mới có thể ngồi thẳng được. Thịnh Tuyết Tản đặt nàng nằm xuống giường, vươn tay lột bỏ nội khố của nàng.

Bên dưới Lô Vãn đã ướt đẫm, ngón tay hắn vừa chạm tới hoa tâm, nàng đã rêи ɾỉ kêu lên.

“Dao phi nương nương mẫn cảm thật.” Thịnh Tuyết Tản cười.

“Sao bằng được với kỹ thuật cao siêu của đô đốc đại nhân.” Thân thể Lô Vãn sớm mềm nhũn, chẳng qua ngoài miệng nàng còn chưa chịu thua.

“Cũng đúng.” Thịnh Tuyết Tản chẳng hề khiếm tốn mà ngược tại còn kiêu ngạo thừa nhận.

Lô Vãn còn chưa kịp nghĩ tới nên đáp trả hắn thế nào thì hai ngón tay đã tiến thẳng vào trong hoa huyệt thăm dò.

Nhất thời cả người Lô Vãn co chặt lại, bên dưới xoắn chặt lấy hai ngón tay.

“Chặt như vậy là muốn để cho hai ngón tay của ta ở lại trong cơ thể Dao phi nương nương mãi sao?” Thịnh Tuyết Tản cúi xuống đè lên người Lô Vãn. Lô Vãn bị lột sạch không còn mảnh vải che thân mà Thịnh Tuyết Tản vẫn ăn mặc chỉnh tề như cũ khiến cho nàng sinh ra cảm giác thẹn thùng đã lâu không có.

“Không phải… ưm…” Lô Vãn vừa mới há miệng phủ nhân, ngón tay Thịnh Tuyết Tản đã bắt đầu đào móc trong huyệt động. Lý do thoái thái Lô Vãn nghĩ mãi mới ra cứ thế biến mất tăm không còn tung tích.

Động tác của Thịnh Tuyết Tản càng ngày càng mạnh, tốc độ ngón tay đút vào rất nhanh, mỗi lần đầu ngón tay hắn đều cọ sát qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi mẫn cảm nhất của nàng. Lô Vãn còn chưa kịp tìm lại tiếng nói, từng cơn kɧoáı ©ảʍ đã đổ ập tới ăn mòn lý trí của nàng, cuối cùng Lô Vãn chỉ có thể vặn eo lắc mông đón đùa với Thịnh Tuyết Tản, trong miệng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ.

“Không… Ưm… van ngươi…” Tiếng nói Lô Vãn đứt quãng, nàng lung tung kêu to, lúc thì bảo Thịnh Tuyết Tản buông tha bản thân, lúc thì lại ôm lấy hắn không cho hắn rời đi.

Chẳng qua Thịnh Tuyết Tản không có lòng tốt như vậy, hắn thấy Lô Vãn sắp cao trào thì ngón tay đột nhiên dừng lại, dù bận nhưng hắn vẫn ung dung nhìn Lô Vãn đang nằm ngửa thở hổn hển, nồng ngực nàng phập phồng vẫn cao chót vót như cũ, chẳng qua gương mặt lại ửng đó khác thường, vệt đỏ từ hai má lan thẳng tới thái dương khiến Lô Vàn càng thêm giống yêu tinh.

“Đô đốc thương thương ta được không?” Lô Vãn thấy Thịnh Tuyết Tản chuẩn bị làm chuyện xấu thì vươn tay kéo hắn. Chẳng qua Thịnh Tuyết Tản thản nhiên mà tránh né tay nàng, hắn nghiêng người bắt đầu chọn lựa đồ vật bên trong ngăn kéo.

“Vẫn phải cần mấy thứ này thì Dao phi nương nương mới có thể sảng khoái được.” Thịnh Tuyết Tản chọn một chiếc trụ ngọc không tinh là nhỏ đặt xuống bên cạnh Lô Vãn. Trụ ngọc đặt sát với gương mặt nhỏ nhắn của Lô Vãn như vậy càng khiến người ta cảm thấy nó lớn tới đáng sợ.

“Ta không muốn.” Lô Vãn tránh xa trụ ngọc quay sang cọ sát đầu ngón tay Thịnh Tuyết Tản: “Thứ này lạnh lắm, thϊếp thân chỉ muốn đô đốc đại nhân thôi.”

Thịnh Tuyết Tản cười một tiếng đầy quái gở khác hắn với dáng vẻ thân mật như tình nhân vừa rồi: “Dao phi nương nương nói đùa, thái giám chúng ta nào có vật gì thỏa mãn được Dao phi nương nương đâu.”

Sau đó hắn còn kéo tay Lô Vãn sờ xuống dưới hàng bằng phẳng của chính mình, biểu cảm trên mặt không biết là tốt hay xấu.