May là bây giờ Lục Nam Thâm đang có vết thương trên người không thể tắm rửa, bằng không câu nói “Em có thể ở cạnh tôi không” sẽ có thêm ý đồ muốn giở trò xấu xa.
Sau khi dìu anh vào phòng tắm, cô không vào trong mà chỉ đứng ở cửa, nhìn vóc người cao ráo của anh, bất chợt nhớ tới dáng vẻ trong sáng, thoát tục của anh ban nãy khi kéo cello, liền muốn trêu chọc anh.
“Này.”
Lục Nam Thâm quay người nhìn cô.
Hàng Tư cười hỏi: “Tay anh mềm nhũn cả rồi thì có tự xử lý được không? Hay là đã giúp thì giúp cho chót, chị đây có thể giúp đỡ lau nửa người trên.”
Sở dĩ nảy sinh tâm trạng muốn đùa giỡn là vì cô cảm thấy có lúc Lục Nam Thâm rất dễ xấu hổ, trêu một tý đã ngại, có mấy lần cô nhìn thấy anh đỏ mặt rồi.
Cô nghĩ, không ít thanh niên tầm tuổi anh ngày nào cũng xưng ông xưng tôi, vẻ như muốn làm đệ nhất thiên hạ vậy, miệng thì khoe khoang bản thân nhưng nhắc đến tiền đồ, lý tưởng thì hoàn toàn trắng trơn.
Còn anh, khỏi cần bàn đến thành tựu hay nền tảng giáo dục, nhưng anh lại có thêm sự trong sáng và thiếu niên so với những người cùng tuổi. Cho dù từng trải qua những chuyện không vui, đôi mắt của anh vẫn sáng như trăng.
Hàng Tư đã nghĩ nghe xong câu này chắc chắn anh sẽ đỏ mặt. Giống như lúc ở bệnh viện, không phải côn chưa từng lau nửa người trên cho anh, khăn tắm chỉ vừa chạm vào người, cô đã nhạy cảm nhìn thấy vành tai đỏ như chín của anh.
Thật sự là quá đáng yêu.
Hàng Tư tươi cười ngước lên nhìn anh, ánh mắt lấp lánh vài phần đùa giỡn.
Lục Nam Thâm chống một tay lên khung cửa, lần này lại không thấy anh đỏ mặt, ngược lại anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc. Anh bỗng bật cười: “Được đó, chị giúp đi.”
Nói rồi, một tay anh giữ chặt cổ tay cô, kéo tuột cô vào trong, sau đó theo đà vòng tay qua ôm lấy eo cô.
Hàng Tư cứ thế rơi vào lòng anh, chỉ nghe thấy anh hạ thấp mặt xuống, cười khẽ: “Chị đừng trách nhé, tôi đau đầu, phải ôm lấy chị thì mới đứng vững được.”
Chọc người ai dè bị chọc ngược, Hàng Tư nhất thời hoảng hốt, tim đập dữ dội như sắp nảy ra khỏi l*иg ngực. Cô lập tức đẩy anh ra, lùi ra tận cửa.
“Anh tự tắm đi, tự tắm đi, tôi thấy tay anh vẫn còn khỏe lắm đấy.”
Lục Nam Thâm chống hai tay lên cửa, mỉm cười ngó đầu ra nói với Hàng Tư: “Em có thể đứng ngoài cửa đừng đi không? Tôi sợ lỡ như bị ngất em vẫn có thể vào đỡ tôi ngay lập tức.”
Hàng Tư nghĩ bụng: Anh nghĩ cái phòng này rộng như cung điện chắc? Cho dù anh có ngất trong vườn, tôi cũng có thể ra ngoài ngay lập tức…
Nhưng cô mềm lòng trong phút chốc, đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt chăm chú của anh. Cô xua tay về phía anh: “Mau tắm đi mau tắm đi, tôi ở ngay ngoài cửa, không đi đâu cả.”
Lục Nam Thâm lập tức cười tít mắt.
Thật ra cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy cơ thể anh, ờ… thì là nửa trên. Cửa phòng tắm để mở, thế nên khi Lục Nam Thâm cởi bỏ chiếc áo phông trên người ra, Hàng Tư bỗng thấy da mặt nóng bừng.
Đừng thấy lúc mặc quần áo trông anh mảnh khảnh như vậy, nhưng khi cởi ra vẫn rất có cơ bắp. Từng múi cơ lưng của anh rắn chắc, những đường nét mượt mà kéo tới tận hông thì bắt đầu thắt lại, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Hàng Tư vội vàng quay đi, dựa cả lưng vào tường, không ngó vào trong phòng tắm nữa.
“Hàng Tư?” Lục Nam Thâm ở bên trong gọi khẽ một tiếng.
“Tôi vẫn ở đây, chưa đi đâu, anh mau tắm cho xong đi.” Qua bức tường, Hàng Tư đáp lại.
Lục Nam Thâm “ồ” lên một tiếng.
Đánh răng, rửa mặt, gội đầu, sau đó vò khăn bông lau người, anh làm tất cả những công việc này một cách từ tốn, hoàn toàn không vướng vết thương. Tính anh rất điềm đạm, nhẹ nhàng, hoàn toàn là hai thái cực với một Niên Bách Tiêu phóng khoáng, thoáng đạt.
“Lục Nam Thâm.” Hàng Tư khẽ gọi.
“Ừm?”
“Nhạc cụ nào anh cũng tinh thông à?”
“Chỉ cần là nhạc cụ là được.”
Hàng Tư cười nói: “Nghệ sỹ thế giới cũng không dám nói như anh.”
Lục Nam Thâm cười khẽ: “Tôi chính là nghệ sỹ thế giới đây, họ không dám nói nhưng tôi dám.”
Chỉ là anh chẳng hơi đâu đi tranh giành những hư danh đó.
Nghĩ tới những thành tích của anh, Hàng Tư thấy cũng phải, rõ ràng là một thiên tài được ông Trời chọn trúng.
“Thật ra các nhạc cụ không khó, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài loại, nắm bắt được một là chơi được hết.”
“Lục Nam Thâm, anh giỏi khoe mẽ thật đấy.” Hàng Tư thở dài: “Có bao nhiêu người muốn học cũng có học được đâu.”
“Đó là vì những người muốn học chưa gặp tôi thôi.” Lục Nam Thâm cười.
Hàng Tư ngạc nhiên: “Anh còn dạy được luôn hả?”
“Dạy học có gì khó đâu, dù có ngốc nghếch hay không có năng khiếu đến đâu đi chăng nữa, tôi cũng có thể giúp người đó thông suốt.” Lục Nam Thâm tự tin đầy mình.
Hàng Tư nghĩ bụng, chắc anh có bản lĩnh này thật.
“Kể cả mấy loại nhạc cụ truyền thống như cổ cầm, đàn tranh, sáo trúc anh cũng biết ư?”
“Ừm.” Lục Nam Thâm nói: “Nhưng tôi không hay chơi nhạc cụ truyền thống, ngoài cổ cầm ra, những nhạc cụ truyền thống khác nếu muốn chơi tôi cũng cần thời gian làm quen một chút mới được.”
“Tôi thấy anh mà ngồi đàn cổ cầm nhất định sẽ rất đẹp.”
Nếu như mặc thêm một bộ Hán phục, thì rõ ràng chính là một công tử với khí chất thanh nhã hơn người.
Không, bây giờ anh đã là một công tử rồi.
“Đẹp ư?” Lục Nam Thâm nhất thời chưa hiểu: “Ý cô muốn nói là hay chứ gì. Bây giờ ít con gái thích nghe cổ cầm lắm, họ không tĩnh tâm được.”
Hàng Tư mím môi cười.
Đúng là một chàng ngốc.
“Anh mà đàn chắc chắn sẽ có nhiều cô thích nghe lắm.”
Nếu như có thể để anh mặc một bộ Hán phục ngồi trên thành cổ, đàn một khúc, thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.
Nghĩ tới cảnh tượng ấy thôi cũng đủ chấn động.
Với thần thái và cử chỉ của Lục Nam Thâm, kể cả có lừa mấy cô bé mới lớn rằng anh là người cổ đại xuyên không tới, có khi họ cũng tin ấy chứ.
Đây là thành Trường An cơ mà!
Tất cả đều có khả năng xảy ra.
Đúng là càng nghĩ càng thấy đẹp.
Mấy việc này Niên Bách Tiêu chắc chắn hào hứng, khi nào phải thông đồng với anh ấy, lên kế hoạch rõ ràng mới được.
Không nghe thấy phản hồi gì.
“Lục Nam Thâm?”
“Ừm.” Giọng nói như không bật ra hơi.
Nghe thấy động tĩnh có vẻ không ổn, Hàng Tư ngó đầu vào nhìn, không ngờ lại thấy Lục Nam Thâm hơi co rúm người lại, đứng yên không nhúc nhích.
“Anh sao thế?” Cô vội vàng đi vào phòng tắm.
“Đυ.ng vào vết thương à?”
Lục Nam Thâm chau mày “ừm” một tiếng.
***
Phải kiểm tra vết thương tiện thể thay thuốc.
Lục Nam Thâm trở lại giường, Hàng Tư chuẩn bị bông băng, thuốc khử trùng, khẽ thở dài: “Sớm biết thế này, để tôi lau người giúp anh cho xong.”
Anh nhìn cô, ánh mắt trong veo: “Tôi không sao, chắc không rỉ máu đâu.”
Bây giờ mà còn rỉ máu mới là phiền phức đấy.
Tuy rằng ngoài miệng anh nói không sao, nhưng Hàng Tư vẫn không yên tâm.
Cũng may lúc ở trong bệnh viện cô đã được hộ lý cầm tay chỉ dạy nên giờ xử lý mấy vết thương này, Hàng Tư cũng không đổ mồ hôi nữa. Tuy cô không thể gọn gàng dứt khoát như những hộ lý chuyên nghiệp nhưng chí ít có thể từ tốn, bình tĩnh làm.
Vết thương vẫn ổn, chưa sưng tấy cũng không có dấu hiệu rách miệng, chỉ là chỗ bông băng có chút nước ngấm vào.
Sau khi rửa qua đơn giản và thay thuốc, lúc chuẩn bị thay bông băng thì Hàng Tư phát hiện ra điều bất thường.
Lúc trước khi ở bệnh viện, mỗi lần thay thuốc cho anh, anh đều mặc đồ bệnh viện. Bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, chỉ cần kéo vạt áo lên một chút là được.
Quan trọng hơn nữa là lúc đó vết thương trông còn nghiêm trọng, cô chỉ mải chú ý tới nó nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhưng bây giờ vết thương đã dần hồi phục, nhìn vào không còn sợ hãi nữa, hơn nữa anh còn chưa mặc áo, bây giờ Hàng Tư mới ý thức được thật ra vết thương nằm khá sâu bên dưới…
Phải, chính là phần dưới bụng.
Men theo những đường vân cơ suôn mượt hướng xuống, vị trí của vết thương nằm ở đường nhân ngư, bây giờ nó bỗng trở nên sắc nét.
“À… anh cố nhịn một chút nhé.” Hàng Tư hắng giọng.
Thật ra cũng không có gì cấm kỵ, nhưng bỗng dưng cô cảm thấy hoảng loạn trong lòng, nói năng cũng không còn thoải mái nữa…