Chỉ là một cây đàn cello, có kéo hay hơn nữa thì đã sao?
Niên Bách Tiêu và Hàng Tư đều đang ngồi dưới nhà, Niên Bách Tiêu nói với Hàng Tư: “Nếu không có ai ủng hộ thì thú vị đấy.”
Đúng thời điểm mọi người dùng bữa tối. Trời nóng, ông chủ quán trọ dọn hết bàn ghế ra ngoài vườn, mọi người vừa ăn vừa hóng mát. Những người ngồi ăn trước mắt đều là người ở trọ, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều rất tò mò.
Bây giờ Hàng Tư cũng đã rảnh hơn, Niên Bách Tiêu tự tay xới cho cô một bát cơm, một bát cơm nhỏ được xới có ngọn rồi còn ép xuống thật chặt, đầy ú ụ.
Hàng Tư nhìn xung quanh một lượt, “ừm” một tiếng, người ăn cơm cũng không quá nhiều, chỉ vài ba người thế này cho dù tất cả đều bỏ tiền thì cũng chẳng được mấy.
“Lát nữa anh có cho tiền không?” Hàng Tư tò mò hỏi Niên Bách Tiêu.
Niên Bách Tiêu đói rồi, không đợi được đến lúc cây cello làm nóng bầu không khí ăn uống anh ấy đã vào bữa. Anh ấy khuơ khuơ đôi đũa về phía Hàng Tư: “Không cho, tránh bị nghi ngờ.”
Hàng Tư nhướng mày, còn tránh bị nghi ngờ nữa?
“Cô cũng không được cho đâu.”
Anh ấy đói thì đói thật, nhưng Hàng Tư phát hiện thật ra anh ấy dùng bữa rất lịch sự. Ví dụ như bây giờ, một khi lên tiếng nói chuyện thì miệng không lúng búng cơm. Hàng Tư khó chịu nhất mấy người vừa ăn vừa nói, nói lại còn không rõ ràng, có lúc thậm chí còn có thể bắn cả cơm ra ngoài.
Thế nên câu nói này của Niên Bách Tiêu rất rõ ràng và dứt khoát.
Hàng Tư bèn hỏi lại: Vì sao cô không được cho?
Niên Bách Tiêu đặt đũa xuống, hết sức nghiêm túc: “Bây giờ tất cả mọi người ở đây đều biết cô đang chăm sóc ‘tiểu bạch kiểm’, cô mà cho tiền thì khác gì chứng minh cho luận điểm này.”
Biểu đạt không quá rõ ràng, nhưng Hàng Tư hiểu ý. Cô cười phản bác: “Cô đây nếu đã nuôi trai trẻ thì cho bao nhiêu tiền là sở thích của tôi, tôi quan tâm người ta nhìn vào làm gì.”
Niên Bách Tiêu giơ ngón cái lên trước mặt cô, bái phục bái phục.
Trên tầng là màn diễn tấu cello.
Không có tóm lược cơ bản hay dạo đầu, anh trực tiếp kéo đàn ngay.
Khúc nhạc vừa vang lên, động tác gắp thức ăn của Niên Bách Tiêu đã khựng lại, anh ấy ngước mắt nhìn lên trên.
Có người trời sinh đã có một chất giọng hay, kiểu hay vào tận trong cốt tủy, hay người ta còn gọi một cách dân dã là “mở lời khiến người khác phải quỳ rạp”. Niên Bách Tiêu biết những người có chất giọng hay bẩm sinh kiểu ấy, nhưng anh ấy chưa từng nghe một bản nhạc nào mà khoảnh khắc những nốt nhạc vừa cất lên, người ta đã phải ngỡ ngàng, sửng sốt.
Bản nhạc mà cây đàn cello đang diễn tấu là Main-Title, một bản nhạc nghe nhiều đã thành quen, nói chính xác hơn là một bản nhạc mà các thanh niên nghe nhiều thành quen. Ngoài vườn đa số đều là những thanh niên trẻ, khúc nhạc dạo vừa vang lên tất cả đã sôi sục.
Hàng Tư không vội ăn cơm, chống cằm lắng nghe.
Nói thật, cô từng nghe rất nhiều phiên bản diễn tấu của bản nhạc này, kể cả là từ những nghệ sỹ bậc thầy, cảm giác mọi người mang tới cho cô đa phần là giống nhau, bởi vì bản thân bản nhạc này đã thuộc kiểu nhạc khiến người nghe rung động mãnh liệt.
Nhưng màn biểu diễn của Lục Nam Thâm lại cho người ta một tình cảm khác, ngoài sự rung động ghê gớm, còn có sự khoáng đạt tới từ trời đất, có cái căm căm rét buốt của mùa đông cùng với sự tranh đấu vì khao khát quyền lực.
Một bản nhạc quen thuộc đến thế, một bản nhạc có thể nghe thấy ở bất kỳ đâu, cho đến hôm nay cô mới biết hóa ra còn có một cách phương thức diễn tấu để biểu đạt một thứ tình cảm khác.
Hơn thế ở trong tay Lục Nam Thâm chỉ đơn thuần là một cây đàn cello cũ kỹ, đã nhiều năm tuổi, thậm chí âm sắc còn không thể so với nhạc cụ của những nghệ sỹ nổi tiếng.
Có một kiểu người được ông trời ưu ái, dâng cơm lên tận miệng, chắc để chỉ những người như Lục Nam Thâm chăng.
Niên Bách Tiêu chép miệng: “Tôi nghe mà nổi hết cả da gà.”
Sau đó anh ấy đứng lên đi tới trước hòm quyên góp, rút tiền trong túi ra.
Sau khi trở về bàn ăn, Hàng Tư cười nói: “Chẳng phải ban nãy anh nói chắc chắn không bỏ tiền sao?”
Niên Bách Tiêu đưa ra một lý do rất quang minh chính đại…
“Tới nhà hàng ăn uống có lúc vẫn phải trả tiền tip mà, coi như tôi bo cho cậu ta đi. Với lại…”
Anh ấy nói chậm rãi: “Ở đây ít người như vậy, tôi sợ cậu ta bị đả kích.”
Hàng Tư chỉ im lặng mỉm cười.
Sự lo lắng này của Niên Bách Tiêu cuối cùng không thành hiện thực, bởi vì bất kỳ thực khách nào ngồi ăn tại bàn đều không kìm được lòng mình mà rút tiền ra, không có tiền mặt thì quét mã QR ở bên cạnh hòm quyên góp, mức độ ủng hộ ấy có thể khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt.
Âm nhạc là không có khoảng cách, chẳng bao lâu sau, những người ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng nhạc, ban đầu chỉ áp sát vào khe cửa ra vào để nhìn, thấy bên trong có người diễn tấu trực tiếp thì đều dừng chân lắng nghe.
Về sau có người còn thẳng thừng đi vào trong giải quyết luôn bữa tối, thế là những người nảy ra suy nghĩ này mỗi lúc một nhiều hơn.
Khu vườn nhỏ nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Khi Lục Nam Thâm biểu diễn đến bản nhạc thứ ba, người đã chen chúc khắp vườn từ lâu.
Số lượng bàn có hạn, xung quanh bàn không còn chỗ để ngồi nữa, những người về sau dứt khoát kéo ghế ngồi đại một chỗ, thậm chí không đủ ghế thì tìm đại một chỗ để ngồi.
Có thể trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, người ta thích thả trôi cảm xúc theo số đông, hoặc có thể khúc nhạc của Lục Nam Thâm thật sự đi sâu vào lòng người, người trong vườn đều lần lượt tặng tiền ủng hộ.
Lục Nam Thâm đã diễn bốn bài, diễn xong cũng thu dọn cây đàn cello. Hàng Tư nhìn sơ qua, chỉ cần đi vào vườn, ai cũng cho tiền, hơn nữa suốt cả buổi không ai bỏ về.
Độ hot của bữa ăn tối nay tại quán trọ lên cao chưa từng thấy, không ít người hỏi ông chủ: Người này thật sự chỉ tới kiếm tiền lộ phí chứ không phải được anh chị mời về diễn đấy chứ?
Ông chủ liên tục nói không phải.
Người hỏi câu đó tỏ ra tiếc nuối, đề nghị ông chủ thuê người này làm khách mời biểu diễn luôn cho xong. Anh xem, ngoài vườn có một người biểu diễn trực tiếp, đẳng cấp của quán bỗng dưng được tăng lên.
Ông chủ toát mồ hôi hột, tuy ông ấy không biết rõ lai lịch của Lục Nam Thâm, nhưng một người có thể sửa chữa được một cây đàn cello gần như đã báo phế lại còn có thể dùng nó để biểu diễn chắc chắn không đơn giản, làm sao ông ấy thuê nổi.
Mười giờ đêm vừa điểm, khu vườn liền yên ắng trở lại.
Niên Bách Tiêu giúp Lục Nam Thâm thống kê lại, hoàn toàn sửng sốt.
“Lục Nam Thâm, hay là hai chúng ta cầm kiếm phiêu bạt giang hồ đi.”
Nhóc này có bản lĩnh kiếm tiền ra phết, mới một buổi tối mà đã kiếm được không ít.
Buổi tối Lục Nam Thâm chưa ăn uống gì nhiều, hậm hà hậm hực rồi lại nằm lên giường, nghe xong liền lắc đầu: “Không được, tôi yếu ớt, không vác nổi kiếm đâu.”
Niên Bách Tiêu chẳng quan tâm anh có thể vác nổi kiếm hay không, vẫn đầy hứng khởi: “Chúng ta sẽ biểu diễn từ Trung Quốc trước, sau đó đi ra thế giới.”
Lục Nam Thâm đau đầu.
Anh nói với Hàng Tư: “Hôm nay mượn chỗ của quán trọ để kiếm tiền, đưa tiền thẳng cho ông chủ, ông ấy chắc chắn sẽ không nhận. Em hiểu họ, xem họ thiếu gì, tôi sẽ mua thẳng cho họ.”
Hàng Tư ngẫm nghĩ: “Thay tủ lạnh cho nhà bếp đi, không cần cái đắt quá.”
Tủ lạnh hiện tại của quán trọ đã được dùng nhiều năm rồi. Bà chủ có thể rộng rãi với khách khứa, nhưng bản thân lại rất tiết kiệm, mãi vẫn không đành lòng thay một chiếc tủ lạnh dung tích lớn hơn.
Lục Nam Thâm mỉm cười: “Được.”
Anh cảm thấy một Hàng Tư như thế này thật tốt, rất thấu hiểu suy nghĩ của anh, cũng không màu mè.
Nghe thấy vậy, Niên Bách Tiêu buông một tiếng thở dài nặng nề: “Tôi ấy à, vốn định đòi nợ, nhưng thấy cậu ‘mãi nghệ’ vất vả như vậy, bỏ đi, cậu cứ tạm nợ tôi vậy.”
Vả lại, mua xong cả một cái tủ lạnh, cậu ta cũng chẳng còn mấy đồng.
Hàng Tư quay đầu nhìn Niên Bách Tiêu: “Anh ấy làm vậy là để trả nợ à?”
Tiếng “Phải” của Niên Bách Tiêu cứ đảo qua đảo lại trong miệng, anh ấy ngại mãi không dám nói ra.
Cuối cùng, anh ấy hắng giọng: “Mới đó mà đã muộn vậy rồi, chẳng trách tôi buồn ngủ thế.”
Chuồn là thượng sách.
Hàng Tư nhịn cười, cô cũng mệt rồi, vươn vai vặn người, nói lời chúc ngủ ngon với Lục Nam Thâm. Lúc sắp ra khỏi phòng, cô quay đầu lại hỏi anh: “Anh tự tắm rửa được chứ?”
Thật sự… Không nên nhất thời mềm lòng hỏi vậy.
Thế là cô nghe thấy Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng: “Em có thể ở cạnh tôi không? Tôi kéo liền một lúc bốn bản nhạc, tay mềm nhũn cả rồi.”