Tứ Trùng Miên

Chương 71: Thế này là muốn bán tài nghệ đây

Lục Nam Thâm lại vào ở trong phòng của Hàng Tư. So với việc gõ cửa lúc nửa đêm như lần trước, lần này có thể nói là rầm rộ ồn ào đi kèm nghênh ngang đường hoàng.

Bởi vì khi anh được dìu vào trong phòng của Hàng Tư, bất kỳ người nào đang ngồi uống trà nói chuyện trong phòng trà hoặc ngoài sân đều đồng loạt ngẩng đầu lên, quan sát từ đầu cho tới khi anh vào hẳn trong phòng cô gái.

Tuy đã có một vài vị khách mới đến quán trọ, nhưng vẫn còn cơ số người đã ở nhiều ngày và biết Lục Nam Thâm, họ bèn rủ rỉ bàn tán: Đã ở chung với nhau rồi đấy, chắc chắn là bạn trai bạn gái rồi.

Trước khi đóng cửa lại, giọng nói này theo gió lọt vào tai Lục Nam Thâm, anh bật cười.

Niên Bách Tiêu hiểu lầm nụ cười của anh, cũng cười hờ hờ theo hai tiếng. Đối với hành vi này của Lục Nam Thâm, anh ấy đưa ra một tổng kết rất xác đáng…

Bắt đầu những tháng ngày để con gái người ta phục vụ mà không biết xấu hổ.

Lục Nam Thâm không phản đối, thoải mái nằm dựa lên giường, nói với anh ấy: “Cậu có thể nói thẳng thắn hơn chút nữa cũng được.”

“Bắt đầu sống cuộc đời ‘tiểu bạch kiểm’.”

Lục Nam Thâm “ồ” lên một tiếng, một chút phẫn nộ cũng không xuất hiện trên gương mặt, ngược lại anh cười tươi rói. “Nghĩ đến thôi cũng rất mong chờ và kỳ vọng rồi.”

Niên Bách Tiêu cho rằng là một người đàn ông sẽ không ai sống một cách vô liêm sỉ như cậu ta cả.

Ông chủ quán trọ rất chân thành, cảm thấy hai người ở chung trong căn phòng đó sẽ khá chật chội, nhưng hiềm một nỗi những phòng lớn vẫn chưa trống. Ông ấy bèn hì hục thay cho phòng của Hàng Tư một chiếc giường sô pha. Ông ấy tới thẳng trung tâm đồ gia dụng để mua ngay, không chờ đợi dù chỉ nửa ngày.

Sau khi dọn dẹp phòng ốc ổn thỏa, Hàng Tư liền xuống nhà phụ việc. Niên Bách Tiêu thong dong đi tới, thử chiếc giường sô pha, chép miệng thở dài: “Ổn ra phết, hay là đổi cho tôi ngủ phòng này đi.”

Lục Nam Thâm không đáp lại câu hỏi này của anh ấy, mà hỏi xem anh ấy còn bao nhiêu tiền mặt trong người.

Niên Bách Tiêu nghe xong lập tức đề phòng cảnh giác: “Cậu lại định tiêu tiền của tôi à?”

“Có phải tôi không trả cậu đâu.”

Những lời nói sau đó của Lục Nam Thâm rất nặng tình nặng nghĩa. Đại khái anh cảm thấy từ lúc mình bị thương tới giờ đã khiến ông chủ và bà chủ quán trọ phải tốn kém rất nhiều. Đối phương kiếm anh vốn dĩ để trả thù riêng, nhát dao này dù có sống ở đâu anh cũng có thể phải nhận, vì vậy không nên bắt quán trọ phải gánh chịu hậu quả.

“Tiền ghế sô pha, rồi thêm vào một ít nữa. Lúc tôi nằm viện, bà chủ ngày nào cũng mang canh tới.”

Niên Bách Tiêu cười ha ha: “Lục Nam Thâm, cậu dùng tiền của tôi để lấy lòng người ta à?”

Lục Nam Thâm giơ tay làm động tác “Làm ơn” với anh ấy: “Tiền trong di động của tôi thật sự không đủ nữa rồi.”

Cậu ta mà lại thiếu tiền ư?

Có đánh chết Niên Bách Tiêu cũng không tin, ai dè Lục Nam Thâm nhất mực khăng khăng mình không có tiền, thời gian trước quẹt thẻ ngân hàng không cẩn thận nhập sai mật khẩu, còn chưa kịp đi đổi mật khẩu.

“Phải chính người đó mang theo giấy tờ tùy thân ra phòng giao dịch mới được. Cậu xem tình trạng của tôi bây giờ đi, có thể cử động được không?” Lục Nam Thâm làm bộ đáng thương.

Thấy Niên Bách Tiêu ngập ngừng, Lục Nam Thâm vội nắm bắt thời cơ, nói với anh ấy rằng: Ông chủ quán trọ rất sĩ diện, dù cậu đưa tiền cũng phải khéo léo, phải có cách thì đối phương mới nhận tiền.

Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ rồi cũng bỏ qua, không tính toán với Lục Nam Thâm nữa, bèn thong dong đi đưa tiền cho ông chủ.

Lục Nam Thâm nghĩ với tính cách của ông chủ, chắc chắn muốn đưa được khoản tiền này cũng phải dền dứ một lúc. Không ngờ mới đó Niên Bách Tiêu đã quay về, tỏ ý rằng đã đưa tiền rồi.

Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lục Nam Thâm.

Niên Bách Tiêu làm mặt khó hiểu: “Bảo người ta nhận tiền có gì khó đâu?”

Lục Nam Thâm rất tò mò, rồi lo lắng hỏi anh ấy: “Cậu không uy hϊếp ông ấy đấy chứ?”

Niên Bách Tiêu lườm nguýt.

Lý do rất đơn giản, anh ấy nói với ông chủ rằng Lục Nam Thâm nhờ ông ấy mua giúp mấy món đồ, ông ấy cứ cầm tiền trước, khi nào chân ổn rồi, cậu ta sẽ nói muốn mua gì.

Lục Nam Thâm không ngờ phương pháp giải quyết của anh ấy lại đơn giản mà thẳng thắn đến thế.

“Không thì sao?” Niên Bách Tiêu hỏi ngược lại anh. “Đợi cậu rút rồi mới nói lại với ông ấy, ông ấy muốn trả cũng không trả được.”

Một phương pháp khiến người ta rất dở khóc dở cười mà anh ấy cũng nghĩ ra được. Nhưng mà ngẫm lại kể cũng phải, đây là cách đơn giản mà trực tiếp nhất rồi.

Niên Bách Tiêu vớ được từ chỗ bà chủ một bát ngó sen chiên, gặm rất ngon lành, còn không quên hỏi Lục Nam Thâm: “Tôi rỗng túi rồi đấy, cậu phải khẩn trương trả tiền cho tôi.”

Tới tối, Lục Nam Thâm đã bắt đầu trả tiền.

Nhà ăn của quán trọ chỉ mở cho các vị khách tới ở tại đây, nhưng hôm nay vào hè, cửa nhà rộng mở. Bà chủ quán mỗi khi nấu cơm là tiếng hò hét, tiếng chiên xào cùng với mùi lửa, mùi thức ăn thơm nồng lại bay cả sang hàng xóm hai bên trái phải.

Liền có người lần theo mùi hương tìm qua ăn một miếng. Ban đầu người ngoài tới ăn bà chủ quán đều không thu tiền, cho rằng toàn là hàng xóm láng giềng, lấy tiền của người ta cũng không hay cho lắm, toàn là đối phương nhất quyết đưa.

Khăng khăng đưa nên cũng không có tiêu chuẩn. Người Tây Bắc rất thật thà, thường sẽ đưa nhiều lên. Hết cách, bà chủ bèn ra quy định về phí dùng bữa, không ngờ còn nhiều người tìm tới ăn hơn, đặc biệt là bữa tối.

Nhân lúc đông người ăn tối, Lục Nam Thâm bắt đầu dựng một cái sạp.

Ông chủ quán trọ có một chiếc cello cũ, quả thực đã nhiều năm tuổi, dây đàn đã lỏng tèo tèo. Ông chủ lục tủ tìm ra được, trong ngoài cây đàn đều đóng một lớp bụi dày.

Ông chủ nói với Lục Nam Thâm: “Cây đàn này hỏng rồi, không dùng được nữa.”

Lục Nam Thâm quan sát tỉ mỉ một lượt, nói: “Vẫn cứu được, không sao.”

Sau khi tiếp tục xác định được thêm một vị trí lỗ chắc chắn trên cây sáo đồng thời đυ.c xong xuôi, Lục Nam Thâm bèn xử lý qua một chút cho cây đàn cello.

Hàng Tư tranh thủ lúc rảnh rỗi, lên tầng giúp đỡ. Cô giơ tay gảy dây đàn cello, nó rất thảm thương. “Nghe nói cây đèn cello này được ông chủ tự tích tiền mua về từ khi còn rất nhỏ. Khi đó ông ấy thích âm nhạc, nhưng gia đình không cho theo học. Khi mua về lại trúng phải cây đàn mà chất lượng âm thanh có vấn đề, ông chủ quán bị lừa nhưng không đòi lại được tiền, còn bị người nhà đánh cho một trận. Nhưng đi đến đâu ông ấy cũng mang nó theo, chắc nó cũng đã trở thành một nút thắt trong lòng ông ấy chăng.”

Lục Nam Thâm thử dây đàn, giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió thổi tới: “Nếu đã là nút thắt trong lòng, vậy chúng ta sẽ giúp ông ấy cởi bỏ.”

Hàng Tư ngước mắt lên nhìn anh.

Gương mặt anh điềm đạm bình thản, ngữ khí câu nói ấy lại càng nhẹ nhàng hơn, khiến người ta rất dễ tin tưởng, tin rằng anh nói được làm được.

Thấy cô cứ nhìn mình, Lục Nam Thâm cũng nhìn thẳng vào mắt cô, không nói chỉ, cười rất dịu dàng.

Hàng Tư tránh đi, không nhìn anh nữa.

Lau sạch bụi bẩn, điều chỉnh dây đàn, rồi lại nhờ Niên Bách Tiêu chạy đi mua một ít đồ mà anh dặn dò. Khi ráng đỏ hắt lên bầu trời, một cây đàn cello như mới đã được chào đời.

Ông chủ sờ tay vào cây đàn, không cần tả cũng biết ông ấy kinh ngạc đến mức nào, có lúc còn nghi ngờ Lục Nam Thâm đi mua một cây đàn mới, nhưng cái tên được khắc sau hộp đàn vẫn còn nguyên đó.

Lục Nam Thâm mượn cây đàn cello này, kéo một chiếc ghế ra ngồi ở cửa phòng trên tầng hai, bên dưới lan can chính là khu vườn.

Anh treo tấm hoành phi đã được viết sẵn từ trước lên lan can.

Chỉ thấy có vài chữ lớn: Lần đầu tới mảnh đất quý báu, kiếm chút lộ phí. Ai có tiền xin hãy ủng hộ, ai không có tiền xin hãy cổ vũ.

Hàng Tư nhìn thấy mà cay cay mắt.

Bao gồm cả Niên Bách Tiêu, sau khi đọc hiểu được mấy chữ ấy, anh ấy cực kỳ sầu não, luôn có cảm giác mình vừa mới “ép gái nhà lành làm kỹ nữ”.

Hai ông bà chủ nhà không đành lòng, liên tục hỏi Niên Bách Tiêu: Hai cậu hết tiền thật à? Nếu không còn tiền thì tạm thời có thể chưa cần trả ngay tiền phòng đâu.

Thật ra Niên Bách Tiêu cũng không biết Lục Nam Thâm muốn thế nào, cho đến khi nhìn thấy anh xách cây đàn cello xuất hiện, anh ấy mới yên tâm hơn: May quá, chưa phải là diễn trò “đập đá lên ngực”.

Thế này là muốn bán tài nghệ đây.