Tứ Trùng Miên

Chương 70: Em còn chịu thu nhận tôi không?

Một câu nói rất thật lòng thật dạ, khiến ba người bạn đứng xung quanh Vương Ương nghe xong cũng phải dấy lên nghi vấn. Nếu thật sự như vậy thì tên nhóc họ Lục này cũng đâu có làm gì. Họ biết Vương Ương thích Hàng Tư, nhưng ai tinh ý đều nhận ra là “Tương Vương có ý, thần nữ vô tâm”(1), những lời này họ cũng không phải chưa từng khuyên nhủ Vương Ương.

(1) Ý chỉ Sở Tương Vương ái mộ thần nữ, khổ sở theo đuổi, nhưng thần nữ không hề đáp lại tình yêu của ông. Một điển tích ví von với những mối tình đơn phương, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Khác với những người bạn, Vương Ương sắp nghi ngờ nhân sinh rồi. Anh ta bùng nổ trong khoảnh khắc, mặt đỏ tía tai, lại định xông lên đấm Lục Nam Thâm.

Niên Bách Tiêu nhăn mày, đang định đỡ lấy cú đấm của anh ta thì Hàng Tư đã nhanh hơn anh ấy một bước, túm được cánh tay Vương Ương, giật cho anh ta lùi ngược ra sau. Vương Ương đứng không vững, liên tục lùi sau mấy bước.

Nét mặt Hàng Tư hiện lên sự bực dọc rõ ràng: “Anh vừa vừa phai phải thôi, anh thật sự định gọi cảnh sát tới đây phải không?”

Vương Ương chỉ tay vào Lục Nam Thâm, tức giận tới mức những ngón tay run rẩy. Anh ta cứ lắp bắp “Cậu ta, cậu ta, cậu ta” một hồi mà vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Anh ta cũng sống hơn hai mươi năm trên đời rồi, chưa bao giờ gặp người nào có thể đổi trắng thay đen đến mức đó.

“Em tin cậu ta không tin anh chứ gì?” Vương Ương cảm thấy đầu óc mình ong ong. Mấy năm trước, trong nhà anh ta có một người bà con từng bị đứt mạch máu não vì quá tức giận, anh ta còn không tin. Bây giờ cuối cùng anh ta cũng được trải nghiệm, hóa ra con người thật sự có thể chết vì tức.

Lục Nam Thâm bị anh ta chỉ tay như vậy nhưng vẫn nằm dựa ở đó không phản bác, đôi mắt trong veo và vô tội, luôn khiến người ta có thể liên tưởng tới một… con hoẵng ngây ngô trong rừng sâu.

Hàng Tư quay đầu nhìn nhanh Lục Nam Thâm, cũng vừa hay bắt gặp điệu bộ hoẵng ngây ngô ấy của anh, cô thầm thở dài một tiếng. Cô quay lại, một lần nữa nhìn thẳng vào ánh mắt giận điên người của Vương Ương: “Tin hay không tin có cần thiết phải so đo không? Vương Ương, bây giờ sự thật là anh đang kéo người xông vào phòng bệnh viện gây rối. Anh cũng đâu còn trẻ, làm vậy không thấy ấu trĩ hay sao?”

Ngữ khí của cô dứt khoát, bình tĩnh, cô cũng không muốn nhiều lời với anh ta, bèn nghiêng người sang một bên: “Anh chỉ muốn đánh người thôi chứ gì, giờ anh đánh đi. Tiện thể tôi sẽ mở rộng cửa phòng, gọi cả hàng xóm bên trái bên phải qua đây làm đội cổ vũ, xem xem Vương Ương anh giỏi đến mức nào, giải quyết mọi chuyện lúc nào cũng bằng nắm đấm chứ không bằng cái đầu.”

Vương Ương đứng đó không dám nhúc nhích nữa, tuy rằng cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai nhưng cũng coi như anh ta đã vớt vát lại đôi chút lý trí. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói với Hàng Tư: “Thằng nhóc họ Lục này đang nằm đó giả vờ vô tội đấy, cô bị cậu ta lừa rồi! Làm gì có người tử tế nào bị đâm đến mức này?”

Sau khi Vương Ương và cả đám người bỏ đi, Hàng Tư đi tới trước mặt Lục Nam Thâm, hỏi anh: “Chắc là anh lại kích động người ta rồi chứ?”

Lục Nam Thâm ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt không hề có chút hoảng hốt nào, bình thản và chân thành nói: “Tối đó tôi không nói gì nặng lời, thật sự là do khả năng lý giải của anh ta có vấn đề.”

Trong lúc nói anh còn hơi chau mày.

Hàng Tư hỏi anh bị làm sao.

Anh khẽ lắc đầu: “Ban nãy bị mấy người bọn họ đυ.ng vào vết thương rồi.”

Hàng Tư vội vàng gọi hộ lý tới giúp xem vết thương của anh. Lần này Lục Nam Thâm cũng không phản đối. Vết thương chưa bị rỉ máu, khép miệng lại rất mau, nhưng có dấu hiệu sưng đỏ. Lúc bôi thuốc, cô hộ lý dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ vết thương thêm nữa, bằng không sẽ khó mà lành được, thời gian tháo chỉ sẽ phải kéo dài.

Niên Bách Tiêu và Hàng Tư cũng đã cùng nhìn thấy tình trạng vết thương của Lục Nam Thâm, anh ấy thở dài: “Bị đau thật rồi.”

Lục Nam Thâm bật cười: “Không tin tôi còn ra mặt hộ tôi?”

Niên Bách Tiêu bĩu môi, nói rõ với anh về suy nghĩ thật tâm của mình…

“Mặc kệ lúc trước giữa mấy người tồn tại oán hận tình thù gì, lúc này đây họ cũng đang đánh cậu. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cậu chu toàn thì tôi phải làm được.” Anh ấy nói thêm: “Thế này cũng được tính là thành tích rồi nhỉ?”

Lục Nam Thâm phì cười, nhưng vừa cười lại đυ.ng phải vết thương, anh nén đau nói: “Tính.”

Niên Bách Tiêu rất mãn nguyện, nói với anh: “Cậu ấy à, sau này ra đường cứ vênh mặt lên không phải sợ, có tôi đây.”

Hàng Tư câm nín, làm gì có cái lý đó.

“Hàng Tư.” Lục Nam Thâm quay đầu nhìn cô, nói nhẹ nhàng: “Có phải em giận rồi không?”

Hàng Tư nhìn anh rất lâu, khẽ thở dài: “Không phải, chỉ là tôi đang nghĩ…”

Cô đang nghĩ Vương Ương tuy tính tình chưa được chín chắn cho lắm, nhưng cũng không phải loại người chủ động gây sự với ai, ngay cả đám bạn của anh ta cũng vậy, thật ra họ đều không phải phường thích sinh chuyện thị phi, họ hùng hùng hổ hổ tới đây chắc chắn là có lý do.

Lục Nam Thâm nhìn cô hết sức nghiêm túc, đợi cô nói tiếp.

Hàng Tư bèn mềm lòng, kéo ghế sát lại, hỏi anh: “Nếu ban nãy chúng tôi không đến kịp thời, anh sẽ thế nào?”

Lục Nam Thâm mỉm cười: “Cùng lắm thì ăn một trận đòn.”

Hàng Tư vô thức đánh mắt nhìn Niên Bách Tiêu. Bị cô nhìn như vậy, Niên Bách Tiêu cũng ngẩn ra. Nhưng Hàng Tư không nói gì với Niên Bách Tiêu, cô quay lại nhìn Lục Nam Thâm.

“Anh không biết đánh nhau một tý nào ư?” Cô hỏi.

Lục Nam Thâm lắc đầu: “Từ nhỏ tới lớn chưa đánh nhau bao giờ.”

“Lúc ở trong thung lũng chết chóc, tôi cảm thấy anh rất nhanh lẹ.” Hàng Tư có chút ngập ngừng.

Đến tận bây giờ cô vẫn còn giữ sự nghi ngờ dành cho cái chết của con lợn vòi đó, mỗi lần nhớ lại cô luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Nếu như chỉ là một con lợn vòi bình thường thì thôi, loại sinh vật đó ngốc nghếch, dễ đối phó. Nhưng thứ họ đối mặt là một con lợn vòi to lớn. Cô cũng từng giao chiến với nó, cùng lắm cũng chỉ dám thổi còi để đuổi nó đi.

Lục Nam Thâm khẽ thở dài, tỏ ý rằng không phải do anh nhanh lẹ, chỉ là tai anh nhạy bén nên có thể né tránh nguy hiểm từ xa mà thôi. Anh nói với Hàng Tư: “Khả năng né tránh cơ bản tôi vẫn có, đây chẳng phải là bản năng của con người hay sao?”

Hàng Tư cụp mắt xuống, suy tư giây lát: “Nếu không biết đánh nhau một chút nào, thì trong những tình huống như vừa rồi sẽ phải chịu thiệt.”

Đôi mắt Lục Nam Thâm đượm cười từ đầu đến cuối: “Vậy cũng không còn cách nào khác, họ bốn người đấy, tôi đánh không lại.”

“Thôi được rồi.” Hàng Tư đứng lên: “Dù sao thì bên cạnh anh cũng có vệ sỹ.”

“Đi đâu vậy?” Lục Nam Thâm đưa tay ra giữ chặt cổ tay cô, giọng nói rất dịu dàng.

Hàng Tư nói: “Tôi đi hỏi bác sỹ những chuyện cần chú ý đối với vết thương của anh.”

Sau khi Hàng Tư đi khỏi, Niên Bách Tiêu bèn ngồi xuống ghế, nheo mắt nhìn Lục Nam Thâm chằm chằm. Lục Nam Thâm cất vẻ dịu dàng ban nãy đi, nằm hẳn cả người xuống vẻ như muốn nghỉ ngơi.

“Lục Nam Thâm.” Niên Bách Tiêu gọi anh: “Ban nãy Hàng Tư đánh mắt nhìn tôi đấy.”

Lục Nam Thâm nhắm mắt “ừm” một tiếng, cũng không nói gì nhiều.

“Cậu nói xem, cái nhìn đó của cô ấy mang hàm ý gì?”

Thấy Lục Nam Thâm tảng lờ như không nghe thấy, Niên Bách Tiêu cũng không hề có ý định bỏ cuộc. Anh ấy xích ghế về phía trước, giơ tay vạch mí mắt của Lục Nam Thâm ra, ép cho anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.

“Cô ấy không tin cậu giơ tay chịu trói.” Bây giờ Niên Bách Tiêu mới ngồi ngẫm lại ánh mắt của Hàng Tư, trong lòng ít nhiều cũng hiểu ra. “Cậu nói thật với tôi đi, cậu không có kế hoạch dự phòng gì khác ư? Cậu tỏ ra yếu ớt lộ liễu như vậy, Hàng Tư nghi ngờ cả tôi rồi.”

Lục Nam Thâm gạt tay anh ấy ra, vẫn rất điềm đạm. “Vết thương của tôi đã sưng rồi, cậu nói xem, tôi trù bị kiểu gì?”

Niên Bách Tiêu ngả ra sau lưng ghế, cười phá lên.

Tiếng cười khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.

“Tai cậu rất lanh.” Anh ấy nói trúng tim đen.

Lục Nam Thâm cũng cười, hỏi ngược lại: “Vậy thì đã sao? Nếu tôi không dựa vào ý chí để kéo dài thời gian, tôi ăn đấm lâu rồi.”

Niên Bách Tiêu im lặng nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt ánh lên sự bán tín bán nghi rõ ràng. Rất lâu sau, anh ấy xua tay: “Điều tôi muốn nói không phải chuyện này.”

Lục Nam Thâm không ngắt lời, đợi anh ấy nói tiếp.

Niên Bách Tiêu chậm rãi nói: “Bây giờ là lúc tôi đang tìm kiếm thành tích, cho dù cậu có biết đánh nhau cũng không được đánh.” Anh ấy sát lại gần, nói rành mạch từng từ từng chữ với Lục Nam Thâm: “Chúng ta phải một mạnh một yếu, hiểu không? Tôi mạnh, cậu yếu.”

Lục Nam Thâm hiểu ra vấn đề, mỉm cười: “Tôi vốn yếu mà.”

***

Hôm sau, Lục Nam Thâm xuất viện.

Niên Bách Tiêu hết sức tận tâm, lúc trước anh ấy đã làm đủ các thủ tục nhập viện, bây giờ thủ tục xuất viện cũng do anh ấy chạy đôn chạy đáo.

Bác sỹ kiểm tra cho Lục Nam Thâm lần cuối, dặn dò những điều cần chú ý và thời gian quay lại bệnh viện. Khoảng thời gian này Lục Nam Thâm ăn mặc chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh bên giường nghe căn dặn, nhưng đầu thì dựa vào Hàng Tư từ đầu tới cuối.

Hàng Tư đứng bên cạnh anh, nhớ kỹ những lời bác sỹ dặn, cũng không đẩy cái đầu bên cạnh mình ra. Sau khi bác sỹ đã dặn dò xong, cô hỏi bác sỹ: “Anh ấy vẫn cảm thấy váng đầu là sao ạ?”

Thật ra bác sỹ cũng lấy làm lạ, bụng bị trúng một dao sao lại váng đầu nhỉ?

“Mọi thứ cần kiểm tra đã kiểm tra cả rồi, không có gì quá đáng ngại.” Bác sỹ suy nghĩ rồi hỏi anh: “Lúc đó đầu của cậu đυ.ng vào đâu sao?”

Trông Lục Nam Thâm vẫn còn khá yếu, giọng nói nhẹ tênh như gió. “Hình như là… đυ.ng vào tường rồi thì phải, tôi không nhớ nữa. Lúc đó tình hình rất hỗn loạn.”

Bác sỹ thấu hiểu gật đầu, an ủi Hàng Tư và Lục Nam Thâm.

“Có thể vẫn còn một chút di chứng do não bị chấn rung nhẹ. Nhưng không cần quá lo lắng, chúng tôi cũng đã kiểm tra não bộ rồi, không có tổn thương do hung khí gây ra. Sau khi trở về nhà, cậu cố gắng nghỉ ngơi trên giường, ăn uống thanh đạm, thay thuốc đúng giờ, thì sẽ không có gì đáng ngại.”

Bác sỹ nhân từ, chỉ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt cần người ở bên như thế của Lục Nam Thâm thì cũng rất xót xa. Ông nghĩ bụng, thanh niên bây giờ cũng chẳng phải trải qua mưa gió bão bùng gì, đi trên đường bị người ta đâm một nhát dao quả thực cũng đã coi là kiếp nạn rồi. Trong phút chốc ông cũng có thể hiểu được, cố gắng vỗ về được càng nhiều càng tốt.

Chủ yếu là sợ anh để lại di chứng tâm lý.

Sau khi Niên Bách Tiêu làm xong các thủ tục, lúc ba người họ ra ngoài, các hộ lý trong phòng đều nhìn theo bóng Lục Nam Thâm bàn tán: “Cô xem, cậu ấy dính lấy bạn gái mình như một chú cún con ấy, đáng yêu biết bao. Một thanh niên điển trai như vậy, đổi lại là tôi, tôi nhất định cũng cố gắng săn sóc.”

“Phải đấy, coi như vật may mắn để trưng ở nhà cũng đủ thấy ưng mắt rồi. Tôi mà là bạn gái của cậu ấy tôi còn chẳng cho cậu ấy ra khỏi cửa, về nhà là nhìn thấy ngay tốt biết bao.”

“Cô gái ấy không phải bạn gái, đích thân cô ấy đã phủ nhận rồi…”

Từ khi Lục Nam Thâm bị thương, ông bà chủ quán trọ không thể yên tâm một giây một khắc nào. Không nói tới việc họ tới bệnh viện theo dõi hàng ngày mà còn nghĩ đủ mọi cách hầm một số loại canh có lợi cho việc hồi phục vết thương. Mở cửa làm ăn sợ nhất là gặp phải mấy chuyện này, chỉ cần không chú ý một chút thôi là việc kinh doanh bao năm coi như đứt. Bà chủ thì như bị ma nhập, gặp ai cũng hỏi các phương thuốc dân gian, thậm chí có một dạo còn nghĩ không biết có phải Lục Nam Thâm xung khắc với căn phòng ấy không.

Ông chủ đích thân lái xe tới đón ba người họ. Sau khi về lại quán trọ, bà chủ tiếp đón nồng nhiệt như thể khách VIP, chỉ thiếu nước rải hoa làm thảm. Bà còn làm rất nhiều món ăn ngon, chủ yếu là để tiếp đãi cho mọi người sau một khoảng thời gian dài vất vả.

Bà chủ định đổi phòng khác cho Lục Nam Thâm, nói là tầng một đã có phòng trống rồi, như thế cũng tiện cho anh đi lại, sau đó còn nói thêm với vẻ thần bí: Bà đã tìm một cao nhân tới xem thử, phòng trên tầng quả nhiên xung khắc với anh, không thể ở thêm được nữa.

Hàng Tư nghe xong mà dở khóc dở cười, cao nhân nào mà không đáng tin cậy vậy chứ?

Lục Nam Thâm cảm ơn bà chủ một lượt nhưng khăng khăng không chịu xuống tầng một, mà quay sang hỏi ngược Hàng Tư: “Em còn chịu thu nhận tôi không?”