Thông thường mà nói, những câu như “Ai mày cũng dám chọc vào, chán sống rồi phải không?”, hay như câu nói ban nãy “Mày không nghe ngóng xem…”, nói trắng ra đều là mẫu câu cố định dùng trong những trường hợp cần phải “PK”. Còn những người thật sự có bản lĩnh, thật sự có năng lực thì đều là kiểu người nói ít những tàn độc, ai còn lãng phí nước bọt vào những thời điểm như thế này?
Thế nên sau khi nghe Lục Nam Thâm hỏi như vậy, cả bốn người kia đều ngẩn ra tại chỗ.
Sao lại có kẻ đi hỏi thật chứ?
Hơn nữa còn hỏi rất chân thành.
Vương Ương nhanh chóng phản ứng lại, tức giận điên rồ, tiến tới túm lấy cổ áo của Lục Nam Thâm, ánh mắt hung hãn: “Mẹ kiếp, mày muốn chết phải không? Đừng tưởng mày bị thương rồi là tao không dám đấm mày! Mày có tin là tao cho mày thêm một lỗ nữa ở phía còn lại không?”
Lục Nam Thâm để mặc cho anh ta lôi kéo mình, hơi nhướng mày nhìn anh: “Kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gây chuyện giữa ban ngày ban mặt, các anh phải tự tin đến mức nào mới dám có suy nghĩ rằng gây họa xong sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật?”
Một câu nói khiến Vương Ương buông lỏng tay hơn, lòng bắt đầu đánh trống hồi hộp.
Đồng bọn bên cạnh thấy vậy lạnh lùng quát: “Người uy hϊếp và hăm dọa trước là cậu thì phải? Mẹ kiếp, đừng có nằm đó giả vờ vô tội.”
Lục Nam Thâm vẫn cứ giả vờ vô tội: “Nói chuyện hơi to tiếng một chút đã gọi là uy hiếm và hăm dọa? Vậy như các anh bây giờ được tính là gì?”
“Nhóc con, mày giỏi cãi chày cãi cối lắm, còn phí lời với nó làm gì?” Người đồng bọn còn lại không dễ bị dọa như Vương Ương. Hắn ta len lên trước, đổi sang hắn ta túm chặt cổ áo Lục Nam Thâm, tay rất khỏe.
“Đấm người là phạm pháp chứ gì? Vậy chúng ta không đấm người, nhưng nếu tự mày bị ngã đến liệt nửa người thì chẳng liên quan gì đến chúng tao cả.”
Dứt lời, hắn ta định lôi anh xuống giường.
Lục Nam Thâm lập tức giữ chặt cổ tay đối phương, nhưng đôi tai nhanh chóng bắt được âm thanh, anh chuyển qua nhẹ tay một chút, tay kia chống bên cạnh giường.
Đối phương không kéo anh xuống giường ngay được.
Còn sững ra giây lát: “Ái chà, thằng nhóc này còn dám phản kháng cơ à?” Dứt lời, hắn ta lại dùng sức kéo giật anh.
“Các anh dám động vào tôi, thì phải suy nghĩ thật kỹ hậu quả.” Lục Nam Thâm trầm giọng quát một tiếng.
Người kéo anh giật mình, quan sát anh giây lát.
“Mày ý gì? Mày còn có chống lưng hay sao hả? Tao nói cho mày biết, cho dù Thiên Đế có xuống đây, ông cũng không sợ!” Đối phương tỏ ra rất ngang ngược, nhưng thật ra trong lòng cũng âm thầm lo lắng.
Chủ yếu là khi nói câu này, ánh mắt Lục Nam Thâm đầy uy lực, không giống như đang đùa giỡn hoặc hù dọa họ, khí thế hoàn toàn khác so với lúc nãy khi họ nói câu “Mày cũng không nghe ngóng xem Vương Ương là ai”.
Hắn ta quay đầu, cổ vũ mọi người: “Các anh em, lên đi! Dạy dỗ cho nó một bài học!”
Ba người còn lại nghe xong lập tức cùng nhào lên, người bóp cổ, người túm cổ áo, người xách cánh tay…
Khóe miệng Lục Nam Thâm nhếch lên một nụ cười châm chọc. Anh buông bàn tay giữ bên giường của mình ra, cả người lập tức bị bứng xuống giường.
Lưng anh vừa chạm đất, bốn người họ đang định giơ chân lên đá thì cửa phòng đột ngột bị đá tung ra!
Một giây sau, Lục Nam Thâm hai tay ôm đầu, cả người cuộn tròn lại dưới đất, miệng phát ra những tiếng rêи ɾỉ đau khổ.
“Nam Thâm!”
“Lục Nam Thâm!”
Giọng nói của Niên Bách Tiêu và Hàng Tư vang lên cùng một lúc, ngay sau đó họ lao tới trước.
Cả bốn người kia chưa kịp có phản ứng gì đã nghe thấy Niên Bách Tiêu nghiêm giọng quát một tiếng: “Mấy người muốn chết phải không?!”
Anh ấy tiến tới giơ chân đá ngay một cú, một trong số đó chưa kịp định thần đã nằm rạp dưới đất.
Niên Bách Tiêu lửa giận bừng bừng, đá xong một tên vẫn chưa hết tức, đột ngột túm chặt cổ áo của một tên khác.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh từ lúc đồng bọn bị đánh, nhanh tới mức đến tận khi người thứ hai sắp bị tận đến nơi, hai người kia mới có động thái, lập tức lao tới.
Hàng Tư quát lớn: “Vương Ương, các anh dừng tay đi!”
Tiếng quát ấy rất hữu ích.
Chí ít họ đã dừng không lao về phía trước nữa.
Bên này Niên Bách Tiêu đang định vung nắm đấm, Hàng Tư lại quát tiếp: “Niên Bách Tiêu!”
Cú đấm của Niên Bách Tiêu khựng lại trong không trung. Anh ấy quay đầu nhìn Hàng Tư, tỏ vẻ không vui: “Cô không nhìn thấy cậu ta sắp bị bọn họ đánh chết rồi sao?”
Cục tức trong lòng Hàng Tư mắc nghẹn lại, không thể trút ra.
Đầu tiên Vương Ương giật thót mình, sau đó lập tức liếc nhìn Lục Nam Thâm, thấy anh vẫn đang ngồi đó thở dốc, anh ta khẩn trương nói: “Cậu ta… Cậu ta chưa chết, tuyệt đối chưa chết, không tin em nhìn đi!”
Gã bị đá tuy rất tức giận, nhưng quả thực cũng không thể đứng dậy ngay giây phút đầu tiên. Gã ta tức sôi bụng: “Mà chúng tôi cũng đã đánh cậu ta đâu!”
Vương Ương gật đầu lia lịa, nhưng là giải thích với Hàng Tư: “Thật đấy, thật đấy, bọn anh còn chưa kịp đánh, em đã vào rồi.”
Hàng Tư mặt lạnh tanh: “Ý của anh là, tôi chỉ cần vào muộn một chút là các anh đấm anh ấy rồi chứ gì?”
Vương Ương á khẩu.
Niên Bách Tiêu nghiến răng, tuy rằng nắm đấm đã buông xuống, nhưng tay vẫn túm chặt cổ áo của người đó: “Anh nghĩ cậu ta dễ ức hϊếp có phải không! Mấy người cũng không chịu nhìn xem bạn bè sau lưng cậu ta là ai hả!”
Cả đám bốn người nhóm Vương Ương…
Câu này…
Quả nhiên vấn đề không nằm ở câu nói!
Những câu khác nhau từ những người khác nhau nói ra cảm giác sẽ khác biệt.
Cậu thanh niên trước mặt có vẻ không dễ đυ.ng vào.
“Niên Bách Tiêu…” Lục Nam Thâm khẽ gọi, gắng sức đứng dậy: “Đừng làm khó họ nữa.”
Hàng Tư dìu anh: “Niên Bách Tiêu, giúp tôi một tay.”
Thấy vẻ mặt đau khổ của Lục Nam Thâm, Niên Bách Tiêu cũng bỏ qua chuyện đấm người, vội tiến tới cùng giúp Hàng Tư dìu Lục Nam Thâm lên giường.
Lục Nam Thâm thể hiện sự khó khăn trong hít thở, sau khi tựa yên ổn, Hàng Tư hỏi anh có sao không?
Sau đó cô kiểm tra lại tình hình vết thương của anh.
Lục Nam Thâm cười nhẹ nhàng, rõ ràng rất yếu ớt: “Tôi không sao, thật đấy, đừng lo lắng.”
Niên Bách Tiêu nhìn thấy cảnh này lại càng muốn đấm người hơn, anh ấy quay đầu, giận dữ nhìn bốn vị kia.
Hàng Tư không cho phép Niên Bách Tiêu có cơ hội tiếp tục bùng nổ. Cô đứng lên, đi tới trước mặt Vương Ương, lạnh lùng nói: “Các anh giỏi lắm phải không? Còn tới cả bệnh viện đánh người? Anh ấy làm gì đắc tội các anh?”
Cô quen bốn người họ, nghe nói là đám bạn cùng Vương Ương lớn lên từ thời còn cởi chuồng, thân đến mức từng mặc chung quần vậy. Bốn nhà mấy chục năm nay đều qua lại thân thiết, quan hệ dĩ nhiên rất tốt.
Trong bốn người Vương Ương thân với Hàng Tư nhất, đối với ba người còn lại thì Hàng Tư thân với bố mẹ của họ hơn, cô từng giúp đỡ gia đình họ.
Họ đều sàn sàn tuổi nhau, nhưng khi đối mặt với Hàng Tư, họ trở nên rất nghiêm túc.
Gã bị đá bay lồm cồm bò dậy, đi tới trước, không dám hống hách nữa, núp sau ba người còn lại.
Vương Ương không muốn liên lụy bạn bè, thô tục nói: “Ai làm người đó chịu, là anh gọi họ tới đây! Ban nãy em hỏi cậu ta đắc tội gì với bọn anh ư? Chi bằng em hãy hỏi cái thằng oắt con đó tối hôm trước đã ngạo mạn đến mức nào trước mặt ông đây! Bọn họ tới đây cũng chỉ để trút giận thay anh thôi!”
Ngạo mạn?
Nói thật, Hàng Tư không thể tưởng tượng ra được Lục Nam Thâm ngạo mạn nó sẽ như thế nào.
“Tối hôm nào?” Cô hỏi xong, lập tức nhớ ra ngay, bèn “ồ” một tiếng.
Nếu nói họ có sự tiếp xúc thì cũng chỉ vào tối hôm ấy mà thôi.
Hàng Tư: “Ngạo mạn ư? Vậy anh ấy đã làm gì anh?”
Nhìn phản ứng của Hàng Tư, Vương Ương thầm cảm thấy bất ổn trong lòng: “Lẽ nào em nghĩ anh đang nói dối? Tối hôm đó, chính thằng oắt này uy hϊếp anh, bảo anh tránh xa em một chút! Ngữ khí ấy, ánh mắt ấy, như chỉ muốn nuốt sống anh vậy!”
Hàng Tư quay đầu nhìn nhanh Lục Nam Thâm.
Lục Nam Thâm ngả người nằm ở đó, vẻ như bất lực, ánh mắt thì khó nói. “Phải, tối đó tôi giúp chủ quán đổ rác, vừa hay nhìn thấy anh ta ở ngõ sau, nên có tốt bụng khuyên nhủ đôi câu. Đằng nào thì cũng chỉ là tình cảm đơn phương một phía, hà tất phải sống chết bám lấy không chịu buông tay? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh ta thôi.”
“Cậu…”
“Tôi hiểu được lúc đó tâm trạng anh rất tệ, thế nên dù có ai khuyên gì anh cũng không chấp nhận, thậm chí sẽ cho rằng đối phương cố tình chê cười mình.” Lục Nam Thâm nhẹ nhàng ngắt lời anh ta, thở dài một tiếng trầm buồn: “Thật ra không phải đâu, người anh em à, anh phải tin rằng tình người còn ở khắp mọi nơi trên thế gian này.”