Sau khi nói xong câu này, Hàng Tư cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, bảo người ta nhịn cái gì chứ?Nhưng nếu ngay cả cô cũng cảm thấy kỳ lạ thì ắt hẳn Lục Nam Thâm cũng sẽ có những cảm giác khác thường trong lòng. Lúc này mà cô còn ngước mặt lên xin lỗi sẽ chỉ càng khiến bầu không khí trở nên gượng gạo hoàn toàn, thôi thì giả ngây giả ngô tới cùng cho qua đi…
Chỉ nhìn vết thương…
Hàng Tư tự nhủ với bản thân như vậy.
Có điều lúc thay thuốc kiểu gì cũng phải động chạm vào chứ.
Cô nhạy cảm nhìn thấy cái bụng nhỏ của Lục Nam Thâm hơi thu lại, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Đau sao?”
“Không sao.” Lục Nam Thâm dựa vào đầu giường, khi trả lời hai chữ ấy giọng hơi trầm và khàn một chút.
Nhưng trong một đêm tối tĩnh mạch như thế này, thật sự là không sao, thật sự lòng không nghĩ ngợi gì khác ư?
Lục Nam Thâm nhìn theo góc từ trên xuống, thế nên một Hàng Tư đang thay thuốc trông lại giống như đang phủ phục trên bụng anh hơn. Mái tóc dài của cô xõa xuống, những lọn tóc hơi cong nhẹ thi thoảng lại lướt qua gãi gãi vào bụng anh.
Ở một độ tuổi trẻ trung phơi phới, sự trêu ghẹo lúc có lúc không kiểu này khiến anh không chỉ khản giọng mà ngay cả ánh mắt nhìn Hàng Tư cũng có đôi chút thay đổi, dần dần tối và sâu hơn, như một đại dương đang ẩn chứa một cơn sóng dữ.
Lúc cố định băng gạc, Hàng Tư hắng giọng nói: “À… Có thể tôi phải kéo thấp xuống một chút nữa, nếu không sẽ khó để dính gạc.”
Lục Nam Thâm “ừm” một tiếng.
Cô bèn kéo nhẹ hai bên hông quần của anh xuống, để lộ ra vị trí được dính gạc.
Thật ra cô kéo với một biên độ rất nhỏ, Hàng Tư thề rằng mình chỉ hơi kéo nhẹ xuống, và cũng không suy nghĩ gì khác, sau đó tay cô không cẩn thận chạm phải.
Chỉ chạm rất thoáng qua.
Chỉ có điều, cô đã cảm nhận được. Bàn tay như bị bỏng vậy, mắt vô thức liếc xuống dưới.
Và thế là, không những cảm nhận được, cô còn nhìn thấy nữa.
Vì có vết thương trên người thế nên Lục Nam Thâm mặc đồ rộng rãi, quần cũng lỏng tèo tèo.
Nhưng kể cả rộng rãi như thế, cô vẫn cứ nhìn thấy.
Cô bất chợt nhớ tới gương mặt đỏ hồng của mấy cô hộ lý khi thảo luận về vóc dáng của Lục Nam Thâm.
Vành tai Hàng Tư nóng rần lên, động tác dần dần trở nên hỗn loạn.
Một giây sau, cổ tay cô bị Lục Nam Thâm nhẹ nhàng nắm lấy. Cô ngẩng phắt lên nhìn anh, nhưng phát hiện ra anh cũng không khá hơn cô là mấy. Hai tai anh đỏ lựng, biểu cảm trên gương mặt không tự nhiên chút nào, tận sâu nơi đáy mắt như đang có một dòng chảy ngầm trào dâng nhưng đang phải cố gắng kiềm chế.
Bị anh kéo tay như vậy, trái tim Hàng Tư cũng nhảy vọt lên tận cổ họng, cô giật mình.
Nhưng Lục Nam Thâm không làm gì cô cả, anh khàn giọng hỏi: “Tôi… Tôi tự làm được.”
Lại còn lắp bắp.
Thấy dáng vẻ nói năng thiếu tự nhiên của anh, nghĩ đến chuyện một thanh niên đơn thuần, ngông nghênh như vậy lúc này đang xấu hổ, cảm xúc ngại ngùng của cô bỗng bay biến sạch.
Cô cố nhịn để không bật cười thành tiếng, ngước mắt nhìn anh: “Anh làm được không đấy?”
Lục Nam Thâm cảm thấy đôi mắt cô thật đẹp, sáng mà trong vắt, lúc ngậm cười sẽ lấp lánh ánh sáng. Anh liền cảm nhận được cơn nóng ran trong cơ thể càng trở nên dữ dội hơn, mãnh liệt tới mức như thiêu rụi lí trí của anh.
“Tôi thử xem.” Anh khó khăn cất lời.
Lục Nam Thâm càng như vậy, Hàng Tư càng muốn chọc anh.
“Anh đỏ mặt gì chứ? Bây giờ anh là bệnh nhân, hộ lý cũng nói rồi, trong mắt hộ lý nam nữ không có gì khác biệt.” Hàng Tư rõ ràng là cố ý, gạt tay anh ra: “Đây đâu phải ngày đầu tiên tôi thay thuốc cho anh.”
Nói tới đây, cô lại hắng giọng, cố tình thoải mái: “À thì… anh nhịn chút nhé.”
Lần này, cụm từ “nhịn chút nhé” của cô đã mang hàm ý ám chỉ rõ ràng.
Phải, chính là ý đó đấy.
Cô muốn bảo anh nhịn một chút.
Lục Nam Thâm không nói gì.
Thấy anh không có phản ứng gì, Hàng Tư bèn ngước mắt nhìn anh.
Anh đang nhìn cô chăm chú.
Chăm chú đến nỗi tim Hàng Tư bắt đầu đập dồn dập, phải vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Nhưng cô lại nghe thấy anh cất giọng trầm trầm: “Em không phải hộ lý, không nhịn được.”
Hàng Tư giật mình, hơi thở như ngừng lại trong phút chốc. Rất lâu sau cô mới phản ứng lại, huyệt thái dương giật lên từng hồi, tới mức da mặt cũng nóng ran.
“Tôi… chợt nhớ ra dưới nhà còn bát đũa chưa rửa. Anh tự làm được phải không, vậy tôi không lo nữa nhé.”
Cô hoang mang đứng dậy.
Lúc cô muốn chạy trốn, Lục Nam Thâm bỗng đưa tay ra, kéo lấy cổ tay cô theo đà.
Thật sự chỉ là giữ hờ, không nỡ dùng sức như nắm giữ một món bảo bối trong lòng bàn tay vậy.
Nhưng lòng bàn tay anh rất nóng, một độ nóng như có thể xuyên qua da thịt thậm chí là cốt tủy đốt cháy trái tim cô vậy.
Hơi thở của Hàng Tư trở nên căng thẳng và dồn dập, da mặt lại căng ra, nóng không tưởng, cô lại vô thức nhìn anh.
Tận sâu trong đôi mắt anh như có một ngọn lửa, đang âm thầm sục sôi, bùng cháy, hừng hừng khó dập tắt.
Cả hai nhất thời không ai nói với nhau câu nào.
Có tiếng bước chân đi lên gác, nghe là biết Niên Bách Tiêu.
Những bước chân nhỏ vui vẻ, phấn khởi.
“Lục Nam Thâm, Nam Thâm Lục, cậu ngủ chưa thế? Ngủ chưa thế…”
Thậm chí còn ngân nga một bài hát như một lời hỏi chuyện.
Âm thanh mỗi lúc một gần, Hàng Tư căng mặt ra: “Còn không buông tay?”
Nhìn ra được Lục Nam Thâm không muốn buông tay, nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần buộc anh không thể không buông tay.
Một giây trước khi bóng Niên Bách Tiêu xuất hiện bên cửa sổ, Lục Nam Thâm đã buông tay, Hàng Tư cuống quýt ra khỏi phòng ngủ.
Cửa sổ phòng ngủ nhìn ra hành lang, còn chưa kéo hết rèm, gương mặt của Niên Bách Tiêu ngó vào, anh ấy “í” một tiếng.
Lục Nam Thâm chẳng buồn đoái hoài.
Hàng Tư ra khỏi cửa, dặn dò Niên Bách Tiêu giúp mình quấn băng cho Lục Nam Thâm, rồi vội vã xuống nhà.
Niên Bách Tiêu thong dong đi vào phòng, thấy Lục Nam Thâm định đứng lên, anh ấy vội vàng tiến tới giữ anh lại.
“Làm gì thế? Vết thương còn chưa xử lý xong xuôi mà.”
“Tôi không cần cậu, tôi tự làm được.” Lục Nam Thâm gạt tay anh ấy ra.
Sự nhiệt tình của Niên Bách Tiêu sao cho phép anh từ chối? Anh ấy sống chết không đồng ý. “Tôi phải giúp cậu tới cùng.”
Kết quả cuối cùng là Niên Bách Tiêu xử lý vết thương một cách qua loa, còn nói với Lục Nam Thâm: “Cậu việc gì phải ngại với tôi, có ngại cũng phải ngại với Hàng Tư chứ.”
Hỏi tới đây, anh ấy bỗng nhiên nhớ ra một khả năng gì đó, ánh mắt trở nên căng thẳng: “Lẽ nào cậu không thích phụ nữ?”
Lục Nam Thâm nhìn Niên Bách Tiêu chằm chằm, ánh mắt như sắp phun ra lửa.
Lần này không phải là ngọn lửa của du͙© vọиɠ.
“Đúng đấy, Niên Bách Tiêu, tôi thích cậu, thích lắm luôn.”
Thích tới mức sắp muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta rồi.
Sao gương mặt đáng đấm thế nhỉ?
Nhưng Niên Bách Tiêu lại chỉ nghe ra tình cảm cuồn cuộn, bỗng chốc da gà nổi khắp người.
Anh ấy nhìn chằm chằm Lục Nam Thâm, cân nhắc xem câu nói của anh là đùa hay thật.
“Cậu có biết vì sao tôi không ở chung tầng với cậu không?” Lục Nam Thâm cũng nhìn lại, cười nham hiểm: “Tại vì tôi sợ tôi không kiềm chế được bản thân, nửa đêm thú tính bộc phát cưỡиɠ ɧϊếp cậu đấy.”
Niên Bách Tiêu thật sự không dám ở lại thêm dù chỉ một giây, đứng lên rùng mình thật mạnh rồi tức tốc ù té chạy.
Lục Nam Thâm với lấy bộ đồ ngủ mặc vào, buông một tiếng thở dài nặng nề, cuối cùng cũng được bình yên.
***
Buổi trưa hôm sau, cuối cùng Lục Nam Thâm cũng hoàn thành xong việc chế tác còi uống máu.
Chỉ là một chiếc còi nhỏ xíu, còn nhỏ hơn nhiều cái còi của Hàng Tư.
Lúc Lục Nam Thâm ngồi dựa vào giường, đẽo gọt cái còi, Hàng Tư đang đứng ngoài vườn phơi phong những bông hoa hút máu.
Cơn mưa lớn lúc trước làm lỡ dở quá trình phơi hoa. Mấy hôm nay nắng lại đẹp, hoa hút máu đã khô được một nửa. Những nhụy hoa vốn trắng muốt như tuyết, sau khi được phơi khô nắng bắt đầu chuyển sang màu hồng.
Khi nào nó chuyển qua màu đỏ của máu, tức là quá trình phơi đã hoàn tất.
Hàng Tư nắm một vốc hoa đặt lên lòng bàn tay quan sát, có lẽ phơi thêm khoảng hai ngày nữa là thành công rồi.
Đang mải ngắm, cô chợt nghe thấy tiếng chào hỏi nhiệt tình của bà chủ vang lên: “Đại Ương tới đấy à.”
Hàng Tư nghĩ bụng: Tay này vẫn chưa chịu bỏ cuộc sao?
Cô quay đầu lại nhìn, lần này Đại Ương tới một mình, tư thế đi vào cửa cực kỳ quái đản, nhích lên trước từng bước từng bước nhỏ, đầu cúi gằm xuống, hai bàn tay thì khuơ loạn lên trong không trung.