Chính là người của Lục Môn. Nếu cương quyết nói rằng người xuất hiện là người của anh trai cả Lục Đông Thâm thì cũng không sai, chỉ là chưa chuẩn thôi.
Đa phần những người nắm quyền lực tại Lục Môn bây giờ đều là những làn gió mới, mà những con người mới này đều được Lục Đông Thâm một tay nâng đỡ kể từ sau khi anh ngồi vững lên chiếc ghế quyền lực. Thế nên người bên ngoài khi nhắc đến Lục Môn tức là nói đến Lục Đông Thâm, còn nói người của Lục Môn tức là nói người của Lục Đông Thâm.
Có điều vị đứng trước mặt đây có một thân phận đặc biệt.
Cận Nghiêm.
Cận Nghiêm trực thuộc đội điều tra của Lục Môn, chức vụ có thể ngồi ngang hàng với một Phó tổng giám đốc trong Lục Môn, có thể điều tra tất cả những chuyện anh ta muốn điều tra. Chức năng nhiệm vụ của người này quyết định rằng anh ta không thể thuộc riêng về bất cứ ai. Anh ta là người duy nhất có thể đứng độc lập, tự bảo vệ mình giữa cơn mưa máu gió tanh của Lục Môn. Không đứng cạnh bất kỳ ai, không về phe bất kỳ ai.
Ai ai cũng nói, Lục Môn có thể chọc giận bất kỳ ai nhưng chớ chọc giận Cận Nghiêm. Anh ta rất khó cắt đuôi, một khi bị anh ta chú ý thì đó là tai họa. Ngay cả anh cả Lục Đông Thâm của anh thật ra cũng sợ anh ta.
Anh ta chỉ có trách nhiệm với Lục Môn, cho dù hiện tại là Lục Đông Thâm ngồi trên chiếc ghế quyền lực thì anh ta cũng chỉ được coi là cấp dưới của Lục Đông Thâm, chứ chưa thể tính là tâm phúc.
Lục Nam Thâm từng được nghe Lục Đông Thâm nhắc tới Cận Nghiêm, nói Cận Nghiêm không thể thuộc về bất cứ ai. Anh ta chỉ có thể thuộc về Lục Môn, như vậy Lục Môn mới được an toàn.
Thế mà một Cận Nghiêm như vậy vẫn có người để sợ.
Chính là dâu trưởng của Lục Môn, chị dâu cả của Lục Nam Thâm.
Ân oán giữa chị ấy và Cận Nghiêm không ai trong Lục Môn là không biết. Nghe nói, chị ấy từng thiếu chút nữa đâm mù mắt Cận Nghiêm. Chị ấy còn nói: Chẳng phải anh ta là tai mắt của Lục Môn sao? Vậy tôi sẽ làm cho anh ta mù luôn để anh ta đỡ phải tác oai tác quái.
Chụp bốn chữ “tác oai tác quái” lên đầu Cận Nghiêm có hơi oan nghiệt, dù sao thì anh ta chỉ làm đúng chức trách của mình, không chê trách gì được, nhưng đối với dâu trưởng của Lục Môn thì anh ta đích thực đã gây ra tổn thương.
Sau một lần đối đầu trực diện, dâu trưởng Lục Môn cảnh cáo Cận Nghiêm: Từ nay về sau trông thấy tôi thì đi đường vòng nhé, đừng có để tôi ngứa tay.
Cận Nghiêm quả thực rất nghe lời, cho dù có vô tình chạm mặt anh ta cũng lập tức quay đầu đổi hướng.
Thân là người phụ trách đội điều tra, có sóng to gió lớn nào mà Cận Nghiêm chưa từng gặp phải? Thậm chí còn có những lúc nguy hiểm tới ngàn cân treo sợi tóc, về lý mà nói anh ta không thể sợ một cô gái được.
Thế nên có những bí mật phía sau đã được tuồn ra ngoài.
Nói rằng Cận Nghiêm ngoài mặt là người của Lục Môn, kỳ thực bên trong đã bị dâu trưởng Lục Môn mua chuộc từ lâu rồi. Tuy rằng người lèo lái Lục Môn và vợ mình như chim liền cánh như cây liền cành, trước khi ngồi lên chiếc ghế quyền lực đã cùng nâng đỡ, dìu dắt nhau, nhưng một khi thực quyền trao tay, tình cảm vợ chồng cũng sẽ có những thay đổi nhất định.
Dâu trưởng nắm cổ phần của Lục Môn trong tay, có lời đồn rằng trước khi ngồi được lên chiếc ghế quyền lực, con trai trưởng nhà họ Lục, Lục Đông Thâm, đã mượn sức mạnh của Thương Lăng. Dâu trưởng Lục Môn mượn danh nghĩa Tưởng gia của Thương Lăng phát động “Giang hồ lệnh” bảo vệ cho Lục Đông Thâm chu toàn, điều kiện tiên quyết là chị ấy muốn anh cả chia cho mình một nửa giang sơn.
Con trai trưởng của Lục Môn chấp nhận, sau khi giành được địa vị đã thực hiện đúng lời hứa. Thế nên hiện tại trong số các cổ đông của Lục Môn, người bằng vai phải lứa với Lục Đông Thâm chính là người đầu gối tay ấp của anh ấy.
Một người phụ nữ đầy dã tâm như thế, không điều gì đảm bảo cô ấy không nảy sinh tâm lý muốn thay thế.
Bên ngoài biết được rằng, tài xế mà người cầm lái Lục Môn đang dùng cũng là người của dâu trưởng, luôn luôn thông báo được tình hình của anh ấy mọi lúc mọi nơi.
Họ còn nói, quyền lực của Lục Môn thật ra đại bộ phận đã nghiêng về phía dâu trưởng, trong đó bao gồm cả Cận Nghiêm.
Được Cận Nghiệm về phe không khác gì có được lá vương bài chế ngự sự cân bằng quyền lực ở Lục Môn, thậm chí là chính Lục Đông Thâm.
Về những lời đồn đại này, thật ra Niên Bách Tiêu cũng từng nghe nói.
Chỉ có điều lúc trước anh ấy không qua lại với người của Lục Môn nên không để ý lắm. Bây giờ vì quan hệ với Lục Nam Thâm, khi Cận Nghiêm tới tận nơi báo danh, anh ấy quả thực đã một phen căng thẳng.
Khi Cận Nghiêm gõ cửa phòng, hỏi thăm Lục Nam Thâm có ở trong không, điều Niên Bách Tiêu làm không phải là quay người để anh ta đi vào mà bày ra dáng vẻ “một người chặn cửa, ngàn người khó mở”.
“Anh là ai?”
Thật ra trong lòng thì hiểu rõ, người của Lục Môn đã tới.
Nhưng ban nãy anh ấy cũng nhìn rất rõ ràng, Lục Nam Thâm rất đau đầu về việc có người của Lục Môn tới tận cửa.
Cận Nghiêm là ai chứ?
Anh ta mỉm cười, nói với Niên Bách Tiêu: “Cậu chủ Niên, tôi xin phép xưng tên, tôi là Cận Nghiêm, phiền cậu thông báo một tiếng tới cậu chủ Nam Thâm.”
Niên Bách Tiêu choáng váng đầu óc. Ngon, cả hai người họ đều đã bị hai gia đình điều tra tận gốc.
Cận Nghiêm tới đây là việc nằm ngoài dự liệu của Lục Nam Thâm.
Anh nói: “Lão thần tiên, em chỉ bị thương thôi, không đến mức làm phiền ông anh đích thân tới điều tra chuyện này chứ?”
Đây là cách Lục Nam Thâm xưng hô với Cận Nghiêm, xưa nay vẫn luôn như vậy.
Con người Cận Nghiêm thường ngày rất ít cười, mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, thận trọng. Nhưng khi đối mặt với Lục Nam Thâm, mọi đường nét trên gương mặt anh ta đều mềm mỏng hơn, khóe miệng khẽ rướn lên, có nụ cười xuất hiện.
“Em nghĩ là cho dù anh không chen vào chuyện của em, anh trai em không cử người khác à?”
“Em biết.” Lục Nam Thâm nhíu mày: “Em sẽ gọi điện thoại báo với anh ấy, chuyện của em, em sẽ tự giải quyết.”
Cận Nghiêm cười khẽ, đánh mắt nhìn chiếc ghế bên cạnh giường nhưng lại hỏi Niên Bách Tiêu: “Tôi ngồi được chứ?”
Niên Bách Tiêu cảm thán suy tư của người này thật sự tỉ mỉ, anh ấy gật đầu, rồi nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài…”
“Cậu cứ ở lại đây.” Lục Nam Thâm bất ngờ lên tiếng giữ anh ấy lại.
Niên Bách Tiêu sững người.
Lục Nam Thâm quay đầu nhìn anh ấy, nói nhẹ nhàng: “Cậu có việc gì đâu, ở cạnh tôi.”
Sóng mắt anh đong đưa nhẹ nhàng, như khẩn cầu, khiến Niên Bách Tiêu nhìn mà phải mềm lòng. Anh ấy hết nhìn Cận Nghiêm lại nhìn Lục Nam Thâm rồi gật đầu.
Được, ở lại.
Cận Nghiêm cũng không bất ngờ. Anh ta ngồi xuống, cũng chẳng để ý việc có mặt Niên Bách Tiêu mà nói khẽ: “Vậy cậu chủ Nam Thâm nghĩ anh xuất hiện ở đây là vì mục đích gì?”
Lục Nam Thâm cụp mắt xuống, nghĩ một chút mới ngước lên nhìn: “Người của anh cả bị anh sai khiến?”
Cận Nghiêm hơi rướn môi: “Nếu không thì sao?”
Lục Nam Thâm nheo mắt nhìn chằm chằm Cận Nghiêm: “Vì sao?”
Lục Đông Thâm từng sai người theo dõi anh, vào lúc anh ấy vừa mới nhận lại thực quyền, vẫn còn phải giải quyết tàn dư của chế độ cũ. Lúc ấy Lục Nam Thâm có thể hiểu được cách làm của anh trai mình, dù sao thì Lục Môn cũng đang chao đảo, Lục Nam Thâm không muốn mang phiền phức tới cho ai, hay trở thành điểm yếu của ai, theo thì cứ theo thôi.
Đây là lần thứ hai.
Khiến Lục Nam Thâm cảm nhận sâu sắc sự kiểm soát khiến người ta ngạt thở của Lục Đông Thâm.
Biết tai anh nhạy bén, thế nên những người đó không xuất hiện trước mặt anh nhưng lúc nào cũng đi theo như hình với bóng khiến anh gần như suy sụp. Anh gọi điện thoại cho Lục Đông Thâm, yêu cầu anh ấy rút người về. Nhưng Lục Đông Thâm nói: Em là đứa bé nhất nhà, sự an toàn của em rất quan trọng.
Lục Nam Thâm lại quay sang gọi điện cho ông Lục. Sau khi chuyển giao lại quyền lực, ông bắt đầu vờ mù vờ điếc, không quan tâm thế sự bên ngoài. Nhận được cuộc điện thoại tố cáo của anh, ông chỉ an ủi: Anh con cũng chỉ muốn tốt cho con, hiểu cho người ta là trên hết.
Thế mà khoảng thời gian này không thấy đám người đó đi theo anh nữa.
Cận Nghiêm nói: “Bởi vì anh là phòng tuyến cuối cùng của anh trai em.”
Lục Nam Thâm nghe xong khá bất ngờ: “Thế nên, đổi lại anh là người theo dõi em?”
Nếu là Cận Nghiêm thì toi rồi, mà người toi là anh, vì sẽ chẳng thể làm gì nữa.
Có lẽ nhìn ra những suy nghĩ của anh, Cận Nghiêm bật cười: “Anh không theo dõi em. Nhưng một khi em cần, em có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào, dù đang ở đâu, dù là khi nào anh cũng sẽ có mặt bên cạnh em ngay lập tức.”
Câu nói này càng khiến Lục Nam Thâm khó hiểu: “Anh? Gọi là tới?”
Anh ta phục vụ cho Lục Môn chứ đâu phải một vệ sỹ riêng.
“Em cũng là thành viên của Lục Môn. Em xảy ra chuyện cũng là tổn thất của Lục Môn, thế nên bảo vệ chu toàn cho em cũng được coi là phạm vi công việc của anh. Anh tôn trọng mong muốn của em, có điều…”
Cận Nghiêm cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhuốm vài phần thoải mái: “Cậu chủ, em cũng phải suy nghĩ cho thể diện của anh một chút chứ. Anh vừa mới đuổi người của anh trai em đi, bảo đảm với anh trai em là chắc chắn em không có chuyện gì thì ngay sau đó em chạy vào thung lũng chết chóc, giờ còn nhập viện, em nói xem, chuyện này phải làm sao?”
“Anh biết chuyện em vào thung lũng chết chóc?”
“Biết.”
Niên Bách Tiêu chợt buột miệng: “Biết mà không hỗ trợ?”
Cận Nghiêm không giận, ngược lại trả lời thẳng chất vấn của anh ấy: “Đã tập trung đủ nhân lực rồi, nếu đến trưa hôm sau vẫn không thấy mọi người ra, tôi sẽ dẫn đội vào trong kiếm mọi người.”
Bấy giờ Niên Bách Tiêu mới hiểu ra. Thế này gọi là bảo đảm hậu cần à.
“Vậy lúc cậu ta bị đâm thì sao?” Niên Bách Tiêu lại hỏi.
Cận Nghiêm thở dài: “Anh thừa nhận đây là sơ suất của anh, may là chưa có chuyện gì. Thế nên hôm nay anh đến đây cũng là để hỏi ý kiến cậu chủ, cần anh đợi lệnh 24/24 hay là như anh đã nói ban nãy, khi nào em cần thì liên hệ anh.”
Lục Nam Thâm ngẫm ra ý tứ phía sau: “Ý thứ hai đâu thể là điều kiện được anh trai em đồng ý phải không?”
“Anh trai em tính kiểm soát mạnh thật, nhưng anh ấy vẫn có nhược điểm, cũng có sự yếu đuối của mình. Hơn nữa điểm yếu của anh ấy còn đứng cả về phía em, em sợ gì?”
Điểm yếu?
Mắt Lục Nam Thâm sáng lên: “Chị dâu cả?”
Cận Nghiêm mỉm cười, gật đầu.
“Chị dâu nói với anh trai như thế nào vậy?” Lục Nam Thâm đầy hứng thú.
Cận Nghiêm ngồi ngay ngắn: “Chị dâu em nói với anh trai em là: Dù có là cún cưng cũng không thích bị buộc dây dắt đi dạo.”
Lục Nam Thâm: …
Niên Bách Tiêu ở bên cạnh phì cười.
Cận Nghiêm hắng giọng: “Thì chị dâu em trước nay nói gì cũng… rất đúng trọng tâm mà.”
Đúng là trọng tâm thật.
Sau đó, anh trai anh đã đồng ý ư?
“Dĩ nhiên, còn nói câu khác.” Cận Nghiêm bổ sung.
Nghiêm túc mà nói phải là quát nạt.
Tưởng Ly đã nạt Lục Đông Thâm trong vài ba câu.
“Cô ấy nói anh trai em tâm lý thiếu cân bằng, bản thân mình từng bị người của Lục Môn theo dõi, quản chế, bây giờ nắm quyền rồi lại dồn ép áp lực ấy xuống đầu em trai mình.”
Lục Nam Thâm há hốc miệng, chị dâu nói câu này chí phải.
Nhưng Tưởng Ly nạt xong lại đổi sang giọng chân thành khuyên nhủ, nói rằng: Lo sự an toàn của em trai là lẽ thường tình nhưng anh dùng sai cách rồi, chỉ làm tăng áp lực tâm lý cho Nam Thâm. Nó lớn rồi, nên làm gì không nên làm gì nó tự biết cân nhắc, cứ suốt ngày cử người đi theo sẽ ảnh hưởng tới quyết định và hành vi của nó.
Đối mặt với Tưởng Ly, Lục Đông Thâm không thể nào nổi giận cho được: Lỡ như Nam Thâm gặp nguy hiểm thì sao?
Tưởng Ly bèn phản bác ngược lại: Vậy anh chưa từng gặp nguy hiểm sao?
Người của Lục Môn có ai không từng vào sinh ra tử? Đặc biệt là con trưởng Lục Đông Thâm lại càng từng lượn lờ vài vòng trước mặt Diêm Vương rồi.
Gặp thì gặp, chỉ cần chúng ta đỡ lấy nó là được, chỉ cần không mất mạng. Mạng sống là của một mình Lục Nam Thâm, là họa hay phúc tự nó phải gánh, nó được làm chủ nó càng vui mừng.
Sau khi Cận Nghiêm nhắc lại câu nói đó, đừng nói là Lục Nam Thâm, ngay cả Niên Bách Tiêu cũng muốn vỗ tay, quả thực là một cô gái sống rất thông suốt.
“Nói theo lời của chị dâu em thì nếu dính líu tới mạng sống, đó là chuyện của Lục Môn, nhưng nếu chưa đến mức mất mạng đó vẫn là việc của em.” Nói rồi, Cận Nghiêm nhìn xuống vết thương của Lục Nam Thâm, mặt khó xử: “Vậy nên em tự nhận định đi, bây giờ là việc của Lục Môn hay việc của riêng em đây?”
Rầu chết đi được.