Tứ Trùng Miên

Chương 62: Cậu chủ Niên thiếu tiền?

Đó chắc chắn phải là chuyện riêng của Lục Nam Thâm anh rồi.

“Sống chết có số, phú quý tại trời, chuyện của em, tự em có thể chịu trách nhiệm.” Thái độ của Lục Nam Thâm rất rõ ràng.

Niên Bách Tiêu nghĩ bụng: Sống chết có số thì đúng rồi, nhưng cậu phú quý tại trời à? Cậu phú quý nhờ Lục Môn chứ…

Cận Nghiêm gật đầu: “Chị dâu cả của em vẫn rất hiểu em, biết ngay em sẽ nói như vậy. Nhưng vấn đề là bây giờ em đang bị thương, em vẫn chưa điều tra ra người làm em bị thương đúng không? Anh…”

“Em sẽ tự điều tra.” Lục Nam Thâm nhẹ nhàng ngắt lời anh.

Cận Nghiêm sững người.

“Em không hy vọng người của Lục Môn nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của em hay can dự vào bất kỳ ai bên cạnh em.” Lần này, ngữ khí của Lục Nam Thâm kiên quyết hơn hẳn.

Cận Nghiêm trầm mặc giây lát, nói: “Anh đuổi người của anh trai em đi là vì anh đồng tình với những gì chị dâu em nói. Nhưng chung quy em vẫn là người của Lục Môn, em bị thương thì đây đã là chuyện của anh rồi. Anh có trách nhiệm điều tra rõ chuyện này, còn cả việc bảo vệ chu toàn cho em nữa.”

Lục Nam Thâm dở khóc dở cười: “Một cách nói khác của theo dõi?”

“Không phải, ý của anh là…”

“Nước xa không cứu được người khát ở gần.” Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh uể oải buông một câu.

Nhưng vẫn phải thừa nhận, câu này bật ra từ miệng anh ấy nghe lại rất có văn hóa.

Cận Nghiêm quay sang nhìn anh ấy, không hiểu rõ ý.

Niên Bách Tiêu đứng dựa bên cạnh cửa sổ, cả người chìm hẳn trong quầng sáng. Anh ấy hắng giọng, vẻ như mình đã chính thức góp lời vào câu chuyện: “Cậu ta không thích người của Lục Môn bám theo mình, đây là sự thực, đúng chứ?”

Nói một câu thì quá dài nên anh ấy quyết định tách ra thành từng đoạn nhỏ.

Cận Nghiêm gật đầu.

“Anh là người của Lục Môn, cứ cho là đổi thành người của anh thì vẫn là người của Lục Môn.” Niên Bách Tiêu nghiến răng bật ra từng chữ một: “Anh đâu thể nào đích thân có mặt mọi lúc mọi nơi? Chắc chắn là anh còn nhiều việc bận rộn khác.”

Cận Nghiêm dần hiểu ý của anh ấy, hỏi ngược lại: “Thế nên là?”

Niên Bách Tiêu chỉ đợi cho anh ta nghe hiểu, thấy anh ta hỏi câu này, anh ấy nghĩ bụng, đúng là một người thông minh tài trí.

“Thế nên, tôi có thể bảo vệ cậu ấy.”

Lục Nam Thâm nghe xong không sửng sốt càng không bất ngờ, thậm chí còn chẳng buồn nhìn sang anh ấy, chỉ khẽ rướn khóe môi.

Ngược lại là Cận Nghiêm, một người xưa nay nổi tiếng điềm đạm phải thảng thốt, nhìn Niên Bách Tiêu, lập tức phản bác: “Như vậy sao được?”

Vị trước mắt đây cũng mang thân phận cao quý, ngọc ngà cả, một Lục Nam Thâm ra ngoài lăn lộn đã đủ làm anh ta đau đầu rồi, bây giờ lại còn có người của nhà họ Niên đi theo nữa, lỡ họ có mệnh hệ gì, Lục Môn biết ăn nói với nhà họ Niên thế nào?

“Sao lại không được? Cực kỳ được.” Niên Bách Tiêu trông rất nhiệt tình, đi tới trước ngồi phịch xuống bên cạnh giường, thậm chí còn đè lên chân Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm phải cố lắm mới rút chân ra được.

“Anh xem, tôi có kinh nghiệm lăn lộn giang hồ nhiều hơn cậu út nhà anh, nhân tình thế thái tôi đều hiểu thấu cả, quan trọng hơn là võ vẽ của tôi khá ổn.” Niên Bách Tiêu cười ha ha: “Anh trai tôi rất yên tâm khi để tôi đi ra ngoài, chính là vì anh ấy biết rõ, tôi đánh đấm được.”

Cận Nghiêm quan sát gương mặt tràn đầy sức sống phía trước mình, rồi lại đảo mắt sang nhìn Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm gật đầu ngay: “Cậu ta đánh được.”

Niên Bách Tiêu cười tít: “Chúng tôi đã ra khỏi thung lũng chết chóc bằng cách nào? Chính vì có tôi, bằng không cậu chủ nhỏ nhà anh đã toi rồi.”

Cận Nghiêm ngờ vực: “Cậu?”

Niên Bách Tiêu đang định gật đầu bỗng xương cụt bị Lục Nam Thâm đá cho một cái, có điều đã muộn, lời đã tuôn ra tuồn tuột…

“Đương nhiên, tôi đã vượt bao nhiêu trắc trở chông gai mới đưa được cậu ta ra ngoài đấy.”

Chỉ nghe thấy Cận Nghiêm chất vấn: “Theo tôi được biết, là một cô gái dẫn hai cậu ra ngoài.”

Niên Bách Tiêu chợt nghẹn lại.

Cận Nghiêm còn định nói gì đó, Lục Nam Thâm lên tiếng: “Cậu ta nói đúng đấy, cậu ta giỏi võ, lại không phải người Lục Môn. Cậu ta ở bên cạnh em sẽ không khiến em bị áp lực quá lớn.”

Không phải người của Lục Môn, nhưng cậu ta là người của nhà họ Niên đấy, tiểu thiếu gia của tôi à.

Thật ra nội tâm của Cận Nghiêm đã sụp đổ.

“Thế này đi, để giúp mấy người trong Lục Môn yên tâm, cũng để các anh hiểu tôi không phải con nít, chúng ta giao kèo ba điều.” Niên Bách Tiêu nói từng chữ không thể rành mạch hơn.

Cận Nghiêm thấy còn có cả giao kèo ba điều, vậy thì được.

“Mời cậu chủ Niên nói.”

Niên Bách Tiêu ngồi nghiêm chỉnh: “Tôi sẽ dốc hết sức bảo đảm an nguy cho cậu út nhà anh, các anh chịu trách nhiệm tài trợ cho đội xe của tôi hàng năm.”

Lục Nam Thâm: …

Cận Nghiêm: …

Cả phòng bệnh im phăng phắc.

“Sao vậy?” Niên Bách Tiêu không hiểu: “Bảo vệ người khác đòi chi phí là sai sao?”

Đòi chi phí chắc chắn là không sai.

Cận Nghiêm lại hỏi anh ấy: “Rồi sao nữa?”

Niên Bách Tiêu không hiểu, sao nữa cái gì?

“Chẳng phải cậu chủ Niên nói là giao kèo ba điều ư? Còn gì nữa?” Cận Nghiêm hỏi.

Niên Bách Tiêu “ồ” lên một tiếng: “Hết rồi, tôi đảm bảo người, các anh chi tiền, tiền trao cháo múc.”

Lục Nam Thâm đau đầu.

Cận Nghiêm: …

Niên Bách Tiêu lại không hiểu, mình biểu đạt rất rõ ràng và chuẩn xác mà.

Rất lâu sau, Cận Nghiêm hỏi thăm dò: “Cậu chủ Niên, chuyện để Lục Môn tài trợ, cậu có cần thương lượng với anh trai cậu một chút không?”

Việc này có gì phải thương lượng?

Niên Bách Tiêu xua tay: “Đây là chuyện riêng của tôi.”

Vả lại, anh ấy có gặp được anh trai đâu mà.

Cận Nghiêm thở dài, lại nảy nòi thêm một người.

Thấy mặt Cận Nghiêm khó xử, Niên Bách Tiêu rất không hiểu: “Tôi không bắt anh tài trợ cá nhân, Lục Môn không đủ tiền sao?”

Lục Môn dĩ nhiên là đủ tiền…

Cận Nghiêm nói rõ ràng: “Cậu chủ Niên à, cậu bán mạng bảo vệ người khác vì khoản tiền tài trợ đội xe, chuyện này mà để anh trai cậu biết, anh ấy sẽ nghĩ thế nào?”

Đừng để anh ta hiểu lầm Lục Môn.

Niên Bách Tiêu sững người, anh trai sẽ nghĩ thế nào?

“Thì chắc là đến tám, chín phần sẽ nghĩ… món làm ăn này tôi đã thương thảo rất thành công chăng.” Niên Bách Tiêu chẳng quan tâm đến mấy vấn đề thể diện, sau đó anh ấy sửa lại cách dùng từ của Cận Nghiêm: “Tôi không bán mạng, cùng lắm là bán sức thôi.”

“Tôi xin hỏi một câu, nếu có thẳng quá mong cậu chủ Niên bỏ quá cho.”

Niên Bách Tiêu gật đầu.

Cận Nghiêm ngập ngừng: “Cậu chủ Niên… thiếu tiền lắm à?”

Sở dĩ anh ta nghi vấn là vì anh ta hiểu rõ tình hình nhà họ Niên. Tuy rằng bây giờ anh trai của cậu ấy, Niên Bách Ngạn đang ngồi tù nhưng tài sản của Niên Thị không thể xem thường. Theo như anh ta biết, cậu chủ Niên này cũng là người có dính tới khối tài sản đó.

Chỉ nghe Niên Bách Tiêu nói: “Thiếu, năm nào đội xe của tôi cũng rất thiếu tiền.”

Tạm thời chưa nhắc đến những cuộc đua lớn nhỏ mỗi năm, bình thường chi phí nuôi người nuôi xe cũng đã không hề nhỏ. Huấn luyện viên của anh ấy bình thường cũng không thích kết giao, tạo mối quan hệ với mấy bên tài trợ, không thích thói bợ đỡ nịnh hót, nên tuy thành tích không tệ nhưng khó tránh khỏi bị kẻ khác trong ngành thừa cơ hãm hại.

Mấy chuyện kiểu này đâu có hiếm.

Cận Nghiêm nhìn về phía Lục Nam Thâm.

Sau khi nghe xong những lời của Niên Bách Tiêu, Lục Nam Thâm cũng hiểu rồi, bèn gật đầu với Cận Nghiêm: “Em cảm thấy phương án của cậu ta cũng được, hơn nữa cậu ta không thua kém gì vệ sỹ của Lục Môn đâu.”

Anh từng kiểm tra tên nhóc này, võ vẽ tổng hợp rất cừ.

Thấy ngay cả Lục Nam Thâm cũng nói như vậy rồi, Cận Nghiêm cũng chấp nhận, nhưng vẫn nhấn mạnh với hai người họ: Nếu cần giúp đỡ nhất định phải liên lạc với anh ta, lúc nào anh ta cũng sẽ có mặt ngay.

Phần Lục Môn coi như đã được giải quyết đại khái, chỉ còn…

“Muốn anh trai em bỏ mặc hoàn toàn là điều không thể, dù sao em vẫn là em trai anh ấy.” Cận Nghiêm nhấn mạnh một câu.

Lục Nam Thâm có thể hiểu được, nhưng không thể chấp nhận.

“Cái ghế quyền lực ấy sẽ khiến tính chiếm hữu của con người ta trở nên bành trướng à?” Lục Nam Thâm hỏi một câu.

Cận Nghiêm cười: “Không liên quan đến chiếc ghế quyền lực. Anh trai em vốn dĩ đã quen kiểm soát, một người như vậy mới có tư cách ngồi lên đó. Anh hiểu em đang nghĩ gì, em đang cảm thấy anh trai em trở thành một người bố thứ hai của em.”

“Không phải sao?”

“Khác chứ.” Cận Nghiêm lắc đầu.

Sau đó anh ta nói đúng điểm quan trọng: “Vì còn có chị dâu của em.”

Lục Nam Thâm sững người, nhưng cũng hiểu ra rất nhanh.

Người chị dâu đó của cậu có thể nói là một kỳ nữ, có sự tàn độc đủ để quyết đấu thắng thua với nam giới, cũng có sự phóng khoáng không nhuốm bụi trần. Chị ấy quen tự do, chắc chắn có thể kìm hãm bệnh thích kiểm soát của anh trai.

“Nhưng mà…” Cận Nghiêm đổi giọng.

Lục Nam Thâm thở dài: “Lão thần tiên, từ khi nào anh bắt đầu thích nói chuyện ngắt dài vậy?”

Cận Nghiêm cười tươi rói: “Anh chỉ nghĩ tới đâu thì nói tới đó, nói hết tất cả những khả năng có thể xảy ra để em chuẩn bị tinh thần thôi. Ví dụ như, em không muốn Lục Môn nhúng tay vào quản chuyện của em, đặc biệt là người của em.”

Ba chữ cuối, anh ta nhấn rất mạnh.

Niên Bách Tiêu ở bên cạnh xua tay: “Đương nhiên tôi không cần Lục Môn quản.”

Cận Nghiêm mỉm cười: “Người của cậu chủ Nam Thâm, e không phải là ý ngoài mặt chữ đâu nhỉ?”

Đầu mày Niên Bách Tiêu sắp nhíu chặt lại với nhau rồi.

Lục Nam Thâm rất bình tĩnh, hỏi Cận Nghiêm: “Anh muốn nói điều gì?”

“Một sinh viên đại học không có người thân thích, vô duyên vô cớ nghỉ học rồi biến mất như bốc hơi gần hai năm trời. Lai lịch có vẻ rất đơn giản nhưng toàn bộ thời thơ ấu cũng như hai năm mất tích gần như không thể điều tra được bất cứ điều gì, một người như vậy e rằng chị dâu em còn quan tâm hơn cả anh trai em đấy.”

Cận Nghiêm hơi đổ người về phía trước: “Bởi vì, cô ấy rất giống với chị dâu của em.”

Khóe miệng Lục Nam Thâm giật giật: “Hàng Tư không phức tạp đến vậy.”

“Mong là thế.” Cận Nghiêm nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: “Em cũng nên cầu trời khấn Phật đi, đừng để chị dâu em có hứng thú với người của em.”

Lục Nam Thâm trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên một nụ cười xuất hiện trên gương mặt. Nhìn thấy vẻ mặt ấy, một sự cảnh giác dấy lên trong lòng Cận Nghiêm, anh ta cảm giác sẽ chẳng có chuyện gì tử tế cả.

Chỉ nghe anh hỏi: “Lão thần tiên, có phải anh bị chị dâu em mua chuộc rồi không?”

Nghe xong câu này, Niên Bách Tiêu là người sốt ruột nhất.

Chuyện của nội bộ Lục Môn đấy, chuyện này anh ấy có tiện nghe không? Lỡ lại nghe phải chuyện gì không nên nghe bị người ta diệt khẩu tại chỗ thì phải làm sao?

Nhưng bây giờ bỏ ra ngoài ngay có phải là quá lộ liễu không?

Lúc này đây, Niên Bách Tiêu thật sự muốn biến thành một kẻ câm điếc…

Cận Nghiêm nghe được câu này, bỗng bày ra vẻ mặt khó xử: “Sao cậu chủ lại tin mấy lời đồn đại ngoài kia? Anh thuộc về Lục Môn, không thuộc về bất cứ ai.”

Lục Nam Thâm nhướng mày, chỉ đợi anh ta nói tiếp “Có điều”.

Cận Nghiêm không phụ sự mong đợi, nói tiếp: “Có điều, chị dâu em không phải người dễ đắc tội. Anh sợ cô ấy thật, thế nên chuyện gì cô ấy căn dặn anh làm được thì sẽ làm.”

Lục Nam Thâm “ồ” lên một tiếng.

Niên Bách Tiêu nghĩ bụng: Thế chẳng phải vẫn là người của dâu trưởng Lục Môn hay sao?

“Em đừng hiểu lầm.” Cận Nghiêm nhấn mạnh: “Anh tuyệt đối không làm những việc gây tổn hại đến lợi ích của Lục Môn, cho dù là chị dâu em căn dặn cũng không được.”

Nói một cách khác, cho dù có về phe thì anh ta vẫn về phe một cách có nguyên tắc.

Lục Nam Thâm cười khẽ: “Tóm lại lão thần tiên nếu đã là người của chị dâu, vậy thì những lời anh nói chị ấy cũng sẽ suy xét vài phần. Thế nên em cầu trời khấn Phật chẳng ích bằng cầu xin anh.”

“Xin anh?”

“Phải, đừng để chị dâu có hứng thú với Hàng Tư, em nghĩ một chuyện nhỏ như thế này lão thần tiên có thể làm được.”