Tứ Trùng Miên

Chương 60: Tôi yếu thật mà

Kết quả, hộ lý phải cầm tay hướng dẫn Hàng Tư cách thay thuốc từng tý một, còn phải nhấn mạnh những vấn đề cần chú ý, nhắc nhở cô có bất cứ chỗ nào không rõ có thể gọi hộ lý mọi lúc mọi nơi.Lúc Hàng Tư cùng cô hộ lý đi lấy băng gạc, hộ lý nói với cô bằng giọng vừa ngưỡng mộ vừa cảm thán: “Bạn trai cô cũng dính người thật đấy, vừa đẹp trai vừa trẻ con.”

Ban đầu Hàng Tư chưa kịp hiểu chuyện gì, đến khi đối mặt với ánh mắt của đối phương, cô mới biết cô ấy đang nói chuyện với mình. Cô “Á” một tiếng, rất lâu sau mới nói: “Anh ấy không phải bạn trai của tôi.”

Ở đó còn các hộ lý khác, nghe xong lập tức tỏ ra bất ngờ. Người hộ lý tán chuyện với cô cười nói: “Thấy cô mấy hôm nay đều ở lại bệnh viện rồi chạy đôn chạy đáo, tôi còn tưởng cô là bạn gái của cậu ấy.”

“Thế anh chàng đẹp trai còn lại là bạn trai của cô à?”

Hàng Tư liên tục xua tay: “Không phải không phải, đều là anh em bạn bè.”

Từ trong thung lũng chết chóc đi ra, họ giống những người bạn cùng vào sinh ra tử hơn, tuy rằng thời gian quen nhau không lâu, nhưng có những người kể cả đã quen nhau cả đời cũng chưa chắc đã có được trải nghiệm này.

Nói xong câu này cô chợt thấy các hộ lý đều nhìn mình bằng ánh mắt đầy tiếc nuối, cô tự lẩm bẩm: Họ có ý gì đây? Nam và nữ cứ nhất định phải là người yêu mới được à?

Các hộ lý cũng lẩm bẩm trong lòng: Để ngỏ hai anh chàng đẹp trai ở đó không yêu đương, cô muốn lên trời à?

Không phải Hàng Tư chưa từng xử lý vết thương nhưng khi đối mặt với Lục Nam Thâm, cô trở nên thận trọng và dè dặt hơn nhiều, dù sao thì miệng vết thương cần khâu cũng khá rộng, lúc thay thuốc chỉ ngồi nhìn vết thương thôi cũng cảm thấy đau nhức khắp người rồi.

Cô cũng chẳng đến mức quá nhẹ tay, nói một cách chính xác là lúc nặng lúc nhẹ, vì nói gì thì nói cũng không bằng một hộ lý chuyên nghiệp.

Có mấy lần trót mạnh tay, áp lực của Hàng Tư cũng rất lớn. Cô ngước mắt lên quan sát biểu cảm của Lục Nam Thâm, trong lòng nghĩ tuyệt đối đừng làm anh đau.

Anh thì tựa người vào đầu giường, cụp mắt nhìn cô, không hề kêu đau. Cô hỏi anh, anh bèn lắc đầu nói: “Rất ổn, em thay thuốc không đau tý nào.”

Hàng Tư thì sắp vã mồ hôi rồi: “Hơi rỉ máu ra rồi.”

“Thế à?” Lục Nam Thâm cũng chẳng tỏ thái độ gì, ngữ khí từ đầu tới cuối đều mềm mỏng: “Em thấy không, rỉ máu rồi tôi vẫn không cảm thấy đau.”

Hàng Tư nghĩ, thế ư?

Niên Bách Tiêu thì đam mê và hào hứng với việc làm bóng đèn, hoàn toàn không có ý thức tránh mặt chút nào. Anh ấy cậy mình là chiến thần ngoại giao, đã mượn được một chiếc tựa to và rộng từ phòng làm việc của bác sỹ, ngồi khoanh tròn cả người trên ghế như một ông chủ vậy.

Anh ấy không chen vào, chỉ yên lặng quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra trên giường bệnh.

Thật hay giả vậy, còn không đau? Anh ấy chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau rồi. Quả thực đã không phải hộ lý chuyên nghiệp thì kỹ thuật sẽ thua kém một bậc, còn rỉ cả máu nữa…

Khó khăn lắm mới thay xong thuốc, Lục Nam Thâm thì vết thương rỉ máu, Hàng Tư thì mồ hôi nhễ nhại. Cô đón lấy chiếc khăn giấy Lục Nam Thâm đưa, chân thành đưa ra lời đề nghị: “Thật đấy, Lục Nam Thâm. Anh vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, để hộ lý thay thuốc cho, tôi thấy là tôi không làm nổi công việc này đâu.”

Lục Nam Thâm dựa vào đó, thở dài: “Hàng Hàng, đau chỉ là thứ yếu, chủ chốt là tôi không thích người khác động vào tôi.”

“Khụ…” Ở bên kia cạnh cửa sổ, Niên Bách Tiêu suýt chút nữa thì phun miếng nước ra ngoài.

Lục Nam Thâm quay đầu nhìn anh ấy, hỏi nửa đùa nửa thật: “Tiêu soái có vấn đề gì à?”

Niên Bách Tiêu vừa hắng giọng vừa xua tay về phía anh, dáng vẻ rõ ràng giống như vừa bị hoảng sợ.

“Lúc ăn uống thì tập trung vào đừng để ý lung tung, sặc là không tốt đâu, bị nghẹn là tôi không có sức làm liệu pháp đẩy bụng (1) cho cậu đâu.” Lục Nam Thâm nói có vẻ rất chân thành.

(1) Đẩy bụng: còn được gọi là phương pháp Heimlich hoặc phương pháp Heimlich, là một thủ thuật sơ cứu được sử dụng để điều trị các dị vật gây tắc nghẽn đường hô hấp trên. Bác sĩ người Mỹ Henry Heimlich thường được ghi nhận vì đã tạo ra nó.

Bên này Niên Bách Tiêu đã dần dần thở đều trở lại, nghĩ bụng: Tôi cần cậu hộ chắc? Tôi đang trông chừng cả một cái bệnh viện lớn thế này cơ mà.

Thay xong thuốc, Lục Nam Thâm bèn hỏi Hàng Tư mang canh gì tới.

Hàng Tư mở bình giữ nhiệt ra, mùi thơm bay khắp bốn phía, cô nói cho anh biết đây là canh đuôi bò.

Lục Nam Thâm còn chưa kịp phát biểu ý kiến, Niên Bách Tiêu ở bên kia đã cười sằng sặc không dừng: “Hàng Tư, cậu ta có bị thương ở sau lưng đâu, ở phía trước cơ mà, phía trước thì phải uống canh dạ dày chứ nhỉ?”

Sao chỗ nào cũng có cậu thế?

Lục Nam Thâm phóng về phía anh ấy một ánh mắt muốn gϊếŧ người, Niên Bách Tiêu ngậm cười ngay lập tức, im miệng.

Thôi được, canh đuôi bò cũng rất tốt.

Hàng Tư đang mải đổ canh, không nhìn thấy ánh mắt của Lục Nam Thâm. Cô nói: “Tôi cũng hiểu là ăn gì thì bổ nấy nhưng bát canh này được bà chủ dậy hầm từ sáng sớm, khăng khăng bảo tôi mang đến, chúng ta cũng không nên lãng phí tấm lòng của người ta đúng không nào? Bây giờ anh cũng không tiện bồi bổ bằng thịt cá nặng nề, cứ uống canh cho ấm bụng trước đã.”

Lục Nam Thâm thu lại ánh mắt của mình, “ừm” một tiếng: “Giúp tôi gửi lời cảm ơn tới bà chủ quán nhé.”

“Tôi đã cảm ơn rồi.” Hàng Tư đưa bát canh cho anh: “Tôi cũng khuyên ông bà chủ nhà không cần quá lo lắng về chuyện của anh nữa, quán trọ cũng đủ nhiều việc rồi.”

Lục Nam Thâm lại “ừm” một tiếng: “Ở đây có em và Tiêu soái là đủ rồi.”

Nhưng mãi mà vẫn không thấy anh nhận bát canh.

Hàng Tư nhìn anh, không hiểu.

Lục Nam Thâm dựa đầu vào giường, tỏ vẻ bệnh tật: “Cả người tôi không có chút sức lực nào, đầu đau dữ dội.” Anh giơ tay lên, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng bóc trượt qua thành bát: “Em xem, tôi còn không có sức cầm bát, thôi bỏ đi, tôi không ăn nữa vậy.”

Thấy sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, Hàng Tư có đôi chút hoang mang, hay là ban nãy chính cô đã làm vết thương của anh trở nặng lần thứ hai?

Nghĩ cũng không đành lòng, chung quy anh vẫn bị cô liên lụy.

Cô thở dài: “Để tôi đút cho anh ăn, canh ngon thế này mà đổ đi thì thật đáng tiếc.”

Niên Bách Tiêu ở đầu kia không nhịn nổi nữa: “Đừng có đổ, cậu ta không uống thì tôi uống.”

Hàng Tư thấy quái đản, quay đầu nhìn anh ấy: “Buổi sáng anh ăn nhiều bánh bao lắm rồi mà, vẫn còn bụng ăn nữa ư?”

“Được chứ, thoải mái…”

“Có làm phiền em quá không?” Giọng Lục Nam Thâm rất yếu, rất bất lực, nhưng vừa đủ đẹp để ngắt lời Niên Bách Tiêu.

Hàng Tư quay đầu, thấy anh nhìn chăm chú vào bát canh cô cầm, bấy giờ mới hiểu câu hỏi. Cô à ồ mấy tiếng, rồi cầm thìa lên: “Có gì phiền đâu.”

Dứt lời, cô đút cho anh từng thìa một.

Lục Nam Thâm nằm nghiêng ở đó, uống từng ngụm từng ngụm.

Niên Bách Tiêu thấy vậy, cười kỳ quái: “Lục Nam Thâm, tôi còn tưởng đến cả sức mở miệng ra uống canh cậu cũng không có nốt chứ.”

Lục Nam Thâm không thèm đoái hoài tới anh ấy, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.

Hàng Tư quan sát sắc mặt ấy, biểu cảm ấy của Lục Nam Thâm, thở dài một tiếng khẽ khàng. Xem ra anh khó chịu thật, còn chẳng buồn đấu võ mồm với Niên Bách Tiêu nữa.

Uống canh xong, trông Lục Nam Thâm vẫn còn rất yếu ớt, Hàng Tư bèn hạ đầu giường xuống thấp một chút, bảo anh cố gắng nghỉ ngơi.

Đợi tới khi Hàng Tư mang bình giữ nhiệt trở về quán trọ, Niên Bách Tiêu mới uể oải trượt tới bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm con người vẫn đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, giả vờ ngủ say kia, nói: “Cậu còn định vờ vịt tới khi nào nữa?”

Lục Nam Thâm vẫn coi anh như không khí.

Niên Bách Tiêu cũng không phiền, đưa tay luồn vào trong chăn: “Để tôi sờ xem vết thương của cậu có nặng không nào.”

Ngón tay anh ấy chỉ vừa chạm vào bụng dưới của Lục Nam Thâm, anh ấy đã bị anh đẩy qua một bên. Khi nhìn lại, Lục Nam Thâm đã từ tốn mở mắt ra, hơi nhỏm người dậy, dựa lại đầu giường. “Tôi yếu thật mà.”

Niên Bách Tiêu cố tình cười ha ha: “Cậu yếu thật là hay ‘suy’ thật?”

Lục Nam Thâm nghe xong, nhìn anh ấy vẻ buồn cười: “Cậu còn biết sự khác nhau giữa hai khái niệm ấy cơ à?”

Niên Bách Tiêu giơ chân đá một cái vào giường bệnh, rất tùy hứng: “Này, nói chuyện nghiêm túc đi, cậu có biết gì về đối phương không?”

Đội trưởng Điền hỏi ra chỉ được một phần, có một vài chuyện Niên Bách Tiêu có thể cảm nhận được anh đang giữ lại chưa nói hết.

Nhắc lại chuyện chính, Lục Nam Thâm cũng trở nên nghiêm túc hơn. Vì chuyện về Kiều Uyên còn chưa sáng tỏ nên Lục Nam Thâm cũng chưa thể tùy tiện đưa ra kết luận, anh chỉ nói: “Có thể khẳng định một điểm, Trần Lẫm không phải hung thủ gϊếŧ Báo săn.”

Niên Bách Tiêu suy tư giây lát, bất thình lình nói: “Có liên quan đến Kiều Uyên?”

Đây là điều khiến Lục Nam Thâm bất ngờ, sững người giây lát, anh nói: “Khả năng phân tích được đấy.”

Niên Bách Tiêu cười khẩy, dĩ nhiên.

Cũng không phải mèo mù vớ cá rán, chỉ là sau khi sắp xếp những sự kiện xảy ra gần đây, cộng thêm việc Lục Nam Thâm cũng từng nhắc đến người tên Kiều Uyên đó, thế nên anh ấy đã nối kết hai dữ kiện với nhau.

“Tôi đã phái người đi điều tra Kiều Uyên.” Niên Bách Tiêu nói: “Quả thực là tay chơi mới nổi trong ngành, đầu tư không ít hạng mục đều kiếm rất được, khả năng đánh hơi và linh cảm rất ghê gớm, mắt nhìn độc đáo.”

Nửa câu trước, Niên Bách Tiêu buông lời tự nhiên bao nhiêu thì nửa câu sau lại vụn vặt bấy nhiêu.

Đương nhiên Lục Nam Thâm vẫn nghe hiểu, thế nên chẳng buồn sửa chữa.

“Bây giờ còn tin tức gì về hắn không?”

Niên Bách Tiêu lắc đầu, tư liệu thật sự có hạn.

Người điều tra giúp cho anh ấy là một người làm đầu tư, từng nghe nói về người tên Kiều Uyên, nói rằng mắt nhìn đầu tư của hắn rất nhanh, chuẩn và độc, nhưng người này rất ít khi lộ diện, hình như còn không sống ở Trung Quốc. Cũng có lác đác một vài người từng được nhìn thấy Kiều Uyên, họ đều miêu tả rất u ám…

Ra vào luôn có vệ sỹ bám sát, luôn mặc đồ Âu tỉ mỉ, vóc dáng cao thẳng mảnh khảnh, đeo chiếc kính gọng vàng, cắt mái đầu undercut, trông vững vàng chín chắn, có vẻ không dễ động vào.

“Nghe nói những hạng mục mà hắn từng đầu tư đến giờ vẫn kiếm bộn, nhưng không ai rõ lai lịch của người tên Kiều Uyên này như thế nào.” Niên Bách Tiêu nói.

Thậm chí anh ấy còn hỏi thăm một vài vị tiền bối trong giới kinh doanh, họ đều là những người lăn lộn trong giới đã lâu, ai cũng từng nghe nói về người này nhưng chưa giáp mặt. Sau đó, anh ấy còn hỏi cả Giản Ngôn và Hứa Đồng, hai vị này đều là những trợ lý đặc biệt hàng đầu, chuyện trong giới kinh doanh gần như không để lọt bất cứ điều gì. Nhưng nhắc đến Kiều Uyên, họ cũng giống như các vị tiền bối khác, chỉ nghe nói.

Ngược lại, Giản Ngôn trở thành tai mắt cho anh trai của anh ấy.

Anh ta nói với Niên Bách Tiêu: “Cậu Niên gần đây qua lại khá thân thiết với vị tiểu thiếu gia nhà họ Lục phải không?”

Niên Bách Tiêu cũng không phủ nhận.

Giản Ngôn nói: “Xung quanh cậu ta có không ít phiền phức, cá nhân tôi đề nghị cậu Niên vẫn nên cân nhắc thật kỹ.”

Ý kiến của cá nhân anh ta à. “Vậy anh tôi có ý gì?” Niên Bách Tiêu hỏi.

“Anh Niên chỉ hy vọng cậu tập trung học hành.”

Niên Bách Tiêu: …

Lục Nam Thâm chìm vào trầm tư.

“Một người dù có bí ẩn đến mấy thì Lục Môn cũng điều tra ra được mà, phải không?” Niên Bách Tiêu nói.

Lục Nam Thâm hơi đăm chiêu: “Tôi không muốn để người của Lục Môn nhúng tay vào.”

“Có thể sao?” Niên Bách Tiêu chỉ tay vào bụng anh, nhắc nhở: “Bây giờ cậu đang bị thương.”

Hai người họ như hai đứa đại nghịch bất đạo ở chung với nhau, khiến hai nhà Lục, Niên ai nấy đều biết. Họ mới chỉ vừa dính líu đến nhau mà đã cờ trống ầm ĩ như vậy rồi, hết người này cảnh cáo lại tới người kia nhắc nhở, ai không hiểu chuyện có khi lại tưởng họ là một đôi uyên ương khổ mệnh, trên thực tế chỉ là hai người hợp ý nhau nên chọn kết bạn với nhau mà thôi. Bây giờ Lục Nam Thâm đã bị thương, e là dù có muốn giấu Lục Môn cũng khó.

Lục Nam Thâm chau mày lại.

Thật ra điều Niên Bách Tiêu nghĩ tới anh cũng đã nghĩ tới từ lâu.

Cả hai đang trầm mặc thì có người gõ cửa phòng bệnh.

Chẳng hiểu sao trái tim Lục Nam Thâm lại hơi run lên, thấy vậy Niên Bách Tiêu đứng lên ra mở cửa, chỉ nghe thấy anh ấy ngập ngừng hỏi: “Anh là?”

Ngoài cửa vang lên giọng nam giới: “Xin hỏi, cậu chủ Lục nằm ở phòng này đúng không?”

Trái tim Lục Nam Thâm nặng hẳn xuống, là người của Lục Môn…