Tứ Trùng Miên

Chương 59: Anh thật là đáng yêu đấy

Hàng Tư không cố tình biết đến sự tồn tại của Trần Lẫm. Trong những tháng ngày Hàng Tư ở bên cạnh Kiều Uyên, Trần Lẫm giống như cái bóng của Kiều Uyên vậy, luôn xuất hiện vào lúc cần thiết.

Lục Nam Thâm hỏi Hàng Tư, khi nào được tính là “lúc cần thiết”? Là khi hắn gặp nguy hiểm ư?

Sắc mặt Hàng Tư có chút ngập ngừng, cô nói với Lục Nam Thâm: “Cũng có thể nói là như vậy, nhưng phần nhiều thì Trần Lẫm giống như tay chân và tai mắt của Kiều Uyên, thực hiện những việc Kiều Uyên muốn làm nhưng không thể làm được. Cụ thể thì tôi không thể diễn tả được, chỉ biết người tên Trần Lẫm đó nhất mực trung thành với Kiều Uyên, dù có bắt anh ta phải chết vì Kiều Uyên anh ta cũng quyết chẳng từ nan.”

Trần Lẫm đúng là vệ sỹ của Kiều Uyên nhưng không phải lúc nào cũng ở cạnh hắn 24/24. Trên thực tế, Hàng Tư mới chỉ gặp Trần Lẫm hai lần, cả hai lần đều là lúc anh ta ra khỏi phòng làm việc của Kiều Uyên.

Phòng làm việc là cấm địa của Kiều Uyên, không ai được phép bước vào, đến cả cô cũng không phải ngoại lệ nhưng Trần Lẫm thì được.

Lần thứ hai nhìn thấy Trần Lẫm từ trong phòng làm việc của Kiều Uyên bước ra đã là quá nửa đêm. Khi ấy Hàng Tư thấy khát bèn xuống dưới nhà uống nước. Khi quay trở lại phòng ngủ, cô đi lên tầng, còn Trần Lẫm đi xuống, cả hai vừa hay giáp mặt nhau.

Phải hình dung thế nào nhỉ?

Nếu đối với Kiều Uyên cô vừa hận vừa sợ, thì Trần Lẫm lại mang tới cho cô cảm giác khủng khϊếp.

Lần giáp mặt đó cô nhìn rất rõ ràng, vết sẹo trên má phải của Trần Lẫm ghê người vô cùng. Cô không biết tuổi tác cụ thể của anh ta, đoán chừng cũng trên dưới ba mươi tuổi, rất trầm mặc ít nói nhưng thủ đoạn và hành xử thì dứt khoát, tàn nhẫn.

Cô cũng chỉ vô tình biết được anh ta tên là Trần Lẫm, đám vệ sỹ đều gọi anh ta là “Nham thạch”, đó là biệt danh của anh ta. Ngoài sự ít nói và trầm mặc ra, anh ta còn sở trường các môn thể thao đối kháng và ngón bắt tóm bằng tay không, một người đàn ông thẳng thắn và sắt thép. Anh ta một lòng trung thành với Kiều Uyên, dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không nề hà, vì nghe nói anh ta chỉ thừa nhận những kẻ mạnh mà Kiều Uyên chính là kẻ mạnh đó.

“Tối đó đã xảy ra chuyện gì sao?” Lục Nam Thâm nhạy cảm hỏi.

Im lặng giây lát, Hàng Tư gật đầu.

Tối đó, Trần Lẫm đã mở lời nói chuyện với cô.

Vì là mặt đối mặt nên Trần Lẫm rất cung kính đứng sang bên cạnh nhường đường, gọi cô một tiếng: “Hàng tiểu thư.”

Đây là cách gọi của tất cả các vệ sỹ đi theo Kiều Uyên.

Một tiếng “Hàng tiểu thư” đã thể hiện mối quan hệ không thể công khai trước mọi người giữa cô và Kiều Uyên.

Của kẻ giam cầm và người bị giam cầm, của kẻ thao túng và người bị thao túng. Rất nhiều lần cô đã chạy ra khỏi chiếc l*иg vàng do chính tay Kiều Uyên tự dựng lên, nhưng cuối cùng đều bị người của hắn tìm thấy và bắt trở về.

Đám vệ sỹ ở bên cạnh hắn dường như cũng đã quen với điều này, thậm chí Hàng Tư còn mơ hồ cảm thấy, ở trong mắt họ cô hèn hạ nhỏ bé như cát bụi, có lẽ họ còn khinh thường cô hơn nữa.

Nhưng từ tiếng “Hàng tiểu thư” của Trần Lẫm, Hàng Tư lại nghe ra một cảm giác khác.

Cô khựng lại.

Quả nhiên, Trần Lẫm có lời muốn nói.

Anh ta nói: “Ba ngày nữa sẽ có thuyền đỗ ở bến cảng, tới lúc đó Hàng tiểu thư có thể rời khỏi đảo.”

Lục Nam Thâm sững người, ngập ngừng hỏi cô: “Em bị Kiều Uyên đưa lên đảo?”

“Một hòn đảo tư nhân, tôi không biết vị trí cụ thể, nhưng tôi có cảm giác nó không nằm trong địa phận Trung Quốc.” Hàng Tư nói nhẹ nhàng.

Hòn đảo đó thật ra cũng không cách đất liền quá xa, chí ít có thể nhìn thấy đất liền bằng mắt thường. Nhưng cô không thể bơi vào bờ, trong phạm vi vùng biển xung quanh đảo có không ít loài cá sấu thích ăn thịt và uống máu tanh. Có lần, một người làm ăn trộm món báu vật hiếm có trên đảo, muốn âm thầm chạy trốn vào bờ, cứ thế bị đám cá sấu ăn thịt. Ngoài máu tươi, thịt vụn và chiếc hộp đựng châu báu nổi lềnh phềnh lên trên mặt nước, người đó thật sự đã bị ăn không sót một cái xương nào.

Khi ấy Hàng Tư đã tận mắt chứng kiến hai người vệ sỹ vớt những mảnh xác vụn lên bờ, mùi máu tanh xộc thẳng vào khoang mũi khiến cô mấy lần định nôn thốc.

Nhưng Kiều Uyên ép cô phải nhìn, không cho phép cô né tránh, sau đó hắn ôm cô vào lòng, xoa đầu cô và nói: “Em thấy đấy, đây chính là cái kết của những kẻ định chạy trốn. A Tư, kẻ này vốn dĩ không phải chết, đáng tiếc, hắn tự phán đoán nhầm chính bản thân mình, đáng tiếc quá.”

Cuối cùng, hắn đeo găng tay dùng một lần lên, từ tốn nhặt từng mảnh xác được vớt lên bờ ném lại xuống nước. Đám cá sấu điên cuồng giành giật, nước bắn tung tóe làm tan đi cả lớp máu cuối cùng nổi trên mặt nước.

Cứ như vậy, một người lúc trước còn sống rành rành đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian.

Kiều Uyên thậm chí còn chẳng buồn đánh mắt nhìn cái hộp gỗ ấy lần nào, thứ mà người khác phải đánh đổi cả sinh mạng để có được, trong mắt hắn không đáng một xu.

Thế nên khi nghe thấy Trần Lẫm nói như vậy, Hàng Tư quả thực đã sửng sốt.

Nhưng Trần Lẫm cũng không giải thích nhiều, chỉ nói với cô khoảng mấy giờ sẽ có thuyền đợi cô, đưa cô rời khỏi đây, đồng thời còn dặn dò cô, tới khi đó dù có thấy chuyện gì xảy ra cũng không được quay đầu.

Khi ấy Hàng Tư chưa đoán được sẽ có thể có chuyện gì xảy ra, chỉ là nghe được những lời đó xong, lòng cô rất hoang mang.

Trần Lẫm nói với cô: “Ba ngày nữa có thể tôi sẽ dẫn được Hàng tiểu thư rời khỏi đây, nhưng một khi Hàng tiểu thư không nhìn thấy tôi thì cô cũng phải đi, tự đi một mình.”

Cuối cùng Trần Lẫm báo cho cô biết, đây là ý của anh Kiều.

“Ba ngày sau đã xảy ra chuyện gì?” Lục Nam Thâm nhẹ nhàng hỏi cô.

Hơi thở của Hàng Tư trở nên dồn dập.

Tiếng súng, tiếng nổ, ngọn lửa cháy hừng hực… Tất cả những ký ức đã từng bị cô liều mạng khóa chặt lại giờ ồ ạt ùa về, mỗi một khung cảnh đều toát lên mùi tanh của máu, khiến cô hoảng sợ tột cùng.

Đã từng có thời gian cô mất ngủ triền miên, mà những hình ảnh ấy đều là hung thủ giày vò cô.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy lòng bàn tay chợt ấm áp.

Cúi đầu xuống nhìn, là Lục Nam Thâm đang nhẹ nhàng siết chặt tay cô.

Tuy ngón tay anh lành lạnh, nhưng lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm, cứ thế ủ ấm cho bàn tay trở nên hơi lạnh vì chìm vào ký ức của cô một cách vô thức, cũng kịp thời sưởi ấm cả trái tim cô.

Hàng Tư nhìn về phía anh.

Khi nhìn thẳng vào mắt anh, cô mới cảm thấy mình như trở về hiện thực.

Những gì từng trải qua như một khối u ác tính ở trong cô, cho dù có xóa bỏ nó đi thì vết sẹo nó để lại vẫn không thể lành hẳn. Thật ra cô thường chìm đắm trong cơn hoang mang lo sợ, cảm thấy sự bình yên và ổn định của hiện tại không thực tế chút nào. Thế nên cho dù cô không muốn tiếp xúc nhiều với mọi người nhưng vẫn thích sống ở nơi náo nhiệt, thích đứng giữa đám đông, như vậy cô mới cảm thấy cuộc sống này không phải là một giấc mơ.

“Không muốn nói thì đừng nói nữa.” Tuy Lục Nam Thâm cất giọng yếu ớt, nhưng ngữ điệu rất dịu dàng: “Tôi chỉ cần biết Trần Lẫm là người của Kiều Uyên là được rồi.”

Hàng Tư cắn môi, rất lâu sau mới nói: “Tôi cứ nghĩ, anh ta cũng giống như Kiều Uyên… đã chết rồi, không ngờ anh ta vẫn còn sống.” Cô cũng không muốn nhắc lại chuyện trước kia nữa, nhưng sự xuất hiện của Trần Lẫm khiến cô buộc phải đề phòng cảnh giác.

Lục Nam Thâm nhận ra sự căng thẳng của cô, lại tiếp tục nắm chặt tay cô, an ủi: “Em lo là Kiều Uyên chưa chết?”

Hàng Tư ngẩng phắt lên nhìn anh, trong ánh mắt là sự sợ hãi.

Điều này quả thực khiến Lục Nam Thâm cảm thấy sửng sốt trong lòng, không ngờ Hàng Tư có thể sợ hãi đến mức này. Sau nhiều ngày tiếp xúc, anh nhận thấy cô là một người thông minh, phóng khoáng, đối xử với người hay với việc cũng rất sáng suốt thông minh, chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt này từ cô.

Lục Nam Thâm cười, đôi mi cong cong: “Yên tâm đi, cho dù hắn chưa chết, tôi cũng sẽ không để hắn làm tổn thương em đâu.”

Hàng Tư ngẩn ra.

Rất nhanh, từ tận đáy lòng bỗng nở ra một loài hoa tên là “Cảm động”, dường như đã lâu lắm rồi rất khó có ai dám đưa ra một lời hứa hẹn như vậy.

“Bảo vệ tôi ư?” Hàng Tư liếc nhìn vết thương của anh, cố tình hỏi.

Lục Nam Thâm không có chút ngượng ngập nào, nét mặt rất thản nhiên: “Chỉ tại tôi đã khinh địch. Phải, về mặt võ nghệ tôi có thể không bằng người tên Trần Lẫm đó, nhưng chiến đấu với địch quan trọng là trí và mưu.”

Hàng Tư mím môi cười khẽ: “Tôi thấy anh cứ yên tâm dưỡng thương đi, chuyện khác tính sau.”

“Dưỡng thương không ảnh hưởng tới việc suy nghĩ.” Lục Nam Thâm nắm chặt tay cô, tuy khóe miệng đượm cười nhưng trong lòng hết sức nghiêm túc: “Tôi sẽ không để người nào làm tổn thương em nữa.”

Mi mắt Hàng Tư rung rinh, nhưng cô thu lại cảm xúc của mình rất nhanh, cô khẽ thở dài: “Lục Nam Thâm, vì sao anh lại muốn bảo vệ tôi?”

Lục Nam Thâm nhìn thẳng vào cô, có một chút suy tư ngắn ngủi. Có lẽ anh không ngờ cô lại hỏi như vậy, có thể vì anh cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Tóm lại sau đôi phút trầm mặc, anh mới lên tiếng: “Bởi vì, em là một cô gái tốt.”

Hàng Tư nghe xong bất ngờ, rồi lập tức phì cười.

“Anh thật là…”

Lục Nam Thâm nằm dựa vào giường, nghiêng đầu nhìn cô, nét mặt còn rất chân thành: “Thật là sao?”

Thấy vẻ vô tội trên gương mặt anh, chẳng hiểu sao lại có những luồng sáng xua tan hết những âm u mây mù trong lòng Hàng Tư. Nụ cười đong đầy trong đôi mắt, cô hỏi ngược lại anh: “Anh nghĩ thế nào được gọi là một cô gái tốt?”

Thời buổi này còn có người khen người khác như vậy sao?

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ rồi nói: “Như em, được gọi là một cô gái tốt.”

Hàng Tư thực sự bị anh chọc cười, cô vô thức giơ tay lên xoa đầu anh, như cưng nựng một con cún…

“Anh thật là đáng yêu đấy.”

***

Lục Nam Thâm phải ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày.

Hai ông bà chủ quán trọ thực sự rất sốt ruột, liên tục mang cơm ngon canh ngọt tới bệnh viện. Họ cảm thấy áy náy, luôn cho rằng việc Lục Nam Thâm bị thương có liên quan tới việc anh phụ việc cho quán của họ.

“Nếu cậu ấy không đi đổ rác giúp thì làm sao bị thương được chứ?”

Nhưng xét về bứt rứt, người đó phải là Hàng Tư. Chính cô đưa anh về quán trọ, chính cô nhờ anh phụ việc. Quan trọng nhất là, lý do để Trần Lẫm nhắm vào anh cũng vì cô, nói cho cùng chính cô làm liên lụy Lục Nam Thâm.

Thế nên Hàng Tư còn tích cực hơn cả hai ông bà chủ. Cô sợ nằm ở phòng bệnh thường sẽ khiến Lục Nam Thâm cảm thấy ồn ào, cô phải nói hết nước hết cái với bác sỹ mới đổi được cho anh một phòng độc lập, sắp xếp thời khóa biểu ăn uống chi tiết tỉ mỉ, chỉ cần là những món có lợi cho vết thương cô đều phục vụ, những bó hoa tươi trên bàn mềm tới mức vắt được ra nước.

Lục Nam Thâm thấy cô vất vả như vậy cũng không đành lòng. Anh mấy lần khuyên cô rằng mình không yếu ớt đến vậy, thật sự không cần một sự đối xử đặc biệt nào. Cô khẽ thở dài, còn không yếu ư?

Tin ở phòng bệnh độc lập có một soái ca tuyệt sắc, như bước từ trong truyện tranh ra chẳng mấy chốc đã lan đi khắp bệnh viện.

Các hộ lý cùng khoa tranh giành với nhau suất được thay thuốc cho anh, mục đích chỉ để ngắm soái ca một lần cho biết.

Kết quả Lục Nam Thâm chê đau.

Đến cả Hàng Tư cũng nhận ra các hộ lý đã được vào phòng này thay thuốc ai nấy cũng phải hết sức thận trọng, chỉ cần chạm nhẹ vào vết thương Lục Nam Thâm sẽ kêu đau, kiểu đau không chịu nổi nữa rồi ấy. Y tá trưởng cảm thấy anh đang cố tình, cũng không muốn chiều hư anh, bèn đích thân lâm trận.

Kết quả nghĩ cũng biết, y tá trưởng còn chưa kịp mở lời cảnh cáo anh đừng giở thói cậu chủ ra đã phải bại trận trước gương mặt vô tội đó. Cuối cùng, chị ấy thở dài hỏi anh: “Vậy phải làm sao? Không thể không thay thuốc được? Để vết thương bị nhiễm trùng là phiền lắm đấy.”

Lục Nam Thâm đưa ra một lời đề nghị thông minh tuyệt đỉnh.

“Có thể để bạn tôi thay giúp tôi không? Cô ấy nhẹ nhàng.”

Khi Hàng Tư xách hộp giữ nhiệt đựng canh vào phòng bệnh, cô mới biết “người bạn” mà Lục Nam Thâm ám chỉ chính là cô chứ không phải Niên Bách Tiêu.

Niên Bách Tiêu ngồi bên cạnh cửa sổ, chống cằm “quan sát” tất cả mọi chuyện, nói với Hàng Tư: “Ừm, cậu ta cảm thấy cô nhẹ nhàng.”

Hàng Tư ngẩn ra.

Không phải chứ, chuyện này liên quan gì tới việc mạnh tay hay nhẹ tay? Chỉ liên quan tới sự chuyên nghiệp thôi thì phải, mà cô thì đâu phải nhân viên y tế?