Tứ Trùng Miên

Chương 58: Em biết Trần Lẫm, đúng không?

Lục Nam Thâm đã bị người ta ngang nhiên đâm một nhát dao.

Ban đầu khi biết Lục Nam Thâm bị thương bởi dao, đội trưởng Điền còn nghĩ đó chỉ là một vết dao quẹt qua, không ngờ là thương tích lại nghiêm trọng như vậy.

Có liên quan tới vụ án của Báo săn hay không, người hành hung anh và hung thủ có phải là một người hay không, đây là những vấn đề mà đội trưởng Điền quan tâm. Nhưng liên quan đến điều này, Lục Nam Thâm bày tỏ quan điểm đối phương không phải là hung thủ, còn việc đối phương có tham gia vào vụ án của Báo săn hay không, trước mắt vẫn còn rất khó để đưa ra kết luận ngay.

Lúc ghi chép lời khai, Niên Bách Tiêu và Hàng Tư cũng đều có mặt, hai người họ ít nhiều cũng được coi là người chứng kiến vụ việc xảy ra tối qua, cộng thêm việc bản thân họ cũng tham gia vào vụ án Báo săn.

Dù sao thì Lục Nam Thâm cũng chỉ vừa tỉnh lại, khi được lấy lời khai anh còn khá yếu, tốc độ nói rất chậm.

Đội trưởng Điền cũng không thúc giục mà kiên nhẫn đợi anh bổ sung tình hình.

Hàng Tư ngồi bên cạnh giường, một tay bưng bát, bên trong là nước ấm. Khi nào Lục Nam Thâm dừng lại nghỉ ngơi một chút, cô sẽ đút cho anh một hai thìa nước.

Niên Bách Tiêu không có chỗ để ngồi nên đứng dựa vào cửa sổ, anh ấy cũng rất tò mò về chuyện Lục Nam Thâm bị công kích.

“Hắn cao ngang ngửa tôi, vóc dáng trông rất rắn chắc.” Lục Nam Thâm cố gắng nhớ lại đặc điểm nhận dạng của người tối qua.

Theo lời miêu tả của anh, người tối qua rõ ràng có ý muốn lấy mạng của anh.

Thân thủ của hắn rất khá, trầm mặc ít nói nhưng ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Để trốn hắn, Lục Nam Thâm len lỏi vào trong ngách nhỏ, vốn dĩ định lợi dụng tình hình ngóc ngách phức tạp trong ngõ tối để cắt đuôi hắn, không ngờ anh bị hắn áp sát từng bước một, cuối cùng anh không trốn được lưỡi dao của hắn, đỡ trọn một dao.

Niên Bách Tiêu không hiểu: “Cậu không né được đối phương ư?”

Nghe xong đội trưởng Điền nghĩ thầm, câu hỏi này thật là dư thừa, nếu trốn được Lục Nam Thâm có đến mức bị thương không?

Nhưng ngay sau đó chợt nghĩ lại anh ta mới hiểu ra câu hỏi này không hề dư thừa chút nào. Đôi tai của Lục Nam Thâm nhạy bén, còn nghe được những âm thanh để lại trong máy hát mà người khác không nghe được, muốn thông qua âm thanh để né tránh nguy hiểm là chuyện rất dễ dàng.

Lục Nam Thâm cũng hiểu ý mà Niên Bách Tiêu muốn hỏi, lắc đầu nói: “Đối phương thân thủ rất cừ, tôi gần như không nghe được âm thanh của hắn.”

Lúc trước nghĩ rằng nguyên nhân là do đang ở trong thung lũng chết chóc, giống như Lục Bắc Thần đã phân tích, một địa hình đặc biệt dễ sinh ra những từ trường đặc biệt, có tác dụng hút và thay đổi âm thanh.

Nhưng đó là một con ngõ tối, xung quanh cực kỳ yên ắng, đừng nói là một người có đôi tai nhạy như anh, cho dù là một người bình thường cũng có thể nghe thấy sự khác lạ.

Vì lý do đó, câu trả lời của Lục Nam Thâm khiến Niên Bách Tiêu và đội trưởng Điền đều rất bất ngờ.

Hàng Tư thì không kinh ngạc. Cô có tư tưởng “Núi cao còn có núi khác cao hơn”, có thể xuất hiện một con người với đôi tai xuất chúng như Lục Nam Thâm thì cũng có thể tồn tại một người mà hành động không phát ra tiếng động, bằng không… trên đời sao có thể có sự cân bằng trong năng lượng chứ?

Cô chỉ cảm thấy lưỡi dao mà Lục Nam Thâm phải nhận có phần…

“Sao anh không chạy về phía quán trọ?” Lúc hỏi câu này, giọng cô có phần trách móc.

Ngõ tối ngóc ngách phức tạp, đây cũng là lý do tối qua cô trở nên nhạy cảm và hoang mang lo sợ. Nếu thật sự lúc đó cô bận quá, bận đến quá nửa đêm, quên bẵng anh đi, có khi anh chảy cạn máu chết toi ở trong đó cũng chẳng ai phát hiện ra.

Đặc biệt là cái ngách mà anh nằm, càng là địa phận quanh năm suốt tháng chẳng có ai lượn qua.

Lục Nam Thâm hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Đối phương xuất hiện quá hùng hổ, tôi chạy về phía quán trọ thì cũng là kiếm rắc rối cho nơi đó.”

Nghe xong, trái tim Hàng Tư chợt ấm lên.

Người này thật là, tới lúc nào rồi mà còn suy nghĩ như vậy. Lánh nặng tìm nhẹ chẳng phải là bản tính của con người sao, đã đến thời khắc nguy cấp rồi mà anh còn lo sẽ mang lại phiền toái cho người khác.

“Anh có bị ngốc không?” Hàng Tư thật sự cảm thấy vừa giận vừa đau lòng.

Lục Nam Thâm không có gì để ngụy biện, ánh mắt hiện lên một nụ cười khẽ khàng. Có lẽ vì mất máu quá nhiều, gương mặt anh nhợt nhạt, môi cũng trắng bệch ra, bộ Hán phục trên người đã được đổi sang đồ bệnh nhân. Có lẽ bác sỹ đã lấy nhầm size to nhất nên bộ đồ bệnh nhân với những hoa văn nhạt màu bỗng trở nên rộng lớn trên cơ thể anh, càng tôn lên sự bệnh tật, ốm yếu của anh tới tột đỉnh.

Hàng Tư trông thấy vậy cũng không nỡ quở trách, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thêm một chút đường nâu vào trong nước.

Cô nghĩ bụng, mấy ngày tới không biết có nên cho anh ăn mấy quả trứng gà và thịt cá hằng ngày để bổ huyết trở lại không.

Đội trưởng Điền tiến thêm một bước, hỏi thêm Lục Nam Thâm về chuyện bị đánh úp.

Lục Nam Thâm nói: “Đặc điểm nhận dạng nổi bật nhất của đối phương là trên mặt có sẹo, hắn còn tự báo danh, tên Trần Lẫm.”

Vừa dứt lời, chiếc thìa bên môi anh chợt rung lên.

Anh lẳng lặng đánh mắt nhìn người bên cạnh, nơi đáy mắt người ấy dấy lên một sự sợ hãi rõ ràng, nhưng nó cũng trở lại bình thường rất nhanh, thìa nước đường lại được mớm vào miệng anh một cách vững vàng.

Những biến đổi nhỏ đó đội trưởng Điền không chú ý, chỉ tập trung hết sức vào việc tìm kiếm manh mối.

“Trần Lẫm?” Đội trưởng Điền chau mày, cái tên này lạ quá.

Niên Bách Tiêu tung ra câu hỏi hiểm hóc thứ hai: “Một kẻ đã chuẩn bị gϊếŧ cậu rồi còn nói tên cho cậu nghe làm gì?”

Chuyện tự báo danh Lục Nam Thâm cũng thấy rất khó hiểu, có lẽ đối phương tự tin quá chăng?

Đội trưởng Điền phân tích: “Đối phương cũng chưa chắc thật sự muốn lấy mạng cậu, bằng không nhát dao này đã đâm trúng chỗ hiểm rồi. Ban nãy cậu nói đối phương thân thủ ghê gớm, thế nên khi gϊếŧ người đáng lẽ không để người đó còn sống mới đúng. Có thể mục đích thật sự của đối phương là muốn ngăn cản cậu làm gì đó, chỉ cho cậu một lời cảnh cáo mà thôi.”

Nghe xong Niên Bách Tiêu toát mồ hôi hột, thế này còn cảnh cáo nỗi gì?

Có điều sự phân tích của đội trưởng Điền cũng có cái lý nhất định. “Lẽ nào đối phương muốn cản cậu ta điều tra vụ Báo săn?” Niên Bách Tiêu nghi ngờ.

Đội trưởng Điền suy nghĩ, chau mày: “Nếu nói như vậy, thì đối phương không liên quan gì đến hung thủ rồi? Chí ít không phải hung thủ.”

Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng: “Có thể không liên quan gì đến vụ án.”

***

Đội trưởng Điền lấy lời khai, đồng thời còn ghi đầy đủ những manh mối về tướng mạo của người tên Trần Lẫm rồi mới rút. Trước khi đi, anh ta còn dặn đi dặn lại Lục Nam Thâm rằng phải dưỡng thương, nếu có bất kỳ thông tin nào mới phải lập tức liên lạc với cảnh sát.

Anh ta vừa đi khỏi, bà chủ quán trọ cũng có mặt ngay ở bệnh viện. Niên Bách Tiêu sợ bà không tìm được phòng, phải đi đi lại lại mất công còn đích thân xuống dưới sân để đón.

Khi phòng bệnh chỉ còn lại Lục Nam Thâm và Hàng Tư, cả căn phòng bỗng rơi vào bầu không khí khó diễn tả.

Hàng Tư đặt bát xuống, hỏi anh đã đói chưa.

Lục Nam Thâm nhìn thẳng vào cô, nói một câu “Không đói”, nhưng vẫn không dịch chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Hàng Tư bị ánh nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái, cô hắng giọng nói: “Vậy để tôi đi hỏi bác sỹ, xem bây giờ anh được ăn món gì, phải kiêng món gì.”

Dứt lời cô định đứng lên.

Nhưng cổ tay bị Lục Nam Thâm giữ chặt lại.

Hàng Tư rùng mình, ngẩng phắt lên nhìn anh.

Nhưng Lục Nam Thâm không mạnh tay, thật ra chỉ ghì cô nhẹ nhàng, nhưng đủ để cô không có cơ hội né tránh.

Hàng Tư cảm thấy ngón tay anh hơi lạnh, có lẽ do đang cắm kim truyền nước.

“Tôi… Tôi đi tìm bác sỹ một chút.” Cô gượng gạo giải thích.

Lục Nam Thâm vẫn không buông cô ra, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Em biết Trần Lẫm, đúng không?”

Hơi thở của Hàng Tư khựng lại chút nhẹ, cô biết ngay sự thất thố của mình ban nãy không lọt qua được đôi mắt anh, chỉ là anh đợi đội trưởng Điền đi khỏi mới hỏi câu này, chứng tỏ Lục Nam Thâm đã nghi ngờ từ lâu.

“Hàng Tư.” Anh gọi cái tên này, tuy có tiếng thở dài nhưng vẫn đầy trịnh trọng: “Không muốn nói gì với tôi sao?”

Việc đến nước này, Hàng Tư cũng biết không thể giấu giếm nữa, khi lên tiếng giọng đã khô khốc: “Vậy anh thả tôi ra đã.”

Lục Nam Thâm buông tay, nhưng ánh mắt vẫn quấn rít lấy gương mặt anh.

“Đúng là tôi có biết Trần Lẫm, tôi nghĩ lần này anh bị thương có thể do bị tôi liên lụy.” Hàng Tư nói một cách khó khăn.

Lục Nam Thâm trầm mặc giây lát: “Có liên quan đến Kiều Uyên?”

Hàng Tư gật đầu nhẹ nhàng: “Anh ta là người của Kiều Uyên, đang làm tay sai cho Kiều Uyên.”