Tứ Trùng Miên

Chương 57: Bị thương

Đại ca Đông Bắc đã uống đến say mèm, được người ta dìu về phòng nghỉ.

Niên Bách Tiêu vừa ngồi uống trà giải rượu vừa đợi Lục Nam Thâm. Anh ấy không có nghiên cứu gì về trà, chỉ cảm thấy uống vài chán trà sau khi men rượu bốc lêи đỉиɦ đầu sẽ khiến dạ dày cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, chẳng biết từ lúc nào đã uống quá nửa bình trà vào bụng.

Vừa uống anh ấy vừa thấy khó hiểu, Lục Nam Thâm đâu nhỉ? Mặc váy đi hớn hở ở đâu rồi?

Đang mải nghĩ thì thấy Hàng Tư đi về phía anh ấy, hỏi: “Em trai anh về chưa?”

Em tôi…

Hử?

Rất lâu sau Niên Bách Tiêu mới sực hiểu ra, Lục Nam Thâm ư? “Tôi cũng đang đợi cậu ta đây.”

Chỉ là mãi không thấy bóng dáng cậu ta đâu.

Hàng Tư ngẫm nghĩ một chút, rồi hất hàm ra hiệu lên mặt bàn: “Gọi điện thoại thử xem.”

Lớn tướng như vậy rồi, còn đi lạc được?

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng động tác của Niên Bách Tiêu vẫn rất thành thực, một giây sau anh ấy đã sờ vào điện thoại, ấn một dãy số để gọi. Mấy tiếng chuông vang lên nhưng vẫn không có ai bắt máy, Niên Bách Tiêu hồ nghi: “Di động ở trong phòng phải không?”

Lục Nam Thâm mang theo di động rồi.

Lúc trước anh còn dùng di động nhận tiền bo, sau đó anh không trở lại phòng, thế nên di động vẫn luôn ở trên người anh.

Sau khi tiện tay xếp ghế lại gọn gàng, Hàng Tư nói dứt khoát: “Tôi ra ngoài tìm thử.”

Một người lớn tướng như vậy rồi, hỏi thì ông chủ nói là ra sau ngõ đổ rác, còn cần phải đi tìm ư? Có khi nào đổ rác xong lại nhìn thấy thứ gì vui nên đứng lại xem chăng.

Nhưng mà ngõ sau thì có thứ gì vui được chứ?

“Hàng Tư, đợi tôi.”

***

Ngõ sau yên ắng.

Giờ này đến cả chó hoang đi ngang cũng chẳng có lấy một con.

Từ quán trọ đi tới bãi tập kết rác là một cung đường hình chữ L đảo ngược, ngoài đường chính là con ngõ ra thì còn lác đác rất nhiều đường nhánh.

Không nhìn thấy Lục Nam Thâm.

Rác được đổ vẫn còn đó, quán trọ dùng loại túi rác đen to cỡ bự, một khi đựng đầy phải cao bằng nửa thân người nên Hàng Tư vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Cũng có nghĩa là sau khi Lục Nam Thâm đổ rác xong đã biến mất tăm.

Niên Bách Tiêu còn mang theo chút say sóng: “Hay là đã quay về rồi?”

Hàng Tư nhíu mày: “Anh ấy đâu phải người vô hình.”

Đây là con đường duy nhất để quay về quán trọ, sao họ có thể không bắt gặp nhau?

Cô nhìn bốn phía xung quanh.

Ngay gần đó có một đường nhánh, Hàng Tư đứng ở đầu đường, không đi sâu vào trong.

Con đường nhánh này không quá dài, nhưng bốn bề thông thoáng, xung quanh cũng đều có những ngã rẽ khác. Sở dĩ ngõ sau ít người qua lại cũng chính vì lắm ngõ ngách, những người không nắm rõ đường đi sẽ chọn đi ngõ chính, một khi tò mò rẽ vào ngóc ngách sẽ rất dễ lạc.

Thật ra cũng chẳng có gì nguy hiểm, chỉ là sự phiền toái, bởi vì muốn đi ra sẽ tiêu tốn không ít thời gian.

“Vào trong ngách rồi?” Niên Bách Tiêu đứng cạnh cô, hỏi với vẻ khó hiểu, hỏi xong bèn chui vào ngõ tìm kiếm.

Anh ấy bị Hàng Tư ngăn lại, bảo anh ấy gọi một cuộc điện thoại nữa.

Niên Bách Tiêu làm theo.

Nhưng di động vẫn được kết nối mà không có ai nghe.

Có điều lần này Hàng Tư không để anh ngắt máy, bảo anh giữ nguyên trạng thái gọi.

Niên Bách Tiêu cảm thấy khó hiểu, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy không yên tâm nữa, không lẽ tên nhóc Lục Nam Thâm đó xảy ra chuyện gì thật.

Tuyệt đối đừng gặp chuyện gì nhé, bằng không anh biết ăn nói với nhà họ Lục thế nào?

Trong lúc nghĩ như vậy, anh ấy đã thấy Hàng Tư đi thẳng về phía trước. Nhưng bước chân của cô không quá dứt khoát, lúc đi lúc dừng. Niên Bách Tiêu quan sát cô, càng nhìn càng hiểu rõ trong lòng, thế nên sau khi đầu kia xuất hiện âm “tít tít” báo bận, anh ấy lại gọi thêm lần nữa.

Hàng Tư quay đầu nhìn anh ấy, trông biểu cảm có đôi phần phức tạp.

Niên Bách Tiêu chỉ cười cười không nói gì.

Hàng Tư mím môi, quay đầu lại tiếp tục đi thẳng.

Phía trước lại xuất hiện một ngã rẽ hình chạc cây, một con đường chính hai bên đều có đường nhánh. Hàng Tư không do dự, rẽ sang một ngách bên tay trái, đi về trước vài bước bỗng khựng lại ngay lập tức.

Niên Bách Tiêu bám sát phía sau, thấy cô dừng lại mới định thần nhìn thì thấy ngay gần đó dường như có một người đang ngồi dựa vào tường.

Đây là một ngõ tối, ánh trăng lại không quá sáng tỏ, thế nên cái bóng gần đó không sắc nét mấy.

Niên Bách Tiêu hơi nheo mắt lại: “Là người à?”

Hàng Tư không hề suy nghĩ, co cẳng chạy vào trong. Niên Bách Tiêu sửng sốt, lập tức bám theo.

Đến gần họ cũng đã nhìn thấy rõ.

Thật sự chính là Lục Nam Thâm.

Nhưng anh đang thở thoi thóp.

Anh ngồi bẹp dưới đất, nghiêng người dựa vào chân tường, đầu gục xuống, không nhúc nhích tý nào.

“Lục Nam Thâm!” Hàng Tư thảng thốt, lao vội tới trước.

Lúc này chút men rượu mỏng còn sót lại trong người Niên Bách Tiêu cũng đã tan sạch, anh ấy lập tức tỉnh táo lại. Anh ấy cũng lao tới đỡ Lục Nam Thâm, nhưng vừa chạm vào người anh, đã nghe thấy Hàng Tư sốt sắng nói: “Cẩn thận.”

Ban đầu Niên Bách Tiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì, sau đó mới lập tức hiểu ra.

Lòng bàn tay anh ấy ướt đẫm một mảng.

Qua ánh trắng yếu ớt, anh ấy nhìn thật kỹ, là máu!

“Shit! Mẹ kiếp, tên nào dám động vào người của ông đây?!”

***

Khi đội trưởng Điền vội vã tới được bệnh viện, đúng lúc bác sỹ dặn dò xong vừa từ phòng bệnh đi ra. Sau khi chào hỏi, bác sỹ cho biết anh chảy rất nhiều máu, cũng may đã giữ được mạng sống.

Nghe xong câu ấy, tim đội trưởng Điền đập thình thịch dữ dội.

Lục Nam Thâm đã bị thương.

Thương tích còn không nhẹ, vết thương nằm ở vùng bụng, chảy rất nhiều máu, qua kiểm tra được kết luận là bị thương do dao đâm.

Khi đưa anh tới đây, chính bác sỹ cũng nói: Đưa tới bệnh viện chậm một lúc nữa là có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Sau đó bác sỹ còn hỏi Hàng Tư: “Đây là đoàn phim à? Bị thương khi quay phim sao?”

Cấp cứu, truyền máu, khử trùng băng bó… khi Lục Nam Thâm mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng.

Niên Bách Tiêu mặc nguyên bộ đồ dính máu chạy lên chạy xuống mấy lần liền để làm một loạt các việc như: làm thủ tục nhập viện, đóng tiền viện phí… Hàng Tư không dám đi đâu, bên cạnh Lục Nam Thâm luôn phải có người túc trực, thế nên có lúc cô còn lo không biết Niên Bách Tiêu có nắm rõ những việc cần làm không, dù sao thì khi trao đổi bác sỹ cũng nói với tốc độ rất cao.

Nhưng Niên Bách Tiêu quả thật không phụ sự kỳ vọng của mọi người, giải quyết mọi chuyện cực kỳ ổn thỏa. Đi qua đi lại cũng khiến anh ấy vã mồ hôi, máu trên quần áo phai nhạt dần.

Thế nên khi mở mắt ra, nhìn thấy một Niên Bách Tiêu người “bê bết máu”, anh quả thực đã sửng sốt một phen, còn tưởng anh ấy bị thương.

Thấy anh đã mở mắt, Niên Bách Tiêu cuối cùng cũng được thở phào. Anh ấy xua tay, chau mày nói: “Máu dính trên quần áo của tôi đều là máu của cậu cả đấy! Của cậu!”

Khi đó phát hiện Lục Nam Thâm bị thương, họ không kịp gọi xe cấp cứu. Chính Niên Bách Tiêu đã không nề hà lập tức cõng anh lên xe. Chiếc xe của ông chủ quán trọ được anh ấy lái như xe đua. Hàng Tư ngồi ở ghế sau, ôm chặt Lục Nam Thâm trong lòng, chỉ sợ anh bị quăng quật, vết thương đã nặng lại càng thêm nặng.

Nghe xong, Lục Nam Thâm cười yếu ớt, nhắc nhở anh ấy một câu: “Bộ quần áo trên người cậu, hình như là của tôi…”

Niên Bách Tiêu cúi đầu xuống nhìn, ừ đúng thật, nó là một chiếc áo phông sáng nay anh ấy lôi đại từ trong tủ quần áo ra.

Hàng Tư đi lấy nước quay trở lại phòng thì thấy Lục Nam Thâm đã mở mắt, cũng thở hắt ra một tiếng.

Cô cũng cả đêm không ngủ, những tia máu đỏ đã hiện lên trong đôi mắt. Cô đi tới cạnh giường hỏi anh tình hình thế nào?

Lục Nam Thâm vốn định trả lời là không sao, nhưng bờ môi mấp máy một chút, anh bỗng đáp yếu ớt, không chút sức lực: “Váng đầu dữ lắm, vết thương vẫn còn đau.”

Nhưng anh thất sách.

Đúng lúc này đội trưởng Điền đẩy cửa đi vào, nghe rõ mồn một câu nói ấy, hỏi hùng hùng hổ hổ: “Bị dao đâm à? Vết thương có sâu lắm không? Để tôi xem vết thương nào!”