Thật ra chuyện này vẫn phải bắt nguồn từ một câu nói sau đó của Niên Bách Tiêu.
Sau khi xảy ra sự kiện tiền bo.
Chuyện kể rằng tên keo kiệt Niên Bách Tiêu đã chỉ trả một đồng tiền bo thì thôi, sau đó còn nói chuyện đầy lý lẽ…
“Lục Nam Thâm đã nói rồi: Tôi hưởng thụ sự phục vụ của cậu ta mà một đồng cũng không bỏ. Cậu ta muốn một đồng thì tôi cho một đồng thôi, có vấn đề gì sao?”
Hoàn toàn không có vấn đề gì, Lục Nam Thâm cũng đâu tỏ ra khó chịu vì một đồng này, giống với một câu nói nào đó: Anh đây quan tâm tới việc chú bỏ ra bao nhiêu tiền đấy à? Anh chỉ quan tâm tới thái độ của chú thôi.
Niên Bách Tiêu không tìm kiếm được “khoái lạc” từ phản ứng bình thản và ôn hòa của Lục Nam Thâm, thế là anh ấy bắt đầu giở trò tác quái…
“Này chú em, cậu đã nhận tiền của tôi rồi, tối nay phải hầu hạ tôi chu đáo.”
Chính câu nói này, dù ai nghe thấy mà vẫn có thể bình thản mặt không đổi sắc thì đều được coi là cao nhân.
Ở đây chẳng có ai là cao nhân. Niên Bách Tiêu nói quá to, khiến tất cả mọi người đang có mặt đều nghe thấy rõ ràng, sắc nét.
Một sự mờ ám quá lộ liễu.
Lục Nam Thâm ngang nhiên không đoái hoài tới anh ấy.
Hàng Tư cảm thấy nhân tố Niên Bách Tiêu này thật tình quá giỏi diễn xuất, hơn nữa cũng không biết vì sao cô luôn có linh cảm. Tới lúc đêm khuya thanh vắng, Lục Nam Thâm nhất định sẽ ôm gối tới gõ cửa phòng cô, nói rằng: Niên Bách Tiêu uống say rồi, ồn quá tôi không ngủ được.
Coi như là một lần làm việc thiện đi.
Cộng thêm việc họ vốn có việc nghiêm túc để làm mà, đúng không?
Đúng không…
Ánh mắt của đám người kia là sao?
Hàng Tư vốn dĩ không quan tâm, những người xung quanh nghĩ gì thì nghĩ. Nhưng đúng lúc này, tâm lý muốn đùa dai nổi lên trong cô, thế là cô nhướng mày mỉm cười đối diện với ánh mắt của từng con người, một ánh mắt mang ý phản bác rõ ràng…
Các vị là quản lý hành chính à? Có vấn đề gì à?
Cô quét mắt nhìn từng người một, khiến cho mấy người vốn định hóng chuyện bỗng dưng cảm thấy ngượng ngập, vội vàng quay đi, tiếp tục nói chuyện trên trời dưới bể làm như không có chuyện gì.
Còn Lục Nam Thâm thì phản ứng chậm rãi, có lẽ anh hoàn toàn không cảm thấy đoạn một hỏi một trả lời ban nãy có gì không ổn thỏa, thế nên từ đầu tới cuối anh luôn chăm chỉ giúp việc.
Cuối cùng, anh làm nốt chút công việc kết thúc, bao gồm cả việc pha cho Niên Bách Tiêu một ấm trà tỉnh rượu, rồi một tay xách một túi rác đen siêu to ra ngõ sau để vứt.
Khiến bà chủ thấy vậy mà phải tắm tắc khen: “Trang phục đúng là phân người mặc. Cậu thanh niên này mặc bộ đồ kia trông thanh thoát như một cổ nhân vậy, thật khiến người ta yêu thích. Còn nữa, trông thì dong dỏng gầy, làm việc lại rất nhanh nhẹn gọn gàng, rất có sức đấy.”
Sau đó bà lại hỏi Hàng Tư: “Tối nay cậu ấy vẫn qua phòng cô ngủ à?”
“Không ngủ.” Hàng Tư cũng không giải thích nhiều: “Làm việc.”
Lại là từ này.
Hai ông bà chủ đưa mắt nhìn nhau, đêm hôm không ngủ đi còn làm việc gì? Hơn nữa, cô nam quả nữ ở trong phòng… làm việc?
Đám thanh niên thời nay luôn nói mấy chuyện này một cách… đơn giản thô bạo như vậy sao?
***
Lục Nam Thâm tỏ ra đã rất thuần thục con đường đi đổ rác, bước chân nhanh nhẹn, động tác cũng gọn gàng.
Ngõ sau có một cái thùng tập trung rác, họ yêu cầu các nhà kinh doanh quanh đây đều phải thống nhất bỏ vào đó, trước khi trời sáng sẽ có xe rác vận chuyển thùng rác đi xử lý, quản lý cực kỳ quy củ.
Sau khi phân loại và bỏ rác đúng quy định, Lục Nam Thâm quay người trở về.
Anh không đi đường tắt nữa, định sẽ đi vào bằng cửa lớn của quán trọ một cách nghiêm chỉnh, vì vậy sẽ hơi tốn sức một chút để đi qua con ngõ dài dằng dặc, đi tới cuối ngõ, rẽ vào mới tới quán trọ.
Đã khuya lắm rồi.
Con ngõ này dù có là ban ngày cũng rất ít người đi lại, huống hồ là tận giờ này.
Ánh trăng khá sáng, có lẽ là vì trời vừa đổ mưa, bầu trời đêm được gột rửa sạch sẽ, hướng tầm mắt về phía hẹp dài tận sâu trong ngõ sẽ chỉ nhìn thấy những chấm nhỏ xíu như sao.
Nhưng đi mãi đi mãi, Lục Nam Thâm bỗng đột ngột dừng bước.
Anh quay phắt đầu lại: “Ai đó?”
Sau lưng là con ngõ anh vừa đi qua.
Ngõ càng trở nên dài và u tối hơn qua ngọn đèn đường cũ kỹ.
Lục Nam Thâm hơi nheo mắt lại, anh loáng thoáng nhìn thấy ở đầu kia con ngõ có một người đang đứng.
Sau lưng người đó có ánh sáng, người đó đứng ngược chiều ánh sáng, khiến cái bóng càng được kéo ra dài hơn, cũng làm bóng dáng anh ta trở nên mờ ảo.
Nhưng Lục Nam Thâm nhận ra anh ta.
Cho dù ở khoảng cách xa xôi này anh hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo của đối phương, nhưng Lục Nam Thâm vẫn biết đó chính là anh ta.
“Anh rốt cuộc là ai?” Lục Nam Thâm nghiêm giọng.
Người đàn ông dần dần tiến về trước.
Ánh sáng nơi cuối đường như bám sát theo anh ta vậy, từng chút từng chút soi rõ hính dáng, đường nét của người đàn ông đó.
Trên mặc áo phông đen, dưới mặc chiếc quần túi hộp cũng màu đen, cả người bỗng dưng được khoác thêm một lớp màn thần bí khó dò.
Khi anh ta dừng bước là khi khoảng cách giữa hai người đã đủ nhìn rõ dung mạo của đối phương. Đó là chưa kể anh ta còn đứng dưới ánh đèn, cho dù là một tia sáng yếu ớt thì cũng vẫn là ánh sáng, tôn lên rõ nét hơn khuôn mặt của anh ta.
Dưới vành mũ lưỡi trai là một đôi mắt lạnh lùng, u tối.
So với việc nói nó lạnh, chi bằng hãy dùng bốn chữ “hờ hững vô cảm” để hình dung nó sẽ càng miêu tả sát hơn. Nhưng rõ ràng nhất không phải là đôi mắt mà chính là vết sẹo trên mặt anh ta.
Một vết sẹo trên má phải.
Khiến anh ta trông dữ dằn và tàn nhẫn hơn rất nhiều, đặc biệt là khi anh ta còn gài con dao găm trong túi quần.
Lục Nam Thâm không quá hoảng loạn, anh nhìn thẳng vào đối phương.
Có điều người này cả hai lần đều khiến anh giật mình, điều này làm anh rất khó hiểu. Cách giải thích duy nhất chính là người này đi lại quá nhẹ nhàng, nhưng có thể sao?
Cho dù có nhẹ hơn nữa hai chân cũng phải chạm đất, chỉ cần chạm đất là sẽ tạo ra sự ma sát, có ma sát là sẽ phát ra âm thanh.
Lẽ nào anh ta còn có thể xuất hiện bất thình lình và biến mất bất thình lình?
“Lần thứ hai gặp nhau rồi, không tự giới thiệu bản thân e không lịch sự lắm thì phải?” Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng.
Người đàn ông đã thật sự lên tiếng, nhưng giọng nói rất lạnh, thoạt nghe giống như đang uống một ngụm nước từ trong tủ đá vậy, kiểu lạnh có thể buốt giá vào tận xương tủy.
“Trần Lẫm.”
Đúng là rất thẳng thắn, khi cần nói rõ họ tên thì không hàm hồ chút nào.
Đầu óc Lục Nam Thâm xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng anh có thể chắc chắn từ nhỏ tới lớn mình chưa từng tiếp xúc thậm chí chưa từng gặp người này, cái tên này lại càng xa lạ hơn.
“Lần này tới không phải để cảnh cáo tôi đấy chứ?” Lục Nam Thâm cười khẩy.
“Vẫn không định rời đi sao?” Trần Lẫm không trả lời mà hỏi ngược lại, nhưng rõ ràng cả hai đều hiểu mình đang cùng nói về một chủ đề.
“Vì sao tôi phải đi?”
Trần Lẫm: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi, cậu út nhà họ Lục.”
Lục Nam Thâm nghe xong vẫn rất bình tĩnh: “Anh biết thân phận của tôi nhưng lại năm lần bảy lượt tiếp cận tôi, cảnh cáo tôi, chỉ vì muốn tôi tránh xa cái người mà anh muốn nói tới? Vậy được, anh nói đi, người đó mà anh nhắc đến là ai? Có liên quan gì đến tôi?”
Trần Lẫm trầm mặc.
“Anh đang bán mạng cho ai?” Lục Nam Thâm bất thình lình quát to.
Anh không quen biết người này, dường như chỉ có dính líu đến “hung thủ”. Hành xử và tác phong của người đàn ông trước mắt rõ ràng cũng thể hiện anh ta không phải hung thủ. Điều Lục Nam Thâm có thể nghĩ tới chính là người đàn ông tên Trần Lẫm này khả năng cao đang làm tay sai cho một ai đó.
Trần Lẫm vẫn không trả lời, mà nheo mắt lại, ánh nhìn sắc lẹm bắn ra đột ngột, ngau sau đó một lưỡi dao găm lao thẳng về phía Lục Nam Thâm.
Lục Nam Thâm sửng sốt.
Không cần tả cũng biết tốc độ của dao găm nhanh như thế nào, anh thậm chí còn không nghe thấy tiếng Trần Lẫm rút dao ra.
Dựa vào đôi tai, anh né được dao găm, nhưng còn chưa kịp thở đã thấy Trần Lẫm từ đâu rút ra con dao găm thứ hai, khí thế bừng bừng.