Lục Nam Thâm nói được làm được, quả thật đã đi theo Hàng Tư, theo trước theo sau. Hàng Tư đi tới đâu anh theo tới đó, Hàng Tư bảo anh làm gì thì anh làm nấy.
Có một anh chàng đẹp trai đích thân bưng trà rót nước cho mình, không cần nói cũng biết các cô gái trong vườn phấn khích đến mức nào, cho dù lấy danh nghĩa sai bảo họ cũng muốn được tới gần anh, có cô gái không kìm được lòng còn lấy di động ra chụp.
Sau đó tới lượt Hàng Tư tiến lên yêu cầu xóa ảnh.
Cô gái đó không chụp nữa: “Tôi có chụp cô đâu nhỉ.”
“Cô có thể chụp tôi chứ, tại sao không chụp?” Hàng Tư mỉm cười hỏi ngược lại.
“Hả?”
“Cô chụp người ta, đã được người ta đồng ý chưa? Xâm phạm bản quyền rồi đó cô bé.” Hàng Tư hơi nghiêng người: “Hay là cô thử hỏi ý kiến của anh ấy xem?”
Một khi đã cho đường lùi, là một người bình thường ai cũng sẽ chọn, cô gái xóa bức ảnh rồi cất điện thoại đi. Nhưng cũng có những đối tượng thật sự cố chấp, thật sự đi gọi Lục Nam Thâm, hỏi anh xem có thể chụp ảnh thậm chí là chụp chung hay không. Lục Nam Thâm cong cong khóe môi, nở một nụ cười hết sức lịch thiệp, sau đó nói một câu rất nhã nhặn…
Xin lỗi, không được.
Từ chối quá đỗi dứt khoát nhưng lại khiến người ta không thể nổi giận được.
Hàng Tư nhìn thấy cảnh ấy bèn nhớ tới một câu nói: Dịu dàng như một lưỡi dao, nhát nào cũng như muốn lấy mạng người ta.
Có điều “lưỡi dao dịu dàng” ở đây ý muốn nói thái độ của anh, thế nhưng tầm mắt của Hàng Tư cứ vô thức rơi xuống phần hông của Lục Nam Thâm…
Sự tình, là như vậy đấy.
Hai vợ chồng ông chủ quán trọ tuy rằng không phải người sinh ra và lớn lên ở đất Tây An, nhưng cũng đã làm việc lâu đời ở mảnh đất này rất nhiều năm rồi, họ cực kỳ tự hào về văn hóa thành phố Trường An, hơn nữa còn tích cực tham gia xây dựng văn hóa truyền thống nơi đây.
Bắt đầu từ trang phục.
Nói chính xác hơn là đồng phục làm việc.
Trang phục thường ngày của bà chủ quán khi làm việc đa phần đều là Hán phục, đủ các thể loại, phức tạp có, đơn giản có, truyền thống có cải biên, tóm lại là bà điên cuồng yêu thích mảng này. Lúc trước quán trọ có nhân viên phục vụ, một nam một nữ. Bà chủ quán đã chuẩn bị hai bộ Hán phục nam nữ, lúc chọn còn rất tỉ mỉ, tận tâm nữa.
Kết quả hai người họ lại ưng ý nhau, hai vợ chồng đều trả lại nhà, công việc của quán trọ cũng để đó không làm nữa. Bà chủ bất chợt bi lụy, chủ yếu là vì bà đã đối xử với hai người đó quá tốt, kết quả họ bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu lại.
Kể từ hôm đó, bà chủ cũng không vội tìm người phục vụ nữa, nói rằng mấy chuyện vặt của quán trọ hai vợ chồng họ làm là đủ, việc mời người hỗ trợ khi trước cũng do Hàng Tư chủ động đề nghị. Khi tới người cô đầy bụi bặm, cô nói với bà chủ: Cháu không có nhiều tiền, nhưng có thể giúp cô làm việc.
Sự thực là gần nửa năm qua, bà chủ thật sự rất hài lòng về Hàng Tư. Nếu biết rằng cuối cùng cô vẫn sẽ ra đi, chắc chắn bà không muốn. Cô còn nhỏ tuổi nhưng tâm lý rất chín chắn, trưởng thành, làm việc thì nhanh nhẹn, dứt khoát, khi xử lý vấn đề thủ đoạn cũng rất xảo quyệt, nhưng lại có thể khiến người ta phục và tin tưởng.
Từ ngày Hàng Tư tới giúp việc, việc lớn việc nhỏ trong quán trọ đa phần cô đều giúp họ ra mặt giải quyết, có một lần còn đuổi được mấy gã lưu manh côn đồ ở đây chỉ bằng một tiếng quát. Bà chủ nhà lo lắng bọn chúng còn quay lại nhưng Hàng Tư chỉ cười nói: Dễ thôi, đánh một lần cho chúng phục là được.
Kết quả, cô đã đánh cho chúng phục thật, phải quỳ xuống đất luôn miệng kêu: Bà cô, xin tha mạng!
Bà chủ quán cảm thấy trong quán trọ có Hàng Tư cũng an tâm như có tượng thú lấy may vậy.
Bình thường khi giúp việc, Hàng Tư không thích mặc đồ làm việc, cô cảm thấy đẹp thì đẹp thật đấy nhưng không hữu dụng. Cô từng mặc hai lần, sau khi bị vấp vạt váy tới lần thứ tư, cô sống chết không mặc nữa.
Để Lục Nam Thâm mặc Hán phục, đơn thuần vì cô có mục đích riêng.
Lý do ngoài mặt là: Sợ anh làm bẩn quần áo, bàn nào cũng ăn nướng, dầu mỡ đều bắn lung tung, bắn lên người sẽ không dễ giặt.
Bên trong, thật ra Hàng Tư cảm thấy, một anh chàng đẹp trai như thế này nếu mặc Hán phục lên thì còn đẹp đến mức nào.
Sự thật đúng là rất đẹp.
Bộ Hán phục trên người Lục Nam Thâm không quá phức tạp, nguyên do là vì anh không mặc thêm chiếc áo choàng dài bên ngoài, chỉ mặc áo chiếc áo cổ trắng và chiếc váy màu xanh dương đậm. Anh chê khoác áo ngoài chỉ thêm rối rắm, rồi còn đặt ra một câu hỏi khó trả lời…
“Tôi chỉ giúp việc thôi, cần gì phải mặc chỉnh tề như vậy? Không sao, tôi không sợ làm bẩn quần áo.”
Hàng Tư bèn dỗ dành, khuyên nhủ: “Người giúp việc cũng phải mặc Hán phục. Ở đây thịnh hành như vậy. Anh xem, bà chủ nhà rồi rất nhiều người đi trên đường đều mặc Hán phục mà.”
“Vậy sao cô không mặc?”
“Tôi cũng muốn mặc nhưng không mặc được. Bộ mà nữ nhân viên trước đó để lại tôi không mặc vừa, tôi béo quá rồi.”
Những gì cô nói hết sức chân thực, không hề có nửa lời dối trá. Lục Nam Thâm quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, cười khẩy một tiếng, thế này mà gọi là béo à? Với khuỷu tay nhỏ xíu, bắp chân mỏng tang của cô, anh hoàn toàn có thể kẹp cô lên một cách nhẹ nhàng và bỏ chạy.
Nhưng Lục Nam Thâm vẫn rất nghe lời, ngoài áo khoác ra, anh mặc nguyên cả bộ. Vóc dáng anh cao thẳng, vừa mặc váy Hán phục vào, vừa thịt chặt được phần eo, khung cảnh đẹp như thần tiên giáng trần đã xuất hiện.
Tuy anh không khoa trương đến mức buộc tóc lên nhưng cũng không hề có sự lệch điệu nào. Áo có cổ tôn lên gương mặt lạnh lùng, điển trai của anh, vạt váy ở dưới lại khiến anh trông thần tiên, mềm mại, đặc biệt là phần hông đó!
Hàng Tư chủ yếu là cứ vô thức nhìn ngắm vào bộ phận đó.
Dây đai ở hông thắt lại, khiến vòng eo trông càng mạnh mẽ, khỏe khoắn hơn.
Lưỡi dao dịu dàng, chính là nói đến phần hông của anh thì đúng hơn, chỉ nhìn thôi cũng lấy mạng người ta rồi.
Đó là chưa kể tới khí chất lạnh lùng xuất thần, có thể nói là “Rừng sâu không ai biết, chỉ có trăng sáng tới soi vào”. Nếu không biết đó là anh, có lẽ người ta sẽ nghĩ anh là cổ nhân, từ trong tranh bước ra.
Haiz, Hàng Tư chép miệng.
Cậu em này đẹp thật đấy.
Như một lẽ dĩ nhiên, người trong vườn cũng được sướиɠ mắt.
Tuy rằng hai năm qua Niên Bách Tiêu chủ yếu hoạt động tại Trung Quốc, nhưng cũng hầu như chỉ hoạt động trong đội xe, có biết đến văn hóa truyền thống nhưng chưa được tiếp xúc gần, cũng không hiểu biết sâu.
Nhìn thấy Lục Nam Thâm ăn mặc kiểu đó, anh ấy nghĩ: Ha, công tử nhà ai chạy ra ngoài thế này?
Anh ấy uống rượu với đại ca Đông Bắc, ăn ăn uống uống, sau khi hơi men bốc lên thì bắt đầu ngắt quãng dần. Khoảnh khắc này anh ấy ít nhiều đã tỉnh táo hơn, bèn cười Lục Nam Thâm: “Cậu mặc váy đấy à! Tiểu nhị, cho một đĩa lạc rang.”
Lục Nam Thâm không cảm thấy xấu hổ, mặc cho anh ấy cười. Anh bưng khay bằng một tay, trên khay có một đĩa lạc luộc nhỏ. Rõ ràng là khung cảnh chợ búa, vậy mà những bước đi của anh lại toát ra cung cách phục vụ của nhà hàng cấp sao.
“Không có lạc rang đâu, chỉ có lạc luộc thôi, có lấy không?” Lục Nam Thâm nhìn anh từ trên xuống.
“Lấy chứ, lấy.” Niên Bách Tiêu gõ tay xuống bàn: “Bưng qua đây, đặt chỉnh tề.”
Lục Nam Thâm mỉm cười: “Vâng.”
Anh đặt đĩa lạc luộc nhỏ ra trước mặt anh ấy.
Niên Bách Tiêu cảm thấy đã đời, cảm giác được sai bảo người khác thật tuyệt, mà anh ấy lại còn đang sai bảo cậu chủ nhỏ của Lục Môn chứ.
Đại ca Đông Bắc cười ha ha, nói: “Chú em này mặc Hán phục trông còn đẹp trai hơn nữa.”
Niên Bách Tiêu xua tay: “Tôi mặc váy còn đẹp hơn cậu ta ấy chứ.”
Niên Bách Tiêu vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề.
Lục Nam Thâm cũng không ép anh ấy phải hiểu được sự bác đại tinh thâm của ngôn ngữ, bèn chìa tay về phía anh ấy.
Niên Bách Tiêu ngẩn người, sau đó giơ tay, cũng anh ấy làm một cái … high five.
“Tiền bo.” Lục Nam Thâm câm nín.
“Tiền bo gì?” Niên Bách Tiêu lạnh lùng quắc mắt: “Ở đây không thu phí.”
“Tôi thu.”
“Thế sao cậu không thu của người khác?” Niên Bách Tiêu chất vấn.
“Xem tâm trạng.” Lục Nam Thâm từ tốn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa Tiêu soái đâu có thiếu mấy đồng này.”
Người trưởng thành ưa sĩ diện, đặc biệt khi ra đường lại càng thích giả làm trang hảo hán. Nhưng Niên Bác Tiêu không có bệnh này, chỉ thấy anh ấy ngước mặt lên, nói với anh một cách cực kỳ chân thành: “Tôi không có tiền.”
Dứt lời, anh ấy đứng lên, hai tay đút túi quần, tiện thể moi hết túi quần ra ngoài: “Nhìn này.”
Thật sự còn sạch hơn cả mặt anh ấy nữa.
“Có thể chuyển khoản.” Lục Nam Thâm bình thản.
Niên Bách Tiêu trả lời tự nhiên: “Di động của tôi không có tiền, tôi chỉ dùng tiền mặt.”
Chuyện này là thật, mấy hôm nay cứ việc gì cần dùng tới tiền anh ấy đều trả tiền mặt.
Nhưng Lục Nam Thâm kiên quyết đối chọi tới cùng: “Niên Bách Tiêu, cậu hưởng thụ sự phục vụ của người khác nhưng lại không chịu bỏ dù chỉ một đồng tiền bo, cậu có liêm sỉ không?”
“Lục Nam Thâm, cậu thiếu tiền à?” Niên Bách Tiêu nghiến răng.
“Thiếu tiền, tôi nghèo.”
“Nghèo cái rắm!”
“Chửi người ta, gấp đôi tiền bo coi như tiền bịt miệng, bằng không tôi báo cảnh sát đấy.” Lục Nam Thâm đứng thẳng như cây tùng, nhưng nói những lời rất bạo dạn.
Đại ca Đông Bắc không coi tiếp được nữa, vốn dĩ chỉ là một người hảo sảng, bèn đứng lên: “Này, chỉ là chuyện tiền bo thôi mà? Chuyện có thể giải quyết được bằng tiền đều không thành vấn đề. Để anh đưa, nào nào nào, dĩ hòa vi quý.”
“Là chuyện tiền có thể giải quyết ư?” Tính khí trẻ con của Niên Bách Tiêu cũng bốc lên, anh ấy trừng mắt với Lục Nam Thâm: “Cậu chỉ đang đố kỵ với tôi.”
“Đố kỵ cậu chuyện gì?” Tâm trạng của Lục Nam Thâm cực kỳ ổn định.
Câu hỏi này bỗng dưng khiến Niên Bách Tiêu sững người, một lúc lâu sau mới bật ra được một câu: “Đố kỵ tôi đẹp trai hơn cậu, nhiều bạn bè hơn cậu, còn lái xe giỏi hơn cậu nữa!”
Ấu trĩ.
Lục Nam Thâm kiên quyết: “Đưa tiền đây. Ban nãy tôi nghe thấy cậu nói dùng điện thoại thanh toán rồi.”
Nghe thấy…
Niên Bách Tiêu trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng rút di động ra.
Di động của Lục Nam Thâm khẽ rung lên. Anh không xem, chỉ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Sau đó đi mất.
Niên Bách Tiêu hét lên sau lưng anh: “Lạc luộc ít vậy?”
“Sao cậu không nói là cậu ăn nhiều?” Lục Nam Thâm nói từ tốn: “Đó là suất hai người tiêu chuẩn.”
Lúc mang trả khay, Hàng Tư tươi cười hỏi anh: “Tiêu soái bo cho bao nhiêu vậy?”
Lục Nam Thâm rút di động ra nhìn nhanh, mỉm cười. Anh quay màn hình ra cho Hàng Tư xem. Cô dí sát mắt lại nhìn, bĩu môi: “Anh ấy đúng thật là, còn chẳng quan tâm số dư trong thẻ quá lẻ.”
Số tiền nhận được: 1 đồng.
Bà chủ ngồi quan sát sự tương tác giữa những người trẻ, từ nội tâm tới ánh mắt đều hiện rõ sự mãn nguyện.
Bà nói với ông chủ: “Ông xem, cậu thanh niên điển trai kia cứ đi theo Hàng Tư suốt. Hàng Tư đi tới đâu cậu ấy đi tới đó, ánh mắt còn không rời khỏi Hàng Tư.”
Ông chủ bị than trong lù hun nóng bừng hai bên gò má, ngước mắt lên “ừm” một tiếng: “Hai cậu đó vừa nhìn đã biết xuất thân không tầm thường, nói năng hành xử rất có phép tắc. Một người có thể trò chuyện rôm rả với mọi người, một người lại chịu bỏ xuống sự quý giá của mình, làm việc nặng nhọc, bẩn thỉu, khó tìm đấy.”
“Trời ơi, ai nói mấy chuyện này. Xuất sắc là chuyện có thể nhìn thấy bằng mắt thường.” Bà chủ nói: “Tôi đang nói cậu họ Lục đó có thể đang thích Hàng Tư, bằng không sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy?”
Ông chủ “ồ” lên một tiếng, bấy giờ mới hiểu.
Hai người họ còn đang mải nói chuyện, công việc đã hòm hòm.
Khách trong vườn ăn uống cũng đã tạm đủ, vài ba nhóm đã tản về phòng.
Hàng Tư chợt nói với một câu: “Lục Nam Thâm, việc ở đây không còn nhiều nữa, anh về phòng đợi tôi trước đi.” Sau đó cô lại bồi thêm: “Tới phòng tôi đi.”
Cô vừa dứt lời, sự náo nhiệt trong vườn như bị đóng băng lại trong khoảnh khắc vậy.
Cực kỳ yên tĩnh…
Có điều, Lục Nam Thâm vẫn đang lau bàn, nhất thời chưa phản ứng lại gì: “Vào phòng cô làm việc á?”
“Đúng.” Hàng Tư cũng không suy nghĩ nhiều, tiện miệng đáp lại một câu.
Sau đó mới chợt nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn hai người họ.
Họ… nói to đến thế sao?