Ngữ khí của Lục Nam Thâm khi dịu dàng là thật sự dịu dàng, cũng không có một chút thái độ trêu đùa hay châm chọc nào cả. Khi nói những lời này, anh vừa chân thành vừa thẳng thắn, nhưng vẫn làm dấy lên sóng lòng bên trong Hàng Tư. Cô sững sờ nhìn anh, trong ánh mắt có chút thảng thốt, còn có sự cảnh giác lộ rõ.
Anh bắt được chút cảnh giác này từ cô, tư thế ngồi của cô rõ ràng cũng thẳng đơ và cứng đờ, thậm chí cô còn giữ một chút khoảng cách với anh, thể hiện sự kháng cự và bài xích từ nội tâm cho tới cơ thể.
Lục Nam Thâm khẽ thở dài, không cưỡng ép sát lại gần cô, để cho giọng mình trầm và dịu hơn một chút nữa. “Hàng Hàng.”
Âm thanh ấy như toát ra sự khó xử, nhưng cũng giống một lời tỏ bày tình cảm đẹp nhất trên thế gian được xoay vần qua đầu lưỡi, khiến cho trái tim Hàng Tư phải run lên từng nhịp. Tối hôm nay, anh đã hai lần gọi cô là “Hàng Hàng”. Lần đầu tiên có sự nũng nịu, vô lại, giống như sự trêu chọc tới từ một đứa con nít. Tuy rằng cô khá bất ngờ khi nghe thấy nhưng phần nhiều cô thể hiện ra sự nuông chiều.
Thế nhưng ngữ khí của lần này hoàn toàn khác biệt, dịu dàng kiểm soát nhưng lại cực kỳ trịnh trọng, hoàn toàn giống như được bật ra từ lời nói của một người đàn ông đã trưởng thành.
Lục Nam Thâm nói nhỏ: “Nhưng thật ra thính giác của em không có vấn đề gì, chỉ là em đã trở lại với khả năng nghe của một người bình thường mà thôi.”
Hơi thở của Hàng Tư dần trở nên gấp gáp, l*иg ngực lên xuống phập phồng. Rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Anh còn biết gì nữa?”
Lần này Lục Nam Thâm đổ người để sát lại gần cô, hơi nghiêng khuôn mặt, cười hỏi: “Vậy em còn hy vọng tôi biết điều gì nữa?”
Anh hỏi khiến cho Hàng Tư á khẩu, cô ngẩng phắt lên nhìn thẳng vào mắt anh. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, lòng Hàng Tư bỗng dưng bấn loạn. Đôi mắt anh vẫn trong vắt, cũng vì thấm đượm nụ cười mà có thêm một sự hứng khởi. Nhưng phần nhiều trong đôi mắt ấy là sự thăm dò, là sự sâu sắc, là một đại dương sâu không thể nhìn thấy điểm tận cùng.
Cô không trả lời câu hỏi đảo ngược đó của anh, chỉ nói một câu: “Vậy thì tiêu chuẩn của anh dành cho thính giác của một người bình thường cũng thấp thật đấy.” Dứt lời, cô định đứng dậy.
Một giây sau, bàn tay của Lục Nam Thâm liền chống lên hai bên tay nắm ghế, ngăn cho Hàng Tư không thể đứng dậy. Cô còn chưa phản ứng lại, Lục Nam Thâm đã dùng sức kéo cả người và ghế sát lại gần mình hơn.
Lần này thật sự có thể miêu tả bằng câu “gần trong gang tấc”.
“Cùng lắm là em không thể nghe được những âm thanh quá tỉ mỉ, chi tiết, đối với những cuộc hội thoại bình thường của chúng ta, em cảm thấy có gì ảnh hưởng không?” Lục Nam Thâm cười nói: “Cũng giống như việc lúc trước em có mắt laze, nhưng nhầm lẫn thế nào lại giảm thị lực xuống 1,0. 1,0 rõ ràng đã là thị lực của người bình thường rồi đúng không? Nhưng em không thể chấp nhận được, em cảm thấy không có mắt laze mình chẳng khác nào kẻ mù, là tâm lý này đúng không?”
“Lục Nam Thâm, anh…”
“Em chỉ cần trả lời xem tôi nói có đúng không thôi?” Lục Nam Thâm nhẹ nhàng ngắt lời cô.
Hàng Tư nhìn anh chằm chằm, môi mím chặt.
“Tôi ấy à, đúng là đã điều tra một ít chuyện của em, nhưng em cũng điều tra tôi đâu ít? Mình hòa nhau được không?” Lục Nam Thâm tươi cười hỏi cô.
Hàng Tư vẫn chỉ im lặng không dời mắt khỏi anh.
Thấy vậy Lục Nam Thâm khẽ thở dài, hạ thấp tư thế: “Được rồi, lỗi tại tôi hết. Là tôi hẹp hòi, là tôi nghĩ nông cạn, em là con gái tôi không nên điều tra chuyện riêng tư của em. Em nói đi, làm thế nào em mới nguôi giận? Đánh tôi mấy cái?”
Cô vẫn không nói gì.
Ngẫm nghĩ một chút, Lục Nam Thâm nhìn cô nói rất chân thành: “Hàng Hàng, em đừng giận, em xem, em mím đến trắng bệch cả môi rồi kìa.”
Không ngờ câu nói này lại khiến Hàng Tư vỡ trận, phì cười thành tiếng.
Thấy cô cười, Lục Nam Thâm mới tạm yên tâm: “Không giận nữa nhé?”
Trong lòng Hàng Tư vẫn còn giận nhưng anh đã cố tình chọc rồi, cứ tiếp tục căng mặt ra cũng chẳng hay ho gì, thế là cô bực dọc buông một câu: “Tôi có gì phải giận một đứa con nít như anh chứ?”
Lục Nam Thâm nhướng mày: “Con nít?”
Hàng Tư không tiếp lời, hất hàm về phía bàn: “Nói đi, tôi phải giúp anh thế nào?”
Sau đó cô bổ sung một câu nửa nghiêm túc nửa bông đùa: “Chỉ vì muốn người ta giúp anh làm còi uống máu mà đi điều tra chuyện riêng của người ta, tuổi còn trẻ sao bụng dạ xấu xa thế chứ?”
Lục Nam Thâm thoải mái đón nhận cái mũ mà cô chụp cho mình, nhưng anh đã đưa ra một lời giải thích hoàn hảo: “Đây gọi là thấu hiểu lẫn nhau, kéo gần khoảng cách đôi bên.”
Ha, Hàng Tư cười khẩy.
Mấu chốt của còi uống máu nằm ở chính phần mà Lục Nam Thâm đã đánh dấu lại, một vị trí đυ.c lỗ cần phải xác định chính xác. Hơn nữa cái lỗ này thông qua thiết kế thì chính là vị trí lỗ tỉ mỉ nhất trên cái còi, âm thanh thổi ra cũng đầy biến ảo diệu kỳ.
Cái gọi là biến ảo rất có thể là xuất hiện âm thanh vượt ra ngoài phạm vi tần số âm thanh mà tai người có thể tiếp nhận được. Đây chính là sự khác biệt giữa còi uống máu và những chiếc còi thường, cũng là bước quan trọng để mở ra vụ án.
Hàng Tư rất nhạy bén đối với chấn rung sóng âm. Ngược lại, thông qua tần số chấn rung cũng có thể xác định hướng của âm thanh. Đây là lý do quan trọng để Lục Nam Thâm nhờ cậy sự giúp đỡ từ cô.
Nhưng Hàng Tư có nghi hoặc: “Cứ cho là tôi có thể cảm được tần số chấn rung, nhưng tôi nói thế này cho anh hiểu nhé? Tôi không có năng lực chuyển đổi những tần số chấn rung đó sang thành âm thanh.”
“Chuyện chuyển đổi em cứ giao cho tôi, em chỉ cần giúp tôi xác định tần số chấn rung âm thanh là được rồi.” Lục Nam Thâm đáp nhẹ nhàng.
“Xác định thế nào?” Hàng Tư bám sát tiết tấu của anh.
Lục Nam Thâm nói: “Em còn nhớ đoạn nhạc em được trong đĩa hát ở khách sạn chứ?”
Hàng Tư gật đầu: “Nhưng trên thực tế thứ lọt vào tai tôi không phải đoạn nhạc, đa phần là tạp âm, tôi chỉ có thể thi thoảng nghe được một vài nốt nhạc.”
“Đúng, thế đã là nhiều hơn những gì người thường có thể nghe rồi.” Lục Nam Thâm tán dương: “Em thấy đấy, Niên Bách Tiêu đâu có nghe được.”
Hàng Tư nhẹ nhàng cắn môi, nghĩ bụng: Đứa con nít như anh sao giỏi khen người khác thế.
“Rồi sao nữa?”
“Nhưng từ lúc bật máy hát tới lúc nó dừng lại, những tần số chấn rung xuất hiện em đều cảm nhận được, đúng không?”
“Đúng.”
“Bây giờ còn nhớ không?” Lục Nam Thâm hỏi.
Hàng Tư gật đầu: “Còn nhớ.”
Khả năng ghi nhớ của cô cũng không tệ.
Lục Nam Thâm nói khẽ: “Rất tốt.” Anh nhón chân, chiếc ghế hơi trượt sang phía bên kia của chiếc bàn, bàn tay lớn của anh một lần nữa đặt lên tay nắm để giữ chặt chiếc ghế.
Trên bàn đặt một chiếc máy tính, bên cạnh máy tính có tai nghe. Đây đều là những đồ dùng Lục Nam Thâm luôn mang theo người, ngoài ra anh cũng có không ít thiết bị chuyên nghiệp. Tất cả những thứ này trước khi cuộc đua xe bắt đầu, anh đã để hết trên xe của huấn luyện viên, nên mới tránh được nỗi vất vả khi đi vào trong thung lũng chết chóc, bằng không có một số thiết bị gặp gió cát sẽ báo hỏng ngay.
Khi màn hình máy tính được Lục Nam Thâm bật sáng, Hàng Tư mới hiểu ra. Trước mắt cô đều là những phần mềm âm nhạc chuyên nghiệp. Ban đầu cô còn tưởng anh ôm máy tính là để chơi game chứ, với thiết bị của chiếc máy tính này anh có thể hạ gục tất cả các trò chơi.
“Ngay sau đây tôi sẽ cho em mười nhóm tần số chấn rung. Em sẽ hơi vất vả một chút, phải tìm ra được nhóm mà em cảm nhận được ngày hôm đó.”
Khi nói những lời này, Lục Nam Thâm thể hiện một thái độ hết sức nhẹ nhàng và thản nhiên, nhưng Hàng Tư nghe mà phải sửng sốt. Mười nhóm tần số chấn rung, chứng tỏ anh đã chuẩn bị mười đoạn nhạc. Hơn nữa cô tin rằng sự sai khác giữa mười đoạn nhạc đó là rất nhỏ nhặt.
Cô có thấy anh làm việc mấy đâu, anh làm xong những việc này từ khi nào vậy?
Quả không sai, cô nghe thấy Lục Nam Thâm nói: “Mười nhóm tần số chấn rung sẽ rất tương đồng với nhau, thế nên khi cảm nhận, em sẽ khá mất sức đấy.”
Hàng Tư nói: “Mất sức thì không thành vấn đề, chỉ có điều tôi không hiểu, với khả năng nhạy cảm từ đôi tai của anh, muốn phán đoán ra điệu nhạc ngày hôm đó phải rất dễ chứ?”
Lục Nam Thâm đưa ra lời giải thích: “Phán đoán ra điệu nhạc thì dễ, viết lại nó cũng chẳng khó khăn gì. Cái khó là dựa vào bản nhạc để xác định vị trí và độ lớn nhỏ của cái lỗ trên còi uống máu.”
Hàng Tư thảng thốt, đây quả thực là một công việc rất khó hoàn thành.
“Nhưng bây giờ anh chỉ cần xác định nốt một cái lỗ nữa thôi, đúng không?” Hàng Tư chỉ tay lên vị trí được đánh dấu trên bản vẽ.
“Đúng vậy.”
“Những vị trí và độ to nhỏ của những cái lỗ khác không còn vấn đề gì chứ?”
“Không còn vấn đề gì.”
Hàng Tư lại một lần nữa phải há hốc miệng vì sự tự tin này của anh, chỉ còn một cái lỗ… một cái mà thôi.
“Nói trắng ra tức là…” Lục Nam Thâm thấy cô im lặng lại ngỡ cô không hiểu, cứ nghĩ cô tưởng khối lượng công việc quá lớn bèn nhẹ nhàng giải thích: “Tôi cần sự giúp đỡ của em để xác định xem cái lỗ này rốt cuộc sẽ dài 0,5 mm hay 0,6 mm.”
Hàng Tư thở dốc, buột miệng: “Lục Nam Thâm, anh có phải con người không?”
Chỉ… là sự sai khác của 0,1 mm thôi sao!
Lục Nam Thâm lại hiểu lầm, liên tục xua tay: “Em yên tâm, những công việc này đều do tôi đảm nhiệm, em chỉ cần xác nhận giúp tôi là được.”
“Chẳng liên quan gì đến việc ai làm.” Hàng Tư nhìn anh như nhìn một người trời: “Sự chuẩn xác của cái lỗ này lên tới mức biếи ŧɦái rồi thì phải?”
Lục Nam Thâm bật cười: “Có một câu nói rất hay: Sai một ly, đi một dặm.”
“Thì cổ nhân cũng chỉ tính đến ly (mm) thôi, anh còn tính đến không phẩy mấy…” Hàng Tư cảm thán.
“Đừng tưởng nó chỉ là sự sai khác của 0,1 mm. Nó có thể ảnh hưởng lớn tới biên độ tần số.” Lục Nam Thâm nói.
Tuy tán đồng những gì anh nói nhưng cùng lúc ấy Hàng Tư cũng đặt ra nghi vấn: “Còi uống máu thuộc về thời kỳ tế lễ nguyên thủy, khi ấy con người ta làm sao có được những công cụ tỉ mỉ để chế tạo ra lỗ của còi?”
Thật ra cô sợ anh đang đâm vào chỗ khó, đi vào một con ngõ cụt.
Lục Nam Thâm hiểu sự lo lắng của cô, anh nói: “Đừng xem thường những người thợ cổ đại. Có rất nhiều thứ họ làm được ở thời của họ mà chúng ta đến nay vẫn chưa thế sao tác lại được đâu.”
Hàng Tư ngẫm nghĩ: Kể cũng đúng, có rất nhiều văn vật cổ được khai quật mà nét đẹp của nó khiến người ta phải ngợi cả, hiện đại cũng không thể sánh bằng.
“Vậy chúng ta bắt đầu được chưa?” Lục Nam Thâm hỏi một câu.
“Bây giờ ư?”
“Đúng, bây giờ.” Lục Nam Thâm gật đầu.
Hàng Tư bày ra nét mặt khó xử, chỉ tay xuống nhà: “Tôi đang trong giờ làm thêm…”
Nói một cách khác, các vị khách có thể gọi cô xuống phục vụ bất cứ lúc nào. Vả lại hôm nay cô đã ra ngoài cả ngày, rảnh thêm cũng không hay.
“Sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả chăng.”
Dù sao thì việc này vẫn cần một không gian yên tĩnh và một khoảng thời gian tập trung hết sức.
Lục Nam Thâm quay đầu nhìn nhanh ra ngoài cửa sổ. Tiếng ồn thì không đáng ngại, cô đeo tai nghe của anh lên về cơ bản đã có thể chặn đứng mọi âm thanh ồn ào.
Chỉ là chuyện hỗ trợ bếp núc này…
Anh nghe thấy còn khá nhiều người ăn chưa đã, liên tục gọi thêm xiên nướng.
Quả thực không thích hợp, nhất là lúc này.
Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ rồi gập máy tính lại, cất kỹ bản vẽ, thẳng thừng nói: “Đi thôi.”
Nhìn dáng vẻ của anh không giống đuổi cô ra ngoài: “Anh?”
“Tôi sẽ giúp em những việc đó.” Lục Nam Thâm mỉm cười.
Hàng Tư sửng sốt: “Vậy tôi làm gì?”
“Em chỉ cần đứng bên cạnh chỉ huy là được, em cần nghỉ ngơi dưỡng sức, yêu cầu của tôi còn đang đợi em thỏa mãn mà.” Lục Nam Thâm buông một câu.
Anh cũng có lòng tốt thật, hơn nữa anh thề anh không hề nói đại, có điều câu này nói ra nghe cứ kỳ lạ sao đó. Khi quay sang, nét mặt của Hàng Tư cũng không hề tự nhiên, ánh mắt cực kỳ ngượng ngập.
Bấy giờ Lục Nam Thâm mới sực hiểu ra, tai lại đỏ lựng, anh liên tục xin lỗi: “Không không, Hàng Hàng, em tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó…”
Thấy vậy Hàng Tư vừa tức vừa buồn cười: “Anh không có ý gì cơ? Chuyện này có gì phải giải thích đâu? Anh đúng thật là…”
Đã là chuyện xấu hổ thì đừng có vạch ra nữa. Cô cũng hiểu anh không hề có ý gì khác, nhưng giải thích như vậy càng như đổ thêm dầu vào lửa mà thôi…