Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức khi Hàng Tư thảng thốt nhận ra gương mặt của mình đã được bảo vệ vẹn toàn thì Lục Nam Thâm đã xòe tay ra. Một chiếc chìa khóa bằng đồng vàng, đầu chìa khóa là đầu hổ, chỉ riêng thiết kế đầu hổ đó thôi đã tạo cảm giác nặng như chì rồi.
Sao cô lại không có ấn tượng sâu sắc về chiếc chìa khóa này chứ? Ông chủ của quán trọ luôn tự hào rằng mình sở hữu một quán trọ tại thành Trường An, nên dù chỉ là chìa khóa mở cửa cũng phải làm cho nó nổi bật sự cổ phong, xưa cũ. Chưa nói đến việc ông làm riêng những đường vân hoa văn cho từng chìa, mà còn làm đầu chìa khóa thành hình bốn vị thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước, tay nghề điêu khắc khỏi nói cũng biết là sinh động như thật.
Trong đó chiếc Bạch Hổ là chiếc nặng nhất, cả quán trọ có tổng hai chiếc chìa sở hữu đầu Bạch Hổ, căn phòng này sở hữu một trong hai chiếc đó.
… Tay không đau sao?
Suy nghĩ này của Hàng Tư chỉ vừa xuất hiện, cô liền thấy Lục Nam Thâm nhe răng vẩy tay, quả nhiên cuối cùng vẫn đau. Lục Nam Thâm hét với một tiếng xuống dưới nhà: “Niên Bách Tiêu!”
Ai dè Niên Bách Tiêu hoàn toàn không cảm nhận được mình vừa làm dấy lên một cơn phong ba, ném xong chìa khóa, anh ấy lại hớn ha hớn ha cùng đại ca tiếp tục uống rượu.
Lục Nam Thâm quay đầu lại nhìn Hàng Tư, hỏi cô có sao không. Hàng Tư nói: “Mặt tôi coi như an toàn rồi, tay anh không sao chứ?”
Lục Nam Thâm đáp một câu “không sao”. “Chìa khóa làm kỹ thế này không sợ người ta tiện tay mang đi sao?”
Nặng thì nặng thật, nhưng đẹp thì cũng quả thực rất đẹp.
Hàng Tư nói: “Bị khách coi như quà lưu niệm mang đi không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng ông chủ quán trọ còn thấy vui vì việc này nữa.”
Lục Nam Thâm thấy kỳ lạ: “Vậy khóa cửa phải làm sao?”
Đơn giản thôi.
“Thì thay.”
Lục Nam Thâm nghe xong mà cảm thán, đúng là người hành động bằng cảm xúc.
“Bảo anh vào vai ăn trộm thì anh không chịu, may mà tay không sao.” Hàng Tư buông một câu, quay người trở về trước bàn.
Lục Nam Thâm mở cửa đi vào, nhưng anh không đóng cửa phòng, cứ để mở như thế. Nguồn sáng rộng lớn ngoài hành lang hắt vào trong, rọi sáng tầm nhìn cho cả căn phòng, cũng chiếu lên bóng hình anh, trông anh lại càng cao lớn, vững vàng.
“Sao anh không đóng cửa?” Có gió ùa vào phòng theo bước chân anh, rất mát mẻ, chỉ là nó cũng quấn theo cả mùi “khói lửa cuộc sống” nồng đậm dưới kia.
Lục Nam Thâm với lấy một chiếc ghế, ngồi xuống và nói: “Niên Bách Tiêu ném chìa khóa như thế, chỉ cần là người tinh ý một chút đều sẽ nhìn thấy em đang ở trong phòng tôi. Mở cửa như thế này, em sẽ không bị nói ra nói vào.”
Vừa rồi Hàng Tư cũng chỉ hỏi đại một câu như vậy, còn về việc Lục Nam Thâm trả lời thế nào cô cũng không nghe nghiêm túc. Chỉ có điều cô không ngờ anh lại trả lời như thế, cô sững sờ giây lát, bật cười khúc khích: “Bây giờ anh mới nghĩ tới chuyện người ta nói ra nói vào à? Mất bò mới lo làm chuồng, cũng muộn rồi thì phải?”
Lục Nam Thâm hiểu cô muốn nói tới chuyện đêm qua, anh chỉ trả lời nhẹ nhàng: “Khác chứ. Tối qua là tôi vào phòng em, em là phía bị động. Mọi người sẽ chỉ nghĩ anh mặt dày, vô liêm sỉ. Bây giờ em ở trong phòng, nếu cửa phòng đóng chặt người ta sẽ nói em…”
“Nói gì tôi?”
“Nói em dụ dỗ người lành.” Lục Nam Thâm hơi nhướn môi cười khẽ, trong đôi mắt anh lên chút hưng phấn và đầy rẫy sự cố ý.
Nghe được câu nói này, trái tim Hàng Tư rục rịch xao động, nhưng phần nhiều là cảm động. Cô ngước mắt nhìn anh, gương mặt anh điển trai, chính trực, trong lời nói có ba phần trêu chọc, nhưng bảy phần là chân thành.
Cô vô thức nghĩ tới Kiều Uyên, những năm tháng u tối không nhìn thấy ánh sáng đó, đối với cô mỗi ngày đã từng là sự giày vò. Danh tiết của cô đối với Kiều Uyên không đáng một xu. Anh ta cười khẩy nói với cô: Đi theo anh khiến em xấu hổ ư? Sợ gì chứ? Ở đây có ai không biết em là người của anh? Anh gọi là em phải tới, em không được phản kháng, không thể giãy giụa. A Tư, cả đời này em đừng hòng thoát khỏi bàn tay anh.
Cô không phải là người của Kiều Uyên, mà chỉ là một con chó của anh ta, thậm chí chưa chắc đã bằng một con chó. Là một con chó chí ít còn được chủ yêu thương, kể cả là một con chó lang thang cũng có thể sủa nhặng vài tiếng để tranh giành lợi ích của mình. Nhưng khi Kiều Uyên nhìn cô, trong đôi mắt ấy không có yêu thương, không có cưng chiều, chỉ có sự tàn độc và thù hận, chỉ muốn giày vò cô tới chết.
Mối quan hệ giữa con người và con người thật là kỳ lạ, một khuôn mặt rõ ràng rất giống nhau nhưng lại là hai kiểu người. Người phía trước kéo cô rơi xuống địa ngục vô tận, người phía sau lại trân quý những thứ danh tiết, liêm sỉ, những thứ từ lâu cô đã chẳng biết là gì.
Khoảnh khắc này cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân Lục Nam Thâm sống chết không trèo cửa sổ vào phòng.
“Cảm ơn anh.” Hàng Tư không kìm được cảm xúc, lẩm bẩm một câu.
“Ấy, tôi chưa nghe rõ.” Lục Nam Thâm sát lại gần cô, cười nói.
Hàng Tư phì cười vì tâm lý trẻ con này của anh, cô đẩy anh một cái. “Có thể nói chuyện nghiêm túc được chưa?”
“Được, nhưng tay tôi đang đau.” Lục Nam Thâm hơi giơ bàn tay ban nãy đón chìa khóa lên, bỗng nhiên bày ra vẻ bệnh tật, đau đớn: “Hàng Hàng, nếu bàn tay này của tôi bị phế, em có nuôi tôi không?”
Trái tim Hàng Tư loạng choạng chực ngã nhào: “Anh… Anh gọi tôi là gì cơ?”
Khóe miệng Lục Nam Thâm rướn lên, anh cười rất trong sáng và vô hại: “Tôi chỉ cảm thấy chúng ta quen nhau cũng được một thời gian rồi, cứ gọi cả họ lẫn tên em là rất không lịch sự.”
Quan nhau… được một thời gian rồi ư?
Cũng chỉ được có vài ngày chưa đếm hết đầu ngón tay thì phải? Hàng Tư bỗng dưng cảm thấy người đàn ông trước mắt hình như đang hiểu lầm khái niệm “một khoảng thời gian” thì phải?
Thế nên thật ra, vẫn có thể duy trì một chút lịch sự.
Thấy cô không nói gì, gương mặt Lục Nam Thâm ánh lên đôi chút hụt hẫng: “Em không thích được gọi như vậy à? Thế thì tôi…”
“Cũng không phải.” Hàng Tư thấy vậy không đành lòng, giải thích: “Chỉ là không quen lắm.”
Cô vẫn quen người ta gọi cả họ lẫn tên cô, có chút khoảng cách chung quy vẫn là chuyện tốt. Một khi khoảng cách giữa người và người được kéo gần, những băn khoăn trong lòng cũng nhiều hơn.
Nghe thấy vậy, nét phiền muộn trên gương mặt Lục Nam Thâm tan đi, anh mỉm cười trở lại: “Thế nên ban nãy tôi muốn nói, nếu em không thích người khác gọi em như vậy, thì sau này tôi sẽ gọi em như vậy, em nghe quen sẽ thấy khác ngay.”
Hàng Tư: …
Tại cô hiểu nhầm rồi.
Cô nheo mắt quan sát Lục Nam Thâm, người này cũng mưu mô thật.
Quyết định không băn khoăn chuyện cái tên nữa, cô hắng giọng: “Anh không bắt chìa khóa, tôi còn không biết anh nhanh nhẹn như vậy đấy.”
Lục Nam Thâm nhướng mày: “Tôi cũng có chút võ vẽ trên người mà.”
Hàng Tư nghĩ bụng, cũng may anh không nói ra mấy câu kiểu như “Vì em, tôi đã cố gắng hết sức”, bằng không cô vừa không biết phải tiếp lời thế nào mà thậm chí còn rất căng thẳng và thiếu thoải mái.
Anh nói như vậy, ngược lại khiến cô thoải mái hơn nhiều.
“Bàn tay này của anh…” Hàng Tư tiếp tục chủ đề vừa rồi của anh: “Nếu thật sự bị phế, anh nên đi tìm Niên Bách Tiêu, anh ấy mới là kẻ đầu sỏ. Hơn nữa anh ấy là tay đua, kiếm được lắm, muốn nuôi anh thì thừa sức.” Ngẫm một chút, cô lại nói: “Hoặc anh cứ nói thẳng để xin đểu anh ấy một khoản tiền, cứ bảo tay anh phế rồi.”
Lục Nam Thâm phì cười: “Vậy tôi sẽ thử, chắc là cậu ta không dễ lừa vậy đâu.”
“Anh mua bảo hiểm cho bàn tay này rồi chứ?” Hàng Tư nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
“Bảo hiểm tay cũng tạm, bảo hiểm tai mới quan trọng.” Lục Nam Thâm thông báo.
Hàng Tư nhìn anh chằm chằm, cảm thán: “Một đôi tai thật là quý giá, so sánh như thế, tay anh thật không đáng tiền.”
Lục Nam Thâm: …
“Rồi, bản vẽ này có vấn đề gì sao?” Hàng Tư gõ lên mảnh giấy trên bàn, chuyển từ đôi tai anh sang chủ đề chính. Chủ yếu là vì cô cảm thấy đôi tai anh nhạy cảm như vậy, dùng để làm còi uống máu không cần tốn quá nhiều công sức, cô không biết mình có thể giúp gì cho anh.
Trên giấy có một chỗ được anh đánh dấu lại, ban nãy Hàng Tư cũng nhìn rất lâu mới hiểu được. Vị trí được đánh dấu trông không quá bắt mắt nhưng cực kỳ quan trọng, giống như một then chốt của việc chế tác, mở ra được nó, còi uống máu mới hoàn thành thuận lợi.
Thấy ánh mắt cô dừng lại ở chỗ đánh dấu, Lục Nam Thâm có phần kinh ngạc, hỏi cô: “Em hoàn toàn đọc hiểu sao?”
Hàng Tư gật đầu: “Nhưng vị trí mà anh đánh dấu, tôi cũng không biết phải giải quyết thế nào.”
Thậm chí chính cái còi mà cô sở hữu cô cũng chưa từng tỉ mỉ xem xét qua, sau khi xem thiết kế cô mới biết rõ vài phần.
Nhưng Lục Nam Thâm lại nói: “Chỗ này chỉ có em mới có thể giúp được anh.”
Nghe xong, Hàng Tư ngỡ ngàng: “Thính giác của tôi không nhạy như anh, làm sao giúp?”
“Không liên quan tới thính giác.” Lục Nam Thâm cầm bản vẽ qua, chỉ lên chỗ đánh dấu: “Chỗ này không thể dựa vào thính giác để hoàn thành, tôi không dám chắc một trăm phần trăm, miếng xương này rất khó kiếm, tôi không thể sai sót một phân.”
Hàng Tư nhìn anh ngập ngừng: “Tôi không hiểu ý của anh.”
Lục Nam Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, không lập tức nói ra đáp án. Nhưng Hàng Tư cảm nhận được trong đôi mắt anh có sự thông thái khi đã hiểu rõ mọi điều, thâm sâu mà rộng lớn, nhưng cũng khiến cô bối rối không biết làm sao. Từ tận đáy lòng cô xuất hiện một dự cảm, chớp mắt đã trở nên sáng tỏ.
“Nếu tôi phán đoán không nhầm, cô nghe xa không dựa vào tai mà dựa vào rung động xảy ra khi vật thể tiếp xúc với vật thể.” Giọng Lục Nam Thâm rất nhẹ nhưng ngữ khí thì chắc nịch.
Hàng Tư sững người.
Tuy rằng ban nãy cô đã có linh cảm anh sẽ nhắc tới chuyện này nhưng lúc này bị anh nói ra một cách rõ ràng, sóng lòng trong cô vẫn trào dâng dữ dội.
Môi cô mấp máy nhưng nửa ngày mới mở được lời: “Anh nói gì cơ?”
Lục Nam Thâm quay người lại, rồi cũng nhẹ nhàng xoay người cô lại theo, để cô đối mặt với anh. Nhưng anh rất giữ phép tắc, quay cô lại xong là lập tức buông tay, ánh mắt nhìn cô đầy chân thành.
“Buổi tối ở thung lũng chết chóc, em đã biết tôi đi theo em, không phải dùng đôi mắt, càng không phải dùng đôi tai, mà dùng cảm giác.” Lục Nam Thâm nói trúng tim đen: “Âm thanh có thể sản sinh những chấn rung, sự thay đổi của luồng khí hay sự cọ sát của các vật thể cũng sản sinh những chấn rung. Thông qua những chấn rung đó em mới biết có người đi theo em, thậm chí em đã thông qua chấn rung do con lợn vòi chạy trên mặt đất tạo ra mà tìm tới được sơn động.”
Hàng Tư im lặng mím môi.
“Tôi nghĩ, em giúp mọi người ở nơi này giải quyết đủ mọi chuyện cũng là nhờ điểm này chăng.” Lục Nam Thâm nhìn thẳng vào mắt cô.
Hàng Tư nhìn anh, ngập ngừng định nói lại thôi.
“Nhưng em đang lo lắng điều gì? Đây là ưu thế của em, cũng là điểm khác biệt giữa em và những người bình thường.” Lục Nam Thâm nhìn ra sự kháng cự và thoái lui của cô.
Đầu mày Hàng Tư dần dần nhíu chặt lại.
Cô biết không thể giấu được anh, thậm chí là không giấu được cả Niên Bách Tiêu đang uống rượu dưới kia, chỉ là Niên Bách Tiêu không đào tận gốc như anh mà thôi. Lúc sáng khi ngồi ngắm mưa, Niên Bách Tiêu đã hỏi chuyện trong thung lũng chết chóc, quả thực khiến cô trở tay không kịp.
Tuy chưa quen nhau quá lâu, nhưng cảm giác Niên Bách Tiêu mang tới cho cô chính là sự thoải mái, phóng khoáng, tâm tư không quá thâm sâu. Thế mà vào khoảnh khắc đó, Hàng Tư bỗng nhận ra Niên Bách Tiêu “thâm tàng bất lộ”, rất nhiều chuyện anh ấy không nói ra không có nghĩa là anh ấy không ghi nhớ trong lòng.
Lúc ấy cô nói bâng quơ lảng tránh cho qua chuyện, đưa ra một đáp án mơ hồ nước đôi, nhưng cô biết, Niên Bách Tiêu không tin.
Lục Nam Thâm ở trước mắt không những phát giác ra sự khác thường của cô, mà còn túm được nguyên nhân thực sự. Hàng Tư nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào, đến cả lý do nước đôi cũng không còn nữa.
Lục Nam Thâm sát lại gần cô, giọng rất dịu dàng: “Sở dĩ em lo lắng là vì em cảm thấy thính lực của mình yếu hơn mọi người, có đúng không?”