Tứ Trùng Miên

Chương 52: Dễ bị hù dọa thật đấy

Nếu không tại sao người ta lại nói có những lúc giác quan thứ sáu của con người chuẩn đến kỳ lạ.

Khi bước vào trong ngõ, người đàn ông luôn có cảm giác sống lưng lạnh toát, ánh mắt lạnh lẽo đó như thể luôn luẩn quẩn trước mắt anh ta, ý thù địch được giấu sâu trong đôi mắt ấy, chỉ cần có cơ hội, nó sẽ bộc phát.

Người đàn ông nhíu mày: Xời, nhìn là biết một tên bám váy, lẽ nào mình lại sợ cậu ta?

Vừa ngẩng đầu lên, anh ta liền giật thót tim gan vì bóng đen trước mặt, bước chân đột ngột khựng lại.

“Tên bám váy” đứng ngay phía trước, cách một đoạn rất gần.

Khác hẳn với thần thái “dương xuân bạch tuyết” như một thiên thần từ trên trời rơi xuống lúc trước, tên bám váy lúc này đây chìm hẳn vào bóng tối u ám, tuy vẫn là phong cách ăn mặc mát mẻ đó, nhưng bất ngờ thay lại ánh lên vài phần nham hiểm.

Người đàn ông vô thức nuốt nước bọt, liếc mắt sang bên cạnh.

Đây là một con ngõ tối, một con ngõ nằm ở phía sau lưng quán trọ. Khách trọ nếu muốn đi đường tắt cho nhanh, chỉ cần nhảy qua cửa sổ tới đây là được, có thể tiết kiệm khá nhiều sức đi bộ. Đi hết con ngõ này sẽ càng gần nhà của người đàn ông hơn, thế nên bình thường sau khi rời khỏi quán trọ, anh ta cũng vòng qua con đường này để đi.

Tên bám váy đứng dựa vào tường, tay đút túi, vẻ rất nhàn nhã, nhưng người đàn ông lại ngửi thấy một mùi khác thường.

Có điều anh ta không định chào hỏi tên bám váy, định cắm đầu đi thẳng về phía trước.

Khi đi lướt qua bên cạnh tên bám váy, anh ta nghe thấy vị kia chậm rãi, thủng thỉnh lên tiếng sau lưng mình: “Anh họ Vương nhỉ?”

Người đàn ông dừng khựng lại, quay đầu nhìn anh: “Phải, có việc gì không?”

Ngữ khí không khách sáo cho lắm, tất cả đều bắt nguồn từ sự cảnh giác và ý thức cạnh tranh của đám đàn ông ẩn giấu tận đáy lòng. Vừa tỏ tình bị từ chối, anh ta có cảm giác tám, chín phần sự từ chối ấy có liên quan tới tên bám váy trước mặt mình.

Lục Nam Thâm nhẹ nhàng nhếch mép: “Gần đây anh hay bám đuôi Hàng Tư đúng không?”

Người đàn ông họ Vương lớn tuổi hơn Lục Nam Thâm một chút, cộng thêm việc sở hữu tính khí mạnh mẽ của đàn ông Quan Trung1, sao anh ta có thể bị hù dọa chỉ bởi một tên thư sinh? Đang đúng lúc không biết trút cục tức trong lòng vào đâu, anh ta nghĩ bụng: Nhóc con hay lắm, mày muốn gây chuyện có phải không?

(1) Quan Trung là một khu vực lịch sử của Trung Quốc, còn được gọi là bình nguyên Quan Trung để phân biệt với bình nguyên Hoa Bắc. Độ cao của bình nguyên Quan Trung khoảng 500 mét. Tây An là thành phố lớn nhất tại Quan Trung, ngoài ra còn các thành phố khác như Đồng Xuyên, Bảo Kê, Hàm Dương và Vị Nam.

Anh ta quay ngược lại, đi tới trước mặt Lục Nam Thâm, ánh mắt tỏ vẻ không vui: “Đây là chuyện của tao và Hàng Tư, nhóc con, liên quan đếch gì đến mày?”

“Tránh xa cô ấy ra một chút.” Nụ cười nơi khóe miệng Lục Nam Thâm tắt dần, nhiệt độ trong ánh mắt dường như cũng giảm dần, xuất hiện thêm nhiều âm u và lạnh lẽo.

Người đàn ông họ Vương thấy vậy, chẳng hiểu sao lại thấy rùng mình từ bên trong. Nhưng ngay sau đó anh ta lại nghĩ chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa, chẳng lẽ lại bị nó hù thật?

Anh ta cười khẩy: “Mày là cái thá gì? Tao thích Hàng Tư, thì tao theo đuổi cô ấy, mày định làm gì tao chắc?” Nói đoạn, anh ta giơ tay định đẩy người Lục Nam Thâm.

Nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm vào người Lục Nam Thâm, anh đã đột ngột giữ chặt cổ tay anh ta, bẻ ngược lại bằng một sức lực rất mạnh, khiến người đàn ông đau đớn kêu la oai oái. Một giây sau, anh ta bị Lục Nam Thâm kẹp cổ, theo đà ấn chặt vào tường, khiến anh ta mấy phen tưởng chết ngạt.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ mới được vài giây. Người đàn ông họ Vương hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay đau sắp gãy, cổ bị kẹp đến đỏ lựng lên, muốn kêu cũng không thể phát ra âm thanh, muốn giãy giụa nhưng thảng thốt sao sức và độ dẻo dai của đôi tay cậu thanh niên này lại ghê gớm đến thế.

Ánh mắt Lục Nam Thâm hoàn toàn thay đổi, tuyệt tình, tàn nhẫn. Anh gằn từng câu từng chữ: “Làm gì được anh hả? Nhiều cách lắm, khi nào cần thiết để anh thấy chút máu cũng là điều hoàn toàn có thể.”

Nghe xong câu ấy, người đàn ông họ Vương cảm thấy da đầu tê rần, đặc biệt là đôi mắt của đối phương khiến anh ta không rét mà run.

Lục Nam Thâm siết chặt tay thêm một chút nữa, người đàn ông đó như sắp tắt thở, một bên cổ tay đau đớn không dám động đậy như đã bị gãy xương, anh ta chỉ còn cách giơ tay còn lại lên cố gắng đẩy tay của Lục Nam Thâm ra.

Nhưng Lục Nam Thâm rất vững vàng, từ đầu tới cuối vẫn hết sức dữ dằn, không cho người đàn ông giãy ra dù chỉ nửa phân. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt càng lúc càng đau khổ của anh ta, nói giọng lạnh lẽo: “Bắt đầu từ hôm nay, tránh xa cô ấy ra một chút, nghe rõ chưa? Bằng không tôi không khách khí với anh đâu.”

Người đàn ông sắp bị siết cổ đến chết, làm gì có chuyện dám không đồng ý? Anh ta gật đầu lia lịa.

Lục Nam Thâm nhướng mày hỏi: “Nghe nói đàn ông Quan Trung rất biết giữ lời hứa, tôi có thể tin lời anh nói không?”

Người đàn ông lại gật đầu như trống bỏi, mặt sắp tím lại như gan heo rồi.

Bấy giờ Lục Nam Thâm mới hài lòng, buông tay.

Người đàn ông đột ngột thở hắt ra, ho sặc sụa, nhưng anh ta cũng quả thật đã bị sự nhẫn tâm đến tột độ của cậu thanh niên trước mặt dọa cho trối chết, anh ta không thể đợi cho bản thân bình tĩnh, lập tức loạng choạng bỏ chạy ngay.

Lục Nam Thâm nhìn theo hướng người đàn ông bỏ chạy xa mà cười khẩy: Dễ bị hù dọa thật đấy!

***

Khi anh trở về quán trọ, bà chủ bèn ra đón, đưa cho anh một chiếc khăn ướt dùng một lần, liên tục cảm ơn anh, bảo để một người khách như anh đi đổ rác hộ thật là ngại quá.

Lục Nam Thâm tao nhã lau tay, nói nhẹ nhàng: “Không sao đâu, tôi tiện tay thôi mà.”

Bà chủ nhìn Lục Nam Thâm với gương mặt trìu mến: Đúng là một thanh niên ưu tú, chẳng biết nhà nào có phúc sinh được một cậu con trai khiến người ta yêu quý như thế này.

Vài phút trước, anh đi theo Hàng Tư vào trong quán trọ, vừa hay nhìn thấy bà chủ đang xếp gọn cả một đống rác ra ngoài. Hàng Tư vốn định đi đổ giúp bà chủ nhưng bị Lục Nam Thâm cản lại, anh chủ động làm việc này.

Bà chủ cảm thấy cậu thanh niên này quá nhiệt tình, mấy thanh niên lớn tầm tuổi anh có rất nhiều người chẳng bao giờ để mấy việc này vào mắt. Hơn nữa vừa nhìn đã biết anh sinh ra trong một gia đình có giáo dục, những hành xử và tác phong thường ngày đều rất phép tắc, từ trong thần thái cũng toát ra cảm giác tự nghiêm khắc với bản thân.

Bà chủ nói: “Cậu này tay dài chân dài đi cũng nhanh, tôi còn không kịp gọi cậu lại. Tôi định bảo nhảy qua cửa sổ sau của quán trọ là xuống tới ngõ sau rồi. Ông nhà tôi mỗi lần đi đổ rác lười biếng đều nhảy qua đường đó, cho đỡ mất công đi vòng.”

Lục Nam Thâm vo tròn chiếc khăn ướt vừa lau tay lại, lịch sự ôn hòa đáp: “Vâng, tôi biết rồi, lần sau tôi cũng sẽ đi đường tắt.”

“Cậu này.” Bà chủ càng nhìn càng ưng ý.

Bà nghĩ bụng một thanh niên phép tắc như vậy cho dù có nói cho anh biết đường gần cũng chưa chắc anh đã đi, người lịch sự ai lại nhảy cửa sổ chứ.

Niên Bách Tiêu ở bên kia vẫy tay về phía này…

“Này, chú em họ Lục, qua đây ăn xiên.”

Đại ca Đông Bắc đó đã uống kha khá, mặt đỏ bừng bừng, thấy vậy cũng liều mạng vẫy tay với Lục Nam Thâm: “Chú em, qua đây uống tý!”

Lục Nam Thâm mỉm cười, khéo léo từ chối hai con sâu rượu.

Niên Bách Tiêu mời đại ca Tây Bắc: “Cậu ta thân thể ngọc ngà, ăn không quen, thôi kệ cậu ta.”

Đại ca Tây Bắc cười phá lên, nói to: “Em cậu trông tỉnh táo (tinh thần) quá nhỉ!”

Niên Bách Tiêu xua tay, ánh mắt mơ màng: “Tinh thần cậu ta không có vấn đề gì, cậu ta cũng không phải bệnh nhân tâm thần, chỉ là không thích nói chuyện với người lạ cho lắm!”

Đại ca Đông Bắc cũng đã say, cười sảng khoái: “Mặc kệ thần kinh với không thần kinh, uống đê!”

Trong lúc hai người họ bàn luận xem anh có bị tâm thần không thì Lục Nam Thâm đã đi lên gác. Giống như bà chủ nói, anh cao to chân dài, một bước có thể đi được hai ba bậc cầu thang, việc đi lên gác chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Hàng Tư đã ở trong phòng đợi anh rồi.

Qua cửa sổ mở rộng có thể nhìn thấy cô đang ngồi bên bàn, một tay cầm bản vẽ còi uống máu lên, xem rất tập trung.

Thế nên so với việc nói cô đang đợi anh thì hình như cô bị bản vẽ thu hút nhiều hơn.

Lúc rời khỏi phòng, anh không bật đèn chính, chỉ bật đèn sàn. Ánh sáng dịu dàng, hắt những tia sáng mảnh lên mái tóc dài xõa xuống của Hàng Tư, khiến cô trông vừa lười biếng vừa tự tại.

Cô trở về phòng mình tắm rửa qua một chút, trên người là một bộ đồ ngủ màu vàng cam, còn vẽ đầy hình thù.

Lục Nam Thâm đứng dựa trước cửa sổ, hơi nheo mắt lại, hình vẽ trên người cô hình như là sữa chua Yakult? Rất nhiều lọ Yakult…

Hơn nữa hình như cô cũng rất thích uống Yakult, bên cạnh còn đang đặt một lọ. Anh không nhịn được cười, hài hước đấy, có không ít sở thích trẻ con.

Có lẽ đã nghe thấy tiếng động, Hàng Tư bèn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tò mò: “Sao anh không vào?”

Lục Nam Thâm khoanh hai tay trước ngực, hất hàm về phía cửa ra vào: “Cửa khóa mất rồi, đứng ngoài tôi không mở được.”

Hàng Tư “ồ” một tiếng: “Tôi ở bên trong cũng không mở được. Ban nãy anh ra ngoài tiện tay khóa cửa rồi, khóa cửa tự động khóa trái, phải có chìa khóa mới mở được.”

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ, chắc chắn bản thân anh không tiện tay khóa cửa, có lẽ nó bị gió thổi nên khóa lại. Anh hình như cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng đóng cửa, còn tưởng là phòng khác.

Anh nghiêng đầu nhìn cửa phòng, rồi lại quay mặt qua nhìn Hàng Tư. Hàng Tư đặt tấm bản vẽ xuống, không những không đứng lên mà ngược lại còn khoanh chân ngồi xuống xuống, vẻ rất thoải mái nhẹ nhàng.

Cô đọc hiểu ánh mắt của anh bèn trả lời luôn: “Tôi nhảy cửa sổ vào đấy.”

Chủ yếu là cô lười xuống dưới lấy chìa khóa dự phòng.

Suy nghĩ đầu tiên của Lục Nam Thâm là cô đã biết việc ban nãy anh trèo cửa sổ nên cố tình chọc quê anh, nhưng nhìn nét mặt chân thành của cô có vẻ không giống như vậy, hơn nữa ngay lúc này đây cô cũng thật sự đang ở trong phòng.

Anh bỗng cười phá lên: “Cô là con gái mà, làm vậy có ổn không?”

“Tôi đâu có ăn trộm ăn cắp, là anh mời tôi vào phòng đợi anh trước mà. Không ngờ anh lại khóa chặt cửa phòng, nên tôi mới nghĩ cách vào phòng để không nuốt lời mời, có vấn đề gì à?” Hàng Tư nói một tràng đạo lý.

Lục Nam Thâm cảm thấy… từ cô nhóc này toát ra một phong thái rất “thổ phỉ”, những lời cả vυ' lấp miệng em như vậy mà lại khiến người ta phải tâm phục khẩu phục.

“Không có bất cứ vấn đề gì.” Anh cười nói.

“Anh không nhảy vào?” Hàng Tư hỏi.

Lục Nam Thâm không buồn nhìn cửa sổ: “Tôi vẫn quen đi cửa chính hơn.”

“Chìa khóa đâu?”

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ, rồi quay người gọi vọng xuống dưới tầng một: “Tiêu soái!”

Tiếng gọi này chắc chắn có tác dụng, hơn nữa Lục Nam Thâm tuyệt đối cũng tin rằng dù trong vườn có ồn đến mấy anh ấy vẫn nghe được. Quả không sai, Niên Bách Tiêu nghe rất rõ ràng. Anh ấy quay đầu nhìn anh, cũng biết anh nghe được nên không cố gào cho tốn sức. “Thèm rồi chứ gì? Muốn rủ tôi ăn cơm nhưng ngại phải không?”

Lục Nam Thâm cũng chẳng buồn tốn hơi, dùng khẩu hình miệng nói với anh ấy: “Chìa khóa.” Rồi chỉ tay vào cửa phòng.

Niên Bách Tiêu hiểu ra, lườm nguýt, lục túi tìm chìa khóa. Anh ấy lẩm bẩm một câu: “Tôi là bảo mẫu của cậu đấy à?”

Ông chủ quán trọ rất cá tính, lúc thiết kế phòng cho khách, đến cả chìa khóa cũng làm theo phong cách cổ xưa, là kiểu chìa khóa bằng đồng vàng rất truyền thống, hoa văn của mỗi chiếc mỗi khác, được ông ấy nhờ người tỉ mỉ khắc lên.

Lục Nam Thâm ra hiệu cho anh ấy ném chìa khóa lên, Niên Bách Tiêu buông một câu: “Cậu lười chết đi được.”

Anh ấy cũng đang say nên bất chấp tất cả, bằng không khi tỉnh táo, Niên Bách Tiêu chắc chắn có càu nhàu cũng phải mang lên tầng. Chìa khóa bằng vàng đồng, chắc tay lắm. Ném lên từ góc độ của anh ấy, lỡ như Lục Nam Thâm không bắt chuẩn, hoặc là sẽ đập vào anh, hoặc là sẽ đập vỡ cửa kính.

Nhưng khi đó Niên Bách Tiêu không buồn suy nghĩ, đứng lên, cười hét lên với Lục Nam Thâm ở trên gác: “Đón này!”

Anh ấy dùng sức, chìa khóa bay một đường parabol khá chuẩn trong không trung, cái gọi là chuẩn tức là gần như biên độ đã đạt tối đa. Có lẽ đối phương sợ anh không bắt được nên ném với lực khá mạnh, chỉ thấy chiếc khóa đồng vàng bay thẳng về phía Lục Nam Thâm.

Sau lưng Lục Nam Thâm là cửa sổ, đúng lúc Hàng Tư đang thò đầu ra trước hóng chuyện, không ngờ lại nhìn thấy một vật thể chưa rõ hình thù bay về phía mình. Cô “ối” lên một tiếng, còn chưa kịp tránh, một giây sau chiếc chìa khóa đã được Lục Nam Thâm bắt lấy gọn gàng, tay anh hoàn toàn che chắn toàn bộ gương mặt cô, tránh cho nó đập thẳng vào làm hủy hoại gương mặt ấy…