Tứ Trùng Miên

Chương 24: Không sao, để tôi dựng lại

Người cấp dưới cũng rất khó xử, nói với đội trưởng Điền rằng đây là ý của ông chủ khách sạn này. Người làm ăn kỵ nhất mấy chuyện này, huống hồ người chết lại trong tư thế quá kỳ quái, ông chủ ngờ vực nên đã tìm người tới “dọn dẹp” cửa ra vào.

“Họ không làm gì hiện trường vụ án cả, chỉ qua qua bên ngoài. Ông chủ nói cũng rất khẩn thiết, xảy ra chuyện này cũng phải để người ta làm ăn chứ, nên bọn em cũng chẳng nói được gì.”

Đội trường Điền từng tiếp xúc với ông chủ khách sạn, cũng biết người đó khá mê tín, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Bước vào phòng, không khí âm u, cũng không rõ vì thiếu nguồn sáng hay vì chịu sự tác động của tâm lý, tóm lại nhiệt độ phải thấp hơn bên ngoài nhiều lần.

Mọi đồ đạc trong phòng đều không dịch chuyển, giữ nguyên vị trí ban đầu.

Cho dù là vậy cũng không nhìn được tư thế của Báo săn lúc chết, bao gồm sợi dây treo Báo săn khi đó, tất cả đều được coi là vật chứng mang đi rồi.

Đội trưởng Điền không đi theo họ nhìn ngó xung quanh mà dặn dò mấy câu, chẳng qua là bảo họ chỉ được nhìn thôi, đừng có phá hoại hiện trường, ngoài ra chỗ này không được ở lại lâu, xem được kha khá rồi thì rút.

Lúc anh ta nói câu này, Lục Nam Thâm đang đứng ngay vị trí Báo săn bị treo. Anh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, hoàn toàn không để tâm tới lời nói của đội trưởng Điền.

Hàng Tư và Niên Bách Tiêu nói đỡ lời cho anh, đặc biệt là Niên Bách Tiêu đã tự tin đứng ra bảo đảm thay cho Lục Nam Thâm rằng họ chỉ vào đây xem một chút, xem xong sẽ rút ngay, tuyệt đối không gây ảnh hưởng tới việc phá án của cảnh sát.

Thật ra trong lòng anh ấy nghĩ: Bây giờ ở hiện trường dù là thi thể hay vật chứng đều không còn, Lục Nam Thâm này còn muốn ngắm cái gì?

Khác với cả Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu, sau khi vào đây thật ra Hàng Tư không có cảm giác gì nhiều, ngoài việc cảm thấy hơi lạnh một chút ra thì trên thực tế, trong mắt cô đây chỉ là một căn phòng bình thường.

Hầu như không có dấu hiệu gì của việc có người ở, chứng tỏ sau khi nhận phòng, Báo săn gần như không có bất kỳ hoạt động gì, ga giường vẫn còn nguyên vẹn.

Cô quay đầu sang nhìn Lục Nam Thâm, thấy anh đứng bất động ở đó ngắm trần nhà, cô cũng nhìn lên theo.

Ngay trên đỉnh đầu là một chiếc đèn trần, có lẽ vì muốn tạo không gian cổ đại như một hoàng cung, thế nên trần của khách sạn này đều cao hơn bình thường khá nhiều. Trần cao, đèn dĩ nhiên cũng không thấp.

Trên đỉnh đầu không có dấu vết gì, nghe lúc đó sợi dây thòng xuống được buộc cố định vào đèn trần.

Đèn được bật, coi như là nguồn sáng lớn nhất trong phòng, trải một cách thoải mái xuống người Lục Nam Thâm. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, cực kỳ sạch sẽ và sáng sủa. Anh đứng giữa quầng sáng, xung quanh là những vòng ánh sáng, bỗng dưng khiến Hàng Tư có một ảo giác…

Giống như thiên thần rơi xuống trần gian.

Sao lại có một người đàn ông tốt đẹp tới mức trong sáng như vậy nhỉ?

Giống như… một dòng nước suối trên đỉnh núi.

Ừm, tới từ rừng sâu, mang theo hơi thở của núi rừng và cảm giác mát lạnh sau khi tuyết tan.

Đang mải chăm chú ngắm góc nghiêng của Lục Nam Thâm thì anh bất ngờ quay đầu qua. Hàng Tư vội vàng quay đi một cách lặng lẽ, trở về nhìn lên chiếc đèn trần. Nhưng chỉ một cái nhìn như vậy, trong lòng cô bỗng dấy lên nghi vấn.

Còn chưa kịp nắm bắt nghi vấn ấy, cô nghe Lục Nam Thâm lên tiếng hỏi: “Đội trưởng Điền, lúc đó chân nạn nhân có phải đã giẫm lên thứ gì không?”

Bấy giờ Hàng Tư mới hiểu ra nghi vấn trong lòng mình ban nãy là gì, suy nghĩ của cô đã đi cùng một hướng với Lục Nam Thâm.

Đội trưởng Điền hơi sững người, đi bộ tới trước, nhìn thẳng Lục Nam Thâm và nói: “Đèn trần của khách sạn này lúc trước từng rơi xuống, tuy chưa khiến nhân viên nào bị thương nhưng ông chủ cũng đã để tâm, gia cố lại toàn bộ đèn của khách sạn. Ngoài mặt không nhìn ra được gì, trên thực tế nó được nối liền với xà trần nhà, thế nên cực kỳ chắc chắn, nạn nhân có thể không cần giẫm lên thứ gì.”

“Nhưng trên thực tế, nạn nhân cho dù tắt thở thì vẫn giẫm lên thứ gì đó, đúng không?” Lục Nam Thâm hỏi gằn từng chữ.

Không giống những người tự sát khác, sau khi giẫm lên thứ gì thì sẽ đá chân ra, tiện cho bản thân lơ lửng trong không trung.

Khóe miệng đội trưởng Điền giật giật: “Đúng.”

Hiện trường vụ án chính là như vậy, ngoài tư thế chết quái dị, phần chịu trọng lực lớn nhất của anh ta là chân đang giẫm lên một thứ, chứ không phải treo lơ lửng trên dây.

“Giẫm lên thứ gì?” Lục Nam Thâm hỏi.

Đội trưởng Điền nhìn anh rất lâu, là một chiếc bàn vuông trong phòng khách, kiểu bàn uống trà, không cao lắm.

Cũng đã bị coi là vật chứng mang đi.

Lục Nam Thâm “ồ” một tiếng, đi bộ ra trước cửa sổ. Hàng Tư đi theo bên cạnh anh. Cô thấy anh dừng bước, cô bèn đánh mắt nhìn xuống đất. Dưới sàn trải một lớp thảm lông dài, thế nên để lại bốn dấu chân mờ mờ.

“Cô thấy sao?” Lục Nam Thâm nhẹ nhàng hỏi cô.

Hàng Tư đo bằng mắt một chút: “Có lẽ là một loại bàn uống trà có kích cỡ khoảng 80x120cm.”

Lục Nam Thâm “ừm” một tiếng.

Đầu kia đội trưởng Điền đợi một lúc lâu chỉ đợi được một chữ “ừm”, cuối cùng vẫn không nhịn được, phải tiến lên, tiếp tục hỏi Lục Nam Thâm: “Chẳng lẽ từ tình trạng của đèn trần mà cậu khẳng định anh ta giẫm lên thứ gì ư?”

“Không phải.” Lục Nam Thâm trả lời.

Sau đó… không còn sau đó nữa.

Ngược lại, Niên Bách Tiêu nhàn nhã lượn lờ từ một phòng khác sang, ngẩng đầu nhìn và nói: “Đèn rất chắc chắn, nhìn là biết.”

Không nói câu này còn đỡ, nghe xong lại càng khiến đội trưởng Điền quyết tâm tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Vừa định hỏi thì nghe thấy Lục Nam Thâm hỏi trước: “Mặt bàn không có kính phải không?”

Đội trưởng Điền định trả lời nhưng chớp mắt lại nghĩ không ổn, bèn hắng giọng: “Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”

Anh ta biết phòng mà đội đua xe đặt, đều là những phòng hạng thường giường đôi ngang nhau, ngoại trừ nạn nhân ở phòng suite. Đồ trong phòng suite khác với phòng hạng thường, thế nên đội trưởng Điền dám khẳng định trước kia Lục Nam Thâm chưa từng nhìn thấy chiếc bàn uống trà đó, thế nên lại càng tò mò vì sao anh hỏi như vậy.

Ngón cái của Lục Nam Thâm cọ cọ lên bờ môi dưới, giống như đã nghe thấy câu của đội trưởng Điền, lại giống như chưa nghe thấy. Anh “ồ” một tiếng, tự nói một mình: “Chắc không có kính.”

Hàng Tư không nói gì, cô không phán đoán được có kính hay không, hơn nữa cô cũng không hiểu vì sao Lục Nam Thâm lại cân nhắc vấn đề này.

Nhưng có vẻ như Lục Nam Thâm đã hiểu ra vấn đề, anh không lượn lờ ở khu vực án mạng nữa mà đi thẳng sang phòng khác.

Hàng Tư đang định đi theo thì thấy đội trưởng Điền vẫy tay với cô: “Cô Hàng.”

“Sao vậy?” Cô tiến lên hỏi.

Đợi bóng Lục Nam Thâm khuất hẳn, đội trưởng Điền mới ra hiệu về phía anh vừa biến mất, nói nhỏ: “Cô giúp tôi moi thêm thông tin đi.”

Hàng Tư bặm môi: “Ừm… nếu anh ấy không muốn nói, tôi cũng hết cách.”

Đội trưởng Điền há hốc miệng.

Thấy Hàng Tư định đi, anh ta lại kéo giật cô về: “Tôi cho phép mấy người vào đây là ôm hy vọng phá được án, chuyện này mà để cấp trên biết, tôi phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Sau đó thì sao?” Hàng Tư hỏi anh.

“Sau đó?” Đội trưởng Điền sắp sốt ruột muốn chết: “Cô không nghe thấy cậu ta gọi người chết là gì à? Đó đúng là đồng đội của cậu ta rồi, cậu ta gọi đồng đội là nạn nhân, sao dám chắc là nạn nhân?”

Hàng Tư “ồ” một tiếng, rất lâu sau mới nói: “Tất cả người dân thành Trường An đều biết đây không phải là một vụ tự sát.”

Đội trưởng Điền suýt tức hộc máu.

Còn định nói gì đó thì thấy Lục Nam Thâm lại lục tục đi từ trong nhà đi ra. Đội trưởng Điền lập tức im bặt. Anh ta hắng giọng, nói thẳng với Lục Nam Thâm: “Phòng này về cơ bản chỉ có vậy, chỗ cần điều tra cũng điều tra rồi, cậu phát hiện được điểm nào nghi vấn chưa?”

Thật ra quả thực không còn gì nữa.

Những điểm đáng ngờ hoặc những thứ có thể coi là vật chứng đều đã bị khiêng đi hết, thế nên muốn tìm kiếm manh mối mới ở một tình trạng như thế này thật ra là khó càng thêm khó.

Nhưng Lục Nam Thâm lại đăm chiêu rất lâu, đi tới trước mặt đội trưởng Điền, hỏi anh ta: “Có ảnh chụp lúc đó không?”

“Có, nhưng liên quan đến tình tiết vụ án, không thể cho người ngoài xem.” Đội trưởng Điền nói như vậy ít nhiều có lẫn một chút cảm xúc cá nhân bên trong.

Hàng Tư ở bên cạnh thở dài: “Đến hiện trường còn cho vào rồi…”

Thấy bị vạch trần, đội trưởng Điền hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngập: “Khác chứ.”

Lục Nam Thâm mỉm cười: “Không sao, để tôi dựng lại.”