Tứ Trùng Miên

Chương 23: Nến trắng và giầy thêu hoa

Cuộc điện thoại không dài.

Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Niên Bách Tiêu đã lẻn sang bàn bên cạnh buôn chuyện, nói hăng máu, khí thế ngút trời.

Hàng Tư cất xong di động, nhìn thấy cảnh ấy thì rất sửng sốt: “Khả năng giao tiếp của bạn anh mạnh quá nhỉ.”

Lục Nam Thâm nhướng mày: “Đa phần toàn là mấy câu chuyện phiếm vô tác dụng.”

Vì sao lại nói như vậy?

Bởi vì bàn bên nói tiếng Thiểm Tây, còn Niên Bách Tiêu thì sao, đó là một người mà tiếng phổ thông cũng có thể nghe lộn, thế nên cảnh tượng ấy nghĩ cũng đủ biết.

Nhưng cũng may Niên Bách Tiêu biết sai để sửa, thấy Hàng Tư nói xong điện thoại là lập tức quay về, hạ thấp giọng nói với hai người họ: “Họ nói, khách sạn đã mời cao nhân.” Sau đó hỏi Hàng Tư: “Cao nhân là cái gì? Một người rất cao à?”

Không đợi Hàng Tư trả lời, Lục Nam Thâm đã lên tiếng trước, hỏi anh ấy với vẻ rất khó hiểu xen lẫn hứng thú: “Cả cao nhân là gì mà cậu cũng không biết, còn bày ra cái vẻ mặt thần bí đó làm gì?”

Niên Bách Tiêu ra hiệu về phía bàn bên cạnh, vẫn nói thì thầm: “Thì lúc nói họ cũng ra cái vẻ đó.”

Lục Nam Thâm: … Thôi đành.

Hàng Tư tự nhận mình không phải là một người thích làm việc thiện, nhưng vẫn thỏa mãn khao khát được giải đáp của Niên Bách Tiêu đối với khái niệm “cao nhân”. Sau khi hiểu ra, Niên Bách Tiêu mới à ồ: “Há chẳng phải chính là cô?”

Ha.

Lục Nam Thâm bất ngờ cảm thán: “Biết nói cả câu chữ “há” cơ đấy.”

Niên Bách Tiêu đắc ý lắm.

Lần này tới lượt Hàng Tư không hiểu: “Thế nào gọi là chính là tôi?”

“Chẳng phải cô là thầy đồng sao?” Đối với khái niệm này, Niên Bách Tiêu cực kỳ quen thuộc, anh ấy từng có một người bạn học, nghe nói cô của cậu ta là một thầy đồng: “Nghe họ nói, trong nước có rất nhiều rất nhiều cao nhân, có phải người ta sắp cướp mối làm ăn của cô không?”

Lục Nam Thâm ngồi bên cạnh khẽ thở dài.

Hàng Tư ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng cũng không muốn nói thêm gì, chỉ nói một câu qua loa: “Vẫn ổn, tôi đâu có thảm đến thế.”

Ai dè Niên Bách Tiêu không nghe ra ý qua loa của cô, cảm thán trong lòng: “Nhỏ như vậy mà cô đã phải bôn ba kiếm tiền, haizz, thật là khó khăn.” Sau đó lại nói: “Không sao, cô quen được hai chúng tôi. Có câu nói rất hay, chúng tôi được ăn thịt thì sẽ không để cô khát nước đâu!”

Hàng Tư nghe thật sự đau đầu, mãi vẫn không hiểu ra vấn đề.

Lục Nam Thâm giơ tay day huyệt thái dương, quả thực cũng bị trình độ quốc ngữ điên khùng của Niên Bách Tiêu khiến cho từng nơron thần kinh nhảy bần bật. Anh chữa lại: “Có một miếng thịt cho chúng tôi thì sẽ có một miếng canh cho cô.”

Bây giờ Hàng Tư mới hiểu.

“Đúng.” Niên Bách Tiêu gật đầu, rồi lập tức phản bác ngay: “Câu này nói cũng không đúng, vì sao chúng ta được ăn thịt còn cô ấy uống canh?”

“Anh trai à, anh trai Tiêu à.” Đây là lần đầu tiên Lục Nam Thâm chủ động gọi anh ấy là anh, ngay cả lúc sáng tác anh cũng chưa phải đau đầu như thế này: “Mau ăn đi, thức ăn nguội cả rồi.”

Người vừa nói chuyện với Hàng Tư chính là viên cảnh sát phụ trách vụ án này. Hàng Tư thông báo với Lục Nam Thâm rằng trời tối là có thể vào hiện trường. Bây giờ người qua người lại, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chòng chọc vào khách sạn.

Lục Nam Thâm hiểu, gật đầu rồi cảm ơn.

Niên Bách Tiêu giơ ngón cái lên trước mặt cô: “Lợi hại.”

Hàng Tư cười: “Dĩ nhiên, tôi là thầy đồng mà.”

Một bữa cơm kết thúc trong sự từ tốn bình thản, ở một quán ăn phố cổ náo nhiệt, ở nơi thực khách vào ra tấp nập không dứt. Ăn cơm xong, trời cũng vừa nhá nhem tối, đèn đường và đèn ở các hàng quán đã thay thế cho một dải ráng chiều.

Thành Trường An xuất hiện như thế.

Thật ra tới buổi tối thậm chí còn náo nhiệt hơn ban ngày. Ban ngày, người dân bản địa châm lên sự dân dã đời thường của thành Tây An, còn du khách thì né tránh cái nắng gắt gao của ban ngày, về đêm mới tô điểm cho sự náo nhiệt của thành Trường An.

Không ít các nam thanh nữ tú mặc cổ trang đi chụp ảnh check-in, từng gương mặt rực rỡ đầy sức sống, khiến thành cổ ngàn năm này cũng mang một cảm giác xuyên không, đứng giữa đó quả thật không dám chắc đây là năm nào tháng nào nữa.

Lúc đi tới khách sạn, bước chân của Hàng Tư chậm đi một chút, dần dần cô cách Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu một quãng. Hàng Tư rảo nhanh mấy bước, giữa cô và họ vẫn có một khoảng cách, ở giữa là không ít khách du lịch.

Hàng Tư “aiya” một tiếng.

Tiếng kêu không lớn lắm, chỉ là khá đột ngột.

Lục Nam Thâm đi ở phía trước thì kịp thời dừng bước, quay đầu lại nhìn, qua rất nhiều bóng người đan xen lẫn lộn vào nhau mới nhìn thấy Hàng Tư. Anh quay ngược trở lại, hỏi cô có chuyện gì.

Mãi sau Niên Bách Tiêu mới phát hiện ra, thấy họ ở tít phía sau, anh ấy gân giọng hét: “Đi chứ?”

Hàng Tư ra hiệu cho Niên Bách Tiêu rồi nói với Lục Nam Thâm: “Không sao, chỉ tại ban nãy đi nhanh, suýt nữa trẹo chân.”

“Chưa trẹo chứ?”

“Ừm, chưa trẹo.” Hàng Tư cụp mắt xuống.

Lục Nam Thâm khẽ gật đầu, nhưng nhanh chóng ý thức ra được điều gì, ánh mắt anh lại hướng về phía gương mặt cô.

Hàng Tư không nhìn anh, thúc giục: “Đi thôi, vị phía trước đợi sốt ruột kìa.”

***

Vị cảnh sát chịu trách nhiệm cho vụ án của Báo săn họ Điền, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự khu vực này, một cảnh sát điều tra án lão luyện. Anh ta và ba người nhóm Hàng Tư trước sau có mặt tại khách sạn An Ẩn, sau đó anh ta nhận ra Lục Nam Thâm một cách chuẩn xác, chìa tay ra trước mặt anh: “Chào cậu.”

Lục Nam Thâm bắt tay lại. Niên Bách Tiêu đứng cạnh có chút khó hiểu, sao có cảm giác họ từng quen trước kia nhỉ?

Trước khi vào trong khách sạn, đội trưởng Điền dặn dò họ, vì trước mắt vụ án vẫn đang được điều tra, thế nên bất luận khi vào trong ba người họ nhìn thấy điều gì cũng tuyệt đối không được tung tin ra ngoài.

“Đương nhiên.” Lục Nam Thâm nói.

Sở dĩ chọn vào lúc đêm xuống, là vì khoảng thời gian này cũng chưa chắc đã vắng người, nhưng đa số chỉ là du khách. Một là vì các du khách hiện tại vẫn chưa biết câu chuyện về khách sạn An Ẩn, hai là các du khách tới đây du lịch đông đúc cũng có thể phân tán ánh mắt của người dân bản địa, đặc biệt là khi hai bên đường có những hàng quan đang mở, phục vụ du khách còn chưa xuể, ai hơi đâu quan tâm việc có người ra vào khách sạn.

Không có người ở, khách sạn An Ẩn bỗng dưng có một cảm giác khác lạ.

Đây là cảm giác đồng nhất mà cả ba người nhóm Hàng Tư đều cảm nhận được sau khi vào trong khách sạn.

Vì đây là khách sạn lúc trước được chỉ định làm nơi ở và tập trung của các tay đua nên Niên Bách Tiêu biết rất rõ tình trạng khi ấy của nó, người qua người lại, bận rộn và nhiệt tình.

Lục Nam Thâm đến đây cùng Báo săn, thế nên cũng nắm khá rõ tình hình lúc trước của khách sạn An Ẩn. Hàng Tư thì khỏi phải nói, quả thực cô chưa bao giờ thấy nó thanh vắng như hôm nay.

Chỉ bật một số lượng đèn nhất định, thế nên một khách sạn An Ẩn không rực rỡ đèn đuốc như chìm trong một bầu không khí âm u, đặc biệt là khi hai bên lối đi có những tượng đất nung cao gần hai mét, thoạt nhìn giống như đang lạc vào cổ mộ.

Điều khiến người ta run rẩy hơn là tầng mà Báo săn gặp chuyện. Cả một hành lang đều xếp đồ, trước cửa mỗi một căn phòng.

Một cây nến trắng to bằng cổ tay và một đôi giày thêu hoa kiểu cổ đế ngàn lớp, mũi giày nhọn hoắt hướng ra ngoài, kết hợp với không gian không quá sáng sủa trên đỉnh đầu, khi đứng nhìn vào dãy hành lang đó, không khác gì trước mỗi cánh cửa đều có một người đang đứng.

Niên Bách Tiêu lập tức hiểu ra, chỉ vào những đôi giày: “Cao nhân! Phải không? Đang làm phép?”

Bởi vì Hàng Tư trước đó có giải thích với anh ấy rằng: Cao nhân chỉ những người biết làm phép, lấy phép thuật đối phó với ma quỷ.

Đội trưởng Điền thấy vậy mặt biến sắc, quát nạt cấp dưới: “Chuyện gì thế này?! Tôi vừa mới rời khỏi được nửa ngày thôi mà!”

Thi thể của Báo săn đã được di chuyển vào nhà xác, có sự tham gia của pháp y. Đội trưởng Điền tuy đã làm cảnh sát hình sự quá nửa đời người, nhưng vẫn lần đầu tiên gặp những câu chuyện quái dị khó giải thích như thế này. Thế nên sợ nửa đường có vấn đề xảy ra, anh ta đích thân chịu trách nhiệm di chuyển thi thể, không ngờ quay về lại gặp cảnh này, chẳng trách mà mặt khó đăm đăm…