Ngoài người trực tiếp chứng kiến vụ án lúc đó và các cảnh sát tham gia phá án, cảnh tượng Báo săn bị treo bằng dây thừng không hề được mọi người bên ngoài biết một cách chi tiết.
Cái gọi là “cụ thể” ý muốn nói đến tư thế thậm chí biểu cảm chi tiết của Báo săn.
Đương nhiên, việc ngoài kia đang phải bàn tán xôn xao cũng bắt nguồn từ việc họ không biết các tình tiết cụ thể, chỉ biết bị treo bởi dây thừng, dáng vẻ giống như tự sát, nhưng tướng chết thì cực kỳ quái đản.
Sau đó nữa, liên quan tới việc trong khách sạn An Ẩn có người chết đã xuất hiện rất nhiều phiên bản, thậm chí trước khi đội trưởng Điền đi vào khách sạn, còn bị ông chủ của một sạp hàng ven đường giữ rịt lại, hỏi anh ta có phải phong thủy của khu vực này đã thay đổi rồi không?
Đội trưởng Điền nghe xong không hiểu chuyện gì.
Ông chủ đó nói cứ như thật, rằng ông ta có một vị khách là thầy phong thủy. Đại sư nói rằng phong thủy của khu vực này chỉ vượng khoảng nửa thế kỷ, hết rồi sẽ dần đi theo đường xuống dốc. Dấu hiệu tiêu biểu của việc đi xuống chính là có người chết. Một khi có người chết, đường thịnh sẽ chuyển thành đường suy, ai kinh doanh ở đây cũng đều xúi quẩy.
Nghe xong cả đoạn giải thích, đội trưởng Điền dở khóc dở cười, nhưng cũng khó mà đứng trình bày lý lẽ với ông ta, nên đành an ủi đối phương: “Đồng hương, ông yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ cho người dân một đáp án rõ ràng.”
Thế nên anh ta cũng rất muốn xem xem cậu thanh niên đứng trước mặt mình đây dựng lại hiện trường như thế nào.
Lục Nam Thâm đi ra trước mặt đội trưởng Điền, rồi hỏi anh ta: “Anh có mang bút không?”
Đầu tiên, đội trưởng Điền ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút rồi rút một cây bút từ trong cặp đưa cho Lục Nam Thâm, ánh mắt bỗng trở nên rất phức tạp.
Lục Nam Thâm nhận lấy cây bút, cảm ơn và đi tới vị trí bên dưới ngọn đèn trần.
Dưới quầng sáng, chỉ thấy anh giơ hai cánh tay lên, một cao một thấp, cơ thể hơi đổ về phía trước, tay trái cầm bút.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đội trưởng Điền có sự biến hóa.
Lục Nam Thâm hướng thẳng ánh mắt lên gương mặt đội trưởng Điền, chỉ hỏi một câu hết sức nhẹ nhàng: “Không sai chứ? Nếu không tính tới chuyện chân giẫm lên bàn uống trà.”
Hàng Tư nhìn tư thế ấy, một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu cô.
Lục Nam Thâm cũng chỉ thể hiện một chút, nhanh chóng thu động tác của mình lại. Niên Bách Tiêu theo khá chậm, lúc trước đi vào khu phòng khách chẳng biết anh ấy đang nhìn ngắm cái gì, nghe thấy bên này có động tĩnh thì mới ngó ra nhìn nhanh một cái, không trông thấy gì thì lại rụt đầu vào.
Nhưng biểu cảm của đội trưởng Điền thì trở nên nghiêm nghị, anh ta rút di động, mở một bức ảnh lên.
Hàng Tư ghé sát lại nhìn và cũng hơi sững sờ.
Là ảnh hiện trường vụ Báo săn khi đó, tư thế của Báo săn trong ảnh và động tác mà ban nãy Lục Nam Thâm làm là giống nhau y hệt.
Hoàn toàn dựng lại y nguyên.
Lục Nam Thâm không tiến tới nhìn, quan sát sắc mặt của đội trưởng Điền anh cũng đã đoán ra phần nào tình hình.
“Làm sao cậu biết được?” Lần này đội trưởng Điền hết sức chú ý.
Cho dù là đồng đội, cứ cho là đã có người miêu tả cho anh biết hiện trường thì cũng đâu thể dựng lại không sai một ly như vậy?
Lục Nam Thâm không cười, thậm chí phải nói rằng sau khi thấy đội trưởng Điền so sánh mình với bức ảnh, biểu cảm của anh còn có phần nặng nề hơn, đôi mày còn nhíu lại để lộ nếp nhăn trên ấn đường.
Đội trưởng Điền đi tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh không rời, lần này có vẻ định hỏi tận gốc vấn đề.
Lục Nam Thâm cũng không lảng tránh anh ta nữa, nhưng cũng chưa cho anh ta một đáp án chắc chắn, chỉ nói: “Bây giờ có một vài điểm tôi chưa thể khẳng định, tôi vẫn đang tìm.”
“Tìm cái gì?”
“Tìm manh mối.”
Đội trưởng Điền chau mày: “Cậu đang nghi ngờ chuyện gì?”
“Chẳng phải đội trưởng Điền cũng đang nghi ngờ sao? Chính vì nghi ngờ, nên anh mới cho phép tôi đi vào hiện trường, đúng không? Niên Bách Tiêu, cậu bật lại cái máy hát mà ban nãy cậu động vào lên đi.”
Sau khi câu nói của Lục Nam Thâm vừa dứt, biểu cảm trên gương mặt của đội trưởng Điền có thể hình dung bằng hai từ thảng thốt.
Ngay cả Hàng Tư cũng bất ngờ.
Đội trưởng Điền thảng thốt, một là vì anh ta phát hiện Lục Nam Thâm trí tuệ hơn những gì anh ta nhận định, vượt xa độ tuổi của anh; hai là vì một câu nói liền mạch không ngắt nghỉ của anh, máy hát từng được bật lên trước đó ư? Anh ta hoàn toàn không nghe thấy.
Còn điều mà Hàng Tư đang suy nghĩ là, trong lúc nói chuyện với đội trưởng Điền, anh vẫn có thể “để tâm” tới nhất cứ nhất động của Niên Bách Tiêu?
Một lúc lâu sau, Niên Bách Tiêu mới ngó đầu ra, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Ban nãy cậu gọi tôi à?”
Phòng khách của căn suite này không hề nhỏ, vì nhiều đồ đạc nên mới không có âm vọng, từ phòng sinh hoạt tới phòng khách mà Niên Bách Tiêu đang có mặt thực ra có một khoảng cách khá xa, thế nên khi hỏi câu này Niên Bách Tiêu phải cao hẳn giọng lên.
Lục Nam Thâm không nói thêm gì với đội trưởng Điền nữa, quay người đi vào trong phòng khách.
Toàn bộ phong cách thiết kế của phòng suite nghiêng về hướng truyền thống, thế nên sẽ có không ít đồ cổ, trong số đó cũng không loại trừ mấy món đồ chơi của phương Tây, ví dụ như chiếc máy hát trước mặt họ đây.
Sau khi Lục Nam Thâm đi vào, Niên Bách Tiêu làm như phát hiện ra lục địa mới, chỉ tay vào máy hát: “Tôi tưởng là đồ giả, là trang trí! Không ngờ lại dùng được.”
Anh ấy biểu đạt suy nghĩ của bản thân một cách rành mạch.
Anh ấy có suy nghĩ đó cũng là chuyện bình thường, không ít những món đồ đặt trong khách sạn chẳng qua chỉ cho hợp cảnh, thế nên rất nhiều thứ chỉ ngắm được chứ không dùng được, có thứ thậm chí chỉ là mô hình.
Nhưng đồ trang trí trong khách sạn này rất tỉ mỉ, ngay cả hoa tươi trong lọ cũng được thay mới vào những thời điểm cố định, nên những món đồ cổ trong phòng càng là những món đồ đã nhiều năm tuổi và có lịch sử. Bây giờ nghĩ lại thì ngoài những chiếc tượng đất nung ngoài cửa là đồ mô phỏng ra, tất cả các đồ cổ khác đều là thật.
Đĩa nhạc cũ được đặt ở đó, đừng nói là Niên Bách Tiêu, đến cả đội trưởng Điền cũng không cho rằng máy hát có manh mối gì. Phải, lúc trước khi tìm kiếm manh mối, họ đã cẩn thận lắm rồi, không phải chưa xem qua máy hát, trong đĩa nhạc chẳng có gì, thế nên đội trưởng Điền nghĩ nó đã bị hỏng.
Mà quả thật nó cũng không khác gì bị hỏng, kim đầu đĩa khi cọ qua những vết xước trên đĩa nhạc phát ra những tiếng rè rè, không khác gì một chiếc ti vi đời cũ, còn thi thoảng phát ra những âm thanh chói tai nữa.
Ai nghe cũng sẽ cảm nhận rằng, nó hỏng rồi.
Niên Bách Tiêu cũng chỉ nghe thấy những tiếng rè rè, giống như ban nãy lúc anh ấy tiện tay bật nó lên, chính vì như vậy anh ấy mới tiện tay tắt đi.
Rõ ràng, suy nghĩ của Lục Nam Thâm khác với họ.
Anh cứ để máy hát chạy, anh nhìn chăm chú vào kim đầu đĩa và sự di chuyển của đĩa nhạc, không nói tiếng nào.
Vẫn chỉ có tiếng rè rè và thi thoảng là tiếng chói tai.
Thời gian duy trì không lâu, còn chưa đến nửa phút, sau đó không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, giống như phía sau là đĩa trắng.
Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ một chút, rồi bật lại từ đầu, lần này vẫn thế, nghe tới chỗ đĩa trắng.
Đội trưởng Điền thực sự không hiểu, hỏi anh: “Nghe gì vậy?”
Lục Nam Thâm có vẻ đăm chiêu, không trả lời câu nói đội trưởng Điền, mà ngược lại hỏi Hàng Tư: “Cảm nhận được gì không?”
Anh hỏi câu ấy đã khiến Niên Bách Tiêu bất ngờ, anh ấy rất tò mò, hỏi: “Thế là ý gì?”
Sao lại quay ra hỏi Hàng Tư nhỉ?
Đội trưởng Điền cũng ngẩn ra.
Khi quay sang Hàng Tư, gương mặt cô cũng đã có chút biến sắc, tuy không phải là sự thay đổi cảm xúc chóng mặt, nhưng cũng vẫn nhìn được bằng mắt thường. Cô bặm môi nhìn chằm chằm Lục Nam Thâm, ánh mắt đầy sự phức tạp.
Ánh mắt của cô khiến Niên Bách Tiêu phải rợn gáy, ánh mắt này không thân thiện chút nào.
Nhưng Lục Nam Thâm cũng không né tránh ánh mắt cô, có vẻ như biểu hiện của cô nằm trong dự liệu của anh. So với sự nặng nề và nghiêm nghị của cô, trông anh thoải mái hơn nhiều, dường như anh không cho rằng đây là một chuyện gì quá nghiêm trọng.
Rất lâu sau, Hàng Tư mới lên tiếng: “Đúng là có âm thanh.”