Trước mắt bình minh đã ló rạng, có lẽ cuối cùng bão cát cũng qua đi, từ những kẽ lá trên đỉnh đầu có thể loáng thoáng nhìn thấy đường chân trời.
Ở vùng đậm nhất nơi đường chân trời ấp ủ một tia sáng nhạt nhòa, đang chiến đấu với bóng đêm, nửa sáng nửa tối, thế nên nhờ chút vạt sáng ấy, Hàng Tư đã nhìn thấy rất rõ tình trạng ngoài cửa động.
Con quái thú kia nằm rạp, hướng về phía một cây cổ thụ cao vυ't tận trời, nằm im bất động, còn Lục Nam Thâm thì ngồi ở một vị trí rất gần ngó về phía nó.
Thấy Hàng Tư đi ra, anh ấy vẫy tay gọi cô.
Hàng Tư từng bước từng bước tiến lại gần con thú, ở khoảng cách rất gần này, cô vẫn không thấy cơ thể nó có sự lên xuống nào, cô ngỡ ngàng: “Chết rồi á?”
Lục Nam Thâm “ừm” một tiếng.
Hàng Tư càng không thể hiểu, sao lại chết chứ? Tuy cô đã động dao, nhưng cô cũng hiểu rất rõ, cô không có ý định lấy mạng nó, cùng lắm chỉ khiến nó bị thương, biết khó mà lùi thôi.
“Này nhóc.” Hàng Tư đứng nhìn xuống Lục Nam Thâm: “Chuyện gì thế này?”
Lục Nam Thâm cũng không để ý tới cách gọi của cô, anh chống cánh tay lên đùi, đăm chiêu nói với vẻ bình thản: “Nó đuổi theo, tự đâm đầu vào gốc cây, rồi chết.”
Hàng Tư nghĩ bụng: Nó đâm vào gốc đây mà anh lại không đâm vào người nó à?
“Chạy cũng nhanh thật đấy.” Cô nửa đùa nửa thật, trong ngữ điệu có sự châm chọc rõ ràng.
Lúc trước khi ở trong sơn động, cô bảo anh đi ra ngoài thật ra không phải là lời thật lòng của cô. Đối diện với một con thú dữ như vậy, có hai người để kề vai sát cánh dĩ nhiên mọi việc sẽ dễ dàng hơn một nửa. Nếu tên này cuối cùng hoảng hốt bỏ chạy thì có còn là đàn ông không?
Cao to như vậy coi như cũng phí công nuôi nấng.
Cô cảm thấy câu nói này của mình có ý ám chỉ và châm chọc khá rõ ràng, ai ngờ Lục Nam Thâm lại đáp trả một câu vẻ rất chân thành: “Chân cẳng tôi cũng khá lắm.”
Hàng Tư: …
Chẳng hơi đâu so đo với anh nữa, Hàng Tư tiến sát về phía trước.
Đứng gần như thế này cô mới coi như nhìn rõ tướng mạo của thứ ấy. Nhưng thật tình là… chẳng thà cứ mông lung mịt mờ như lúc trước. Nó có một dáng vẻ khó diễn tả thành lời, đã vượt ra khỏi phạm vi xấu xí rồi.
Toàn bộ cơ thể đen xì xì, lớp lông trên cơ thể vừa ngắn vừa thô, cứng như những chiếc kim thép, không cẩn thận chạm vào cũng có thể bị thương. Mũi dài, lỗ mũi nở rộng như một con lợn, có đuôi nhưng đuôi khá ngắn.
Trọng điểm tới đây, khuôn mặt đó rất dài, trơn nhẵn. Bây giờ nhìn lại mới phát hiện ra không phải là nó không có mắt mà là mắt nó quá nhỏ, giống như hai hạt đậu xanh lần lượt phân bố hai bên khuôn mặt, còn không nằm trên một mặt phẳng, bình thường muốn nhìn cũng đã nhọc lắm rồi, huống chi lúc tắt lửa tối đèn.
Tai cũng nhỏ xíu, mọc trên đầu, thoạt nhìn trông như tai chuột vậy.
Hàng Tư nhíu mày, quả thực không hiểu đây rốt cuộc là giống gì.
Lục Nam Thâm quan sát một hồi: “Có thể là một loài thuộc họ lợn vòi chăng.”
Hàng Tư lập tức hiểu ra, chẳng trách trong thung lũng chết chóc lại lưu truyền lời đồn về quái thú, thậm chí còn từng nhắc đến yêu quái Baku*, loài sinh vật sống trong truyền thuyết ấy, không những sẽ ăn giấc mơ của người ta, mà còn có thể ăn thịt những người đang chìm trong mộng mị.
*Yêu quái Baku là sinh vật siêu nhiên của Nhật Bản được cho là có thể nuốt chửng những cơn ác mộng nên chúng còn được gọi là “thần thú ăn giấc mơ”. Baku dần được xem là một linh thú trong văn hoá dân gian Trung Quốc và Nhật Bản với khả năng ăn những cơn ác mộng.
Baku có thể không tồn tại, nhưng lợn vòi thì có thể.
Hàng Tư từng nhìn thấy lợn vòi trong thực tế, thành thật mà nói, nó dễ nhìn hơn sinh vật trước mắt, giống như Lục Nam Thâm phân tích, đây có lẽ chỉ là một loại thuộc họ lợn vòi, cụ thể tên là gì thì không ai rõ. Địa hình vùng núi ở khu rừng này cũng cực kỳ khác lạ, mấy loài thú kỳ dị cũng chẳng hiếm, về cơ bản đều là những loài thú hoang sinh trưởng tự nhiên, dù sao thì cũng chẳng có nhiều người xâm nhập vào nơi này.
Đây không phải là địa bàn của con người. Có thể trước đây từng có người vô tình xâm nhập vào đây, sau đó bị dã thú tập kích, lâu dần mới nảy sinh ra đủ loại lời đồn.
Hàng Tư không đứng lâu bên cạnh nó, quay đầu nhìn Lục Nam Thâm: “Sao anh lại có mặt ở đây?”
Lục Nam Thâm không buồn suy nghĩ: “Không ngủ được nên định ra ngoài đi loanh quanh một chút, cuối cùng bị lạc đường.”
“Không ngủ được ư?” Hàng Tư hồ nghi.
Một nỗi lo âm thầm dâng lên trong lòng, vậy lúc trước khi cô ghé sát anh quan sát, anh đang ngủ hay là đang thức đây? Nghĩ đến đây, cô cảm thấy không thoải mái chút nào.
Nhưng cũng may câu tiếp theo của Lục Nam Thâm đã cứu lấy cô: “Tôi gặp ác mộng, từ đó không ngủ được nữa.”
Trái tim Hàng Tư coi như tạm bình yên.
Cô đứng dậy đi vào trong, Lục Nam Thâm gọi giật cô ở phía sau, anh gọi cô: “Hàng Tư.”
Giọng anh dễ nghe, tên cô cũng khá đơn giản, bị anh gọi như vậy nghe thật kỳ lạ. Cô dừng bước, cố tình nói: “Gọi chị.”
Lục Nam Thâm chỉ cười khẽ, làm như không hề quan tâm. Anh hỏi: “Cô vào sơn động kiếm thứ gì vậy?”
“Anh đi theo là biết ngay thôi mà?”
Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ: “Cô đi trước đi.”
Hàng Tư nhướng mày.
“Tôi bị chuột rút rồi, phải đợi một chút.” Lục Nam Thâm làm mặt nghiêm túc.
Ha, Hàng Tư muốn cười, nhưng nhịn xuống. Chạy tới mức cơ bắp chuột rút ư? Có cần sợ hãi đến mức ấy không? “Vậy anh từ từ mà đợi.” Chung quy cô vẫn giữ truyền thống tốt đẹp “yêu thương nhường nhịn trẻ em”, không đến mức đả kích, trả thù: “Đợi tôi ở đây cũng được, nhưng đừng có chạy lung tung, tôi không rảnh đi tìm anh đâu.”
Lục Nam Thâm “ồ” lên một tiếng.
Thấy vậy, Hàng Tư cũng không giận nổi nữa, thấy người này cũng khá ngoan ngoãn, nhưng cô bỗng thấy anh chìa tay về phía mình: “Cho tôi mượn con dao một chút.”
“Anh cần dao làm gì?” Hàng Tư không hiểu.
“Lỡ như lại có quái thú nào khác chạy ra ngoài thì sao? Tôi cần phải phòng thân.” Nét mặt Lục Nam Thâm muốn trịnh trọng bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hàng Tư một lần nữa câm nín, giỏi thật đấy.
Nhưng cuối cùng cô vẫn ném lại con dao cho anh, dặn dò một câu: “Đừng có mà làm mất của tôi, đắt lắm đấy.”
***
Đợi Hàng Tư đi vào trong sơn động rồi, Lục Nam Thâm mới ngắm kỹ con dao găm trong tay, từng đường nét chạm trổ quả thật rất tỉ mỉ, một con dao thủ công thuần túy, các nguyên liệu làm ra nó cũng rất chân chất. Nhưng nhìn ra được cô đã sử dụng nó một thời gian khá dài rồi, hoa văn ở cán dao đã bị mài bằng cả rồi.
Lục Nam Thâm đứng dậy đi tới bên cạnh con thú, ngồi xuống, chắc chắn nó chết hẳn rồi, anh mới giơ mạnh con dao lên, găm thêm một nhát dao xuống.
Anh quả thực không nói dối, con thú này đâm đầu vào cây và chết.
Nhìn con dao găm dính máu trước mắt, Lục Nam Thâm nhẹ nhàng thở dài: “Mày nói xem, mày xấu thôi đã đành, lại còn ngu ngốc như vậy, chẳng trách mất mạng dễ dàng.”
Anh cố tình dẫn dụ nó ra khỏi sơn động, sau khi Hàng Tư làm nó bị thương, anh coi như đã tìm được điểm yếu của nó. Thị lực của con thú này rất kém, nhưng thính giác thì siêu nhạy bén, thế nên anh đã cố tạo ra âm thanh, nó liền lắc mông lao ra khỏi sơn động.
Thị lực của anh tuyệt đối cũng không thua kém nó. Không cần quay đầu anh cũng phán đoán được chính xác hướng đi của nó. Nó đang nhào tới sau lưng anh, có thể nó là cực kỳ hung hãn.
Cảnh tượng tiếp theo đó xảy ra rất nhanh.
Dưới màn đêm, giữa rừng cây rậm rạp, một con mãnh thú bổ nhào về phía một chàng trai trẻ. Chàng trai ấy không hề tỏ ra hoảng sợ hay định bỏ chạy, chỉ bứt tốc lao về phía một gốc cây thô chắc. Anh bật một nhịp, mượn sức của cành cây để nhảy vọt lên. Vào lúc con thú dữ sượt qua quần áo của anh lao tới, anh buông người nhảy một cách nhanh lẹ, lộn một cái rồi chạm đất, còn con thú kia thì cứ thế lao đầu vào thân cây.
Nó thật sự đã lao rất dữ, mất mạng.
Lục Nam Thâm cầm dao lại dùng sức, một đoạn xương sọ cứ thế bị anh rạch rồi lấy ra ngoài, anh còn không buồn nhíu mày lấy một cái. Anh dùng vạt áo lau sạch sẽ rồi cất kỹ, sau đó vỗ vỗ lên đầu con thú, đầu ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh vẫn còn dính máu.
Anh nói nhẹ nhàng: “Nhưng vẫn còn tốt hơn là phải chết dưới lưỡi dao của tao, đây coi như cũng là một sự giải thoát cho mày.”