Xung quanh gió nổi lên, mùi máu tanh toát ra từ cơ thể con thú kia đang lan dần ra trong không khí.
Vừa cất con dao găm đi, Lục Nam Thâm giật mình nhận ra phía sau có điều gì đó khác lạ. Anh quay phắt đầu lại, loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang đứng ở đó. Vì sắc trời còn chưa tỏ hẳn, thế nên người ấy như đang đứng giữa một khoảng bóng mờ rộng lớn. Anh không nhìn rõ tướng mạo của đối phương, thậm chí anh còn cảm thấy, có khi nào đó vốn không phải con người.
Cho tới khi người ấy lên tiếng nói. “Còn không chịu thừa nhận à? Thật ra cậu cũng đâu có lương thiện gì.”
Giọng nói của đối phương rất lạnh lùng, chỉ một câu nói như vậy thôi, giống như hiểu rất rõ về anh vậy. Nhưng trên thực tế, Lục Nam Thâm còn không nhìn rõ đối phương rốt cuộc là ai, giọng nói này cũng không phải người anh quen thuộc. Điều khiến Lục Nam Thâm cảm thấy lạnh gáy hơn nữa là người này ở đâu chui ra vậy? Sao anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của người này?
Không thể nào.
Người đó chung quy cũng không tiến lên trước. Qua chút ánh sáng lờ mờ, Lục Nam Thâm chỉ có thể nhìn ra đại khái, một bóng dáng rất cao lớn, có vẻ như đang mặc một bộ đồ leo núi.
“Ai đang ở đó?” Lục Nam Thâm lạnh lùng quát.
Nhưng người đó không trả lời mà nói: “Hãy trở về nơi cậu cần trở về đi, tránh xa người đó ra một chút, bằng không…”
Một viên đá xuyên qua khu rừng bay tới, lao với tốc độ khủng khϊếp. Lần này Lục Nam Thâm có thể phán đoán trước phương hướng của viên đá, né người nhanh gọn, viên đá bèn bắn lên thân cây.
Lục Nam Thâm nghiêm giọng quát: “Anh rốt cuộc là ai? Người ấy mà anh nói lại là ai?”
Nhưng người kia không trả lời câu hỏi của anh, quay người đi sâu vào trong khu rừng. Phản ứng đầu tiên của anh là đuổi theo, chân đã lao về trước mấy bước rồi nhưng chợt nhớ tới người đang ở trong sơn động, anh lại nhịn xuống không đuổi theo nữa.
Là địch hay bạn khó mà biết được, cứ thận trọng là hơn.
Thân cây bị bắn trúng không nhìn ra được có dấu vết gì, viên đá kia cũng chẳng biết đã lăn đi đâu mất. Chỗ này cây cỏ rậm rạp, đâu đâu cũng là đá sỏi. Lục Nam Thâm nhớ kỹ lại, lực ngón tay của người đó cực kỳ mạnh mẽ, khoảng cách ban nãy giữa họ đâu có gần gì. Nếu không phải anh có khả năng lắng nghe phân biệt phương hướng thì bị bắn trúng cũng phải thâm tím một ít.
Lục Nam Thâm tiếp theo nheo mắt nhìn về phía người đó vừa biến mất, đã chỉ còn tiếng gió và bóng cây trùng điệp.
Mục đích của Hàng Tư chính là loài cây trong sơn động.
Những đóa hoa trắng gần như trong suốt, dính máu là chuyển sang màu đỏ.
Khi Lục Nam Thâm quay trở lại sơn động thì thấy cô đang hái một đóa hoa trắng, để vào trong túi vải, không hái cả cây mà chỉ lấy hoa.
Chiếc đèn trên đầu cô lại được bật lên, nhờ ánh sáng, Lục Nam Thâm thấy động tác tay của cô rất gọn gàng và thuần thục, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê nụ hoa rồi ngắt, liên tục ngắt rồi xếp thành một hàng dài, sau đó ném vào trong túi, thế là xong.
“Hoa này có điều gì đặc biệt vậy?” Lục Nam Thâm ngồi xuống ngắt hoa giúp cô, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào nụ hoa, một cảm giác kỳ lạ chợt xoay tròn trong lòng anh.
Hình dung thế nào nhỉ? Cảm giác không giống như đang ngắt hoa mà giống như tay đang chạm lên làn da của một người khác, cảm giác mượt mà rất rõ rệt, nhưng cũng không thể mạnh tay, anh chỉ cần hơi bóp nhẹ, cả nụ hoa đã tan thành nước.
Ngón tay anh dính không ít dịch hoa, nó bỗng chuyển sang màu đỏ nhạt.
Hàng Tư quay đầu liếc nhìn anh, gương mặt điển trai của anh lạc vào trong cột sáng, nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến anh khẽ nheo mắt lại. Cái nheo mắt ấy lại khiến cô nhớ đến Kiều Uyên, trái tim chợt rung lên. Cô quay phắt đầu lại, để cho tâm trạng bình tĩnh lại rồi mới nói với anh: “Có thể cho vào thuốc, tên của loài hoa này là gì không ai biết rõ, những người biết nó vẫn gọi nó là hoa hút máu.”
Lục Nam Thâm kinh ngạc: “Lấy máu làm chất dinh dưỡng ư?”
Sau đó khi nhìn xuống vô số lớp xương trải dưới chân, anh cũng hiểu ra.
Hàng Tư “ừm” một tiếng: “Loài hoa này nếu không dính máu sẽ có một màu trắng trong suốt, một khi hút máu vào nụ hoa sẽ chuyển sang màu đỏ. Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, trong thung lũng chết chóc có một loài thú cực kỳ thích ăn loài hoa có nụ đỏ, có thể chúng cảm thấy tươi ngon hợp khẩu vị chăng, thế là chúng đã truy bắt các loài vật nhỏ ở trong thung lũng làm nguồn cung cấp máu cho hoa, cắn chết các con vật ấy, máu chảy ra có thể tạo thành một bông hoa tuyệt sắc.”
Lục Nam Thâm hiểu ra câu chuyện.
Theo quan sát này thì trong truyền thuyết kia, bất luận là thú ăn người hay thú ăn hoa, đến tám chín phần vẫn là con thú có họ với loài lợn vòi kia. Hàng Tư vào trong động là để hái hoa, còn loài thú kia vào đây để ăn hoa, nên mới giáp mặt nhau.
Lục Nam Thâm tiện tay nhặt một mảnh xương bên cạnh lên, nhìn như thế này đã thật sự phát hiện ra vết cắn, cuối cùng con thú đó chết cũng không oan chút nào.
Hàng Tư thấy anh có lòng giúp đỡ, bèn dặn dò anh kiểm soát tốt lực tay của mình, phải học cách khéo léo. Anh học cũng khá nhanh, mới một lúc đã biết làm. Nhìn anh bò rạp dưới đất ngắt từng bông hoa trong bụi, dáng vẻ thật sự rất ngoan ngoãn, Hàng Tư thầm nghĩ: Cậu nhóc này có vẻ cũng không quá phiền phức.
Lục Nam Thâm làm một lúc, quay sang hỏi Hàng Tư: “Loài hoa này có thể chữa được bệnh gì?”
“Chứng hoang tưởng.” Hàng Tư thấm mệt, hất tay một lúc cho đỡ mỏi, cô lại tiếp tục ngắt, hái thêm được một đống: “Tức là những người bị điên hay luôn xuất hiện ảo giác ăn hoa này sẽ có cải thiện, coi như là một chất dẫn thuốc đi.”
“Cô á?” Lục Nam Thâm sửng sốt.
Hàng Tư liếc anh một cái, dám nghĩ thật đấy. “Hàng xóm, không thân.”
Lục Nam Thâm nghĩ bụng, cô gái này được đấy, quan hệ không thân thiết mà bất chấp tính mạng, dũng cảm đi vào thung lũng chết chóc. “Cô cảm thấy cuộc đời mình nhạt nhẽo quá hay cô là Bồ Tát giáng thế?”
“Đều không phải.” Hàng Tư đứng dậy, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Đi một chuyến như thế này kiếm bộn tiền.” Cô không che giấu mục đích của mình, nói xong lại đi vào sâu hơn, tiếp tục bận rộn, chiếc túi nhỏ trong tay sắp đựng đầy.
Lục Nam Thâm hơi sững người, ngước mắt nhìn cô, suýt chút nữa buột miệng hỏi cô một câu Thiếu tiền à? Nhưng anh kịp thời phanh lại, hỏi thế có hơi phí lời không?
Cứ thế họ lại ngắt thêm mười phút nữa, Hàng Tư cảm thấy đã đủ, đang định đứng lên thì khóe mắt liếc thấy một thứ gì đó.
“Ấy?”
Nghe thấy tiếng, Lục Nam Thâm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hàng Tư rút một thứ gì đó ra từ trong đống xương vụn, anh ngập ngừng: “Đây là…”
Anh tiến lên đón lấy thứ trong tay Hàng Tư, mượn ánh đèn trên đỉnh đầu quan sát một lượt, nó giống một tấm thẻ, có lẽ đã bị vùi quá lâu nên dính rất nhiều vết máu và vết dầu. Lục Nam Thâm lấy vạt áo lau sạch đi phần nào, giống như một miếng ngọc “vô sự”*.
*Ngọc vô sự: Xuất hiện cuối triều Minh, là tác phẩm thủ công của đại sư điêu khắc ngọc Lục Tử Cương, đại diện cho sự bình an, vô lo vô phiền.
Hàng Tư ngó đầu lên nhìn: “Xem ra từ rất lâu trước kia đã có người xông vào đây rồi.” Nói xong, cô vô thức nhìn bốn xung quanh.
Lục Nam Thâm hiểu ý câu này của cô, có người từng vào, nhưng có ra được hay không thì chưa chắc. Nghĩ tới đây, anh cũng không có quá nhiều phản ứng, cho tới lật ra mặt sau nhìn thấy hoa văn trên miếng ngọc, sắc mặt mới sững sờ.
Thấy vậy, Hàng Tư hỏi anh có chuyện gì.
Lục Nam Thâm cất miếng ngọc đi, không trả lời cô, chỉ nghiêm túc thể hiện thái độ phải đi ngay, đừng tiếp tục mất thời gian ở đây nữa.
Quen nhau một buổi tối, đây là lần đầu tiên Hàng Tư thấy anh nghiêm túc, dù sao cũng ngắt hoa tạm đủ rồi, cô quay đầu đi một cách dứt khoát. Đường về khá dễ tìm, Hàng Tư đã đề phòng từ trước, để lại ký hiệu. Sắc trời cũng dần dần sáng tỏ, có ký hiệu không lo lạc đường.
Hai người một trước một sau xuyên qua khu rừng rậm rạp cây cỏ, tiếng gió rì rào không dứt bên tai, thi thoảng lại xen lẫn những tiếng gào thét không rõ của thứ gì. Trời gần sáng, vạn vật đều thức tỉnh, có lẽ ban ngày ở đây còn nguy hiểm hơn ban đêm.
Cứ như thế đi quá nửa đoạn đường, Hàng Tư bỗng vô tình bị trượt chân, nhưng còn chưa kịp ngã, cô đã được Lục Nam Thâm kịp thời đỡ lại. Hàng Tư bất ngờ, tốc độ và phản ứng này gọi là gì?
Lục Nam Thâm hỏi cô cảm thấy thế nào?
Cô chưa bị thương, nhưng mắt cá chân bị cọ vào một hòn đá, đi mạnh vẫn khá đau.
“Đi được, không ảnh hưởng.” Hàng Tư dứt khoát, thẳng thắn.
Lục Nam Thâm hơi cúi xuống, nếp nhăn mờ mà đẹp của anh cất một nụ cười khẽ. Anh hỏi: “Vậy nếu cần chạy thì sao?”
“Chạy?” Hàng Tư không hiểu.
Có dã thú nào đuổi theo họ ư? Cô đang định nhìn ngó bốn phía xung quanh thì thấy Lục Nam Thâm ngồi sụp xuống, cả tấm lưng rộng lớn đưa về phía cô: “Lên đi, tôi cõng cô.”
Hả?
“Cần đi gấp đến vậy sao?” Hàng Tư quan sát người đàn ông trước mắt, một người trông khá gầy, nhưng tấm lưng lại rất vững vàng.
“Cần.” Lục Nam Thâm hơi nghiêng mặt sang ra hiệu cho cô: “Về muộn tý nữa, tôi sợ Niên Bách Tiêu bị dã thú ăn thịt mất.”
“Hả? Anh trai anh ấy à.”
Lục Nam Thâm: …