Tứ Trùng Miên

Chương 14: Bằng không anh phải theo sát tôi

Hàng Tư cũng không lên tiếng nữa, để mặc đối phương kéo cô vào trong góc tối của sơn động.

Ngay sau đó, người đàn ông giơ tay tắt chiếc đèn trên đầu cô đi.

Trước mắt Hàng Tư chìm vào bóng đen, ừm… người sau lưng vẫn đang ghì chặt eo cô, khiến cô buộc phải áp sát vào l*иg ngực anh.

L*иg ngực người đàn ông hơi gầy nhưng rắn chắc, cho dù cách một lớp áo cũng cảm nhận được những đường cơ bắp mượt mà và hơi thở sạch sẽ, thanh nhã.

Cô không xa lạ gì, chính là người được cô tiện tay nhặt về nơi dừng chân, cậu em đẹp trai, Lục Nam Thâm.

Sao anh cũng đến sơn động này?

Đầu óc Hàng Tư xoay chuyển mạnh mẽ. Anh theo dõi cô sao? Hay anh còn có ý đồ nào khác?

Đang trốn tránh thứ gì Hàng Tư không rõ, đợi thêm vài giây cũng không thấy có gì bất thường, phản ứng đầu tiên của cô là mình bị người ta chơi đểu rồi. Cô cũng không nổi đóa lên, chỉ bình tĩnh hỏi người sau lưng: “Cậu em, chưa ai dạy cho cậu em biết ôm một cô gái như thế này là bất lịch sự à?”

Thật ra cô đang cố tỏ ra bình tĩnh.

Tự dưng cao như vậy để làm gì chứ? Cho dù đôi mắt đang ở trong trạng thái lần mò giữa bóng đêm, lưng dựa sát vào anh, cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự áp lực tới từ chiều cao của anh.

Cảm giác áp lực này Hàng Tư rất quen thuộc, quen thuộc tới mức một nỗi sợ hãi đang mơ hồ dâng lên trong lòng. Kiều Uyên cũng cao tầm anh, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô, bàn tay lạnh lẽo men theo bụng cô vuốt dần lên trên, cho tới khi hắn phủ lên cổ cô.

Rõ ràng các ngón tay không nắm chặt, nhưng cảm giác khó thở vẫn bao quanh. Hắn ép cô nhìn bức tranh khổng lồ đó, gương mặt từ từ áp sát xuống, bờ môi mỏng cọ lên vành tai cô, bật cười khẽ khàng thoảng qua: “A Tư, em nhìn xem, bức tranh này vẽ cho em đấy, em thích không?”

Hàng Tư cố gắng ổn định cảm xúc.

Chỉ nghe thấy một giọng nói ngậm cười vọng từ trên đỉnh đầu xuống, còn toát ra chút vô tội: “Đâu ai nói cho tôi biết.”

“Anh…”

Lục Nam Thâm lại “suỵt” một tiếng.

Suỵt cái gì? Xì tè trẻ con hay sao?

Cô chợt có cảm giác Lục Nam Thâm hạ thấp mặt xuống, giọng nói trầm thấp cứ thế rót thẳng vào tai cô: “Thính giác của thứ đó cũng cực kỳ nhạy bén, tuyệt đối đừng lên tiếng nữa.”

Phản ứng đầu tiên của Hàng Tư chính là ngứa tai, cô vô thức rụt vai lại. Nếu nói sau lưng là một chàng trai ngây thơ lãng mạn thì cơ thể rắn rỏi và một mùi hương mang tính dụ dỗ của anh lại đều thể hiện anh là một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa vô tình còn có cảm giác chiếm hữu.

Nhưng nếu khẳng định anh là một người đàn ông trưởng thành thì anh vẫn còn sự sạch sẽ đến thuần túy và sự tươi trẻ thanh niên.

Nhưng những suy nghĩ dư thừa còn chưa kịp xuất hiện, cánh tay vòng qua eo cô hơi dùng sức một chút, khiến cô lại thành công dựa sát vào người anh. Cùng lúc này, cô nghe thấy anh khẽ cười nói: “Gần tôi một chút.”

Gần anh, cũng đồng nghĩa với việc gần vách núi, một giây sau Hàng Tư liền cảm thấy trái tim thắt lại.

Tiếng vó phi từ xa vọng lại gần, sau đó lại lao vào trong sơn động. Đôi mắt Hàng Tư cũng đã quen với bóng tối, đặc biệt là khi ánh sáng từ ngọn đèn trên đầu hắt xuống, những bông hoa trong sơn động lại phát ra thứ ánh sáng lấp lánh. Hàng Tư liền nhìn rõ, quả nhiên lại là thứ kia.

Nó đã quay về, hơn nữa rõ ràng tính khí còn khó chịu hơn.

Nhưng cho dù trong động có ánh sáng của cánh hoa, Hàng Tư vẫn không thể nhìn rõ hình dáng cụ thể của nó. Chỉ là nó giống như ấn tượng ban đầu lúc cô mới nhìn thấy: Đen thùi lùi, tầm vóc to lớn, mặt dài không có mắt, xấu thảm hại.

Nhưng cô chợt nghĩ, đã không nhìn rõ dáng vẻ của nó sao lại dám chắc là nó xấu thảm hại chứ?

Sinh vật này còn có phần móng cường tráng, đống xương trong sơn động bị nó giẫm xuống, vang lên những tiếng cộp cộp giòn tan, đồng thời vì nó đang giận dữ nên không ít đá và xương đã bị nó đá bay.

Hàng Tư sợ nhất là… bị hủy hoại nhan sắc.

Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, Lục Nam Thâm ở phía sau bất ngờ xoay cô lại, ngay lập tức tư thế chuyển thành cô dựa lưng vào vách núi, Lục Nam Thâm chắn trước mặt cô.

Rất tốt, lần này anh vòng cả hai cánh tay ôm lấy cô, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên eo sau của cô.

Anh đứng rất gần, không cho cô quá nhiều không gian để hít thở, cả gương mặt cô gần như vùi vào ngực anh. Bên tai là âm thanh các viên đá nhỏ và vụn xương bay tới đập vào vách núi, có một vài cái đã được lưng Lục Nam Thâm chặn lại.

Hàng Tư không kịp phản ứng lại, chỉ thấy Lục Nam Thâm nhanh lẹ giơ tay giữ chặt đầu cô rồi né sang bên cạnh, một viên đá rất lớn đập thẳng vào vách núi.

Sau khi phát hiện ra, cô rất kinh ngạc, động tác của người này cũng nhanh gọn quá rồi đấy?

Nhưng cô không có thời gian phân tích nhiều, thứ kia như phát điên phát rồ, còn kèm theo những tiếng hí đinh tai, gần như đâm ngang đâm dọc khắp sơn động.

Thế nên cô và Lục Nam Thâm cũng không thể may mắn thoát nạn. Họ chẳng còn chỗ nào để trốn nữa, tuy rằng lần nào cô cũng được Lục Nam Thâm kịp thời kéo ra trước khi thứ kia tấn công.

Sau mấy lần như thế, Hàng Tư cũng thấy phiền, con dao găm trong tay sáng lên.

Thấy vậy, Lục Nam Thâm hỏi cô: “Không muốn trốn nữa?”

“Không trốn nữa.”

“Cũng không muốn rời khỏi sơn động?”

“Đúng.” Hàng Tư tới đây chính là vì thứ ở trong sơn động.

“Có đối sách?”

Thấy thứ kia lại lao tới, Hàng Tư nghiến răng. Đối sách cái gì chứ, nói năng linh tinh gì vậy? Cô buông một câu: “Gϊếŧ là xong!”

Cô cầm dao lao tới.

Một giây sau liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đau khổ từ thứ đó phát ra. Nó liên tục lùi sau vài bước, có lẽ đã bị đâm. Điểm này Hàng Tư có thể khẳng định. Cô luôn cầm theo con dao này mỗi lần đi xa, đừng nghĩ nó là dao găm dạng ngắn, độ sắc của nó cực kỳ lợi hại, độ sắc gần như có thể đâm thẳng vào trong xương.

Tranh thủ lúc ấy, Hàng Tư cuối cùng cũng có thể quan sát kỹ hơn thứ ở trước mắt.

… Thật ra nó không khác mấy lúc chưa nhìn rõ.

Chưa nói đến chuyện gương mặt đó rất dài thì thật sự không nhìn ra được mắt của nó. Hình dung kiểu gì nhỉ? Mũi dài gần như lòng thòng, khiến tỷ lệ của gương mặt đó sai lệch vô cùng, sau đó… lại còn hói trầm trọng. Không những cô không nhìn thấy mắt, ngoài mũi ra, không tìm thấy các ngũ quan khác nữa.

“Nó rốt cuộc là thứ gì?” Hàng Tư hỏi một câu.

Sau lưng không có động tĩnh gì.

Chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở phì phò của thứ đó.

Hàng Tư quay đầu lại nhìn. Lục Nam Thâm ngồi xuống một vị trí ngay gần cô, nói cách khác là nấp sau lưng cô. Giữa vô vàn những bông hoa trắng, loáng thoáng có thể nhìn rõ gương mặt anh.

“Anh làm gì vậy?” Cô nhíu mày.

Lục Nam Thâm hất cằm lên: “Thứ đó trông đáng sợ quá.”

Hàng Tư á khẩu.

Thế nên, anh đang muốn biểu đạt là anh sợ hãi?

Ha, cô thật sự muốn câm nín, giờ này lại còn trốn sau lưng cô tìm kiếm sự bảo vệ?

Thứ đó dù bị thương cũng không chạy đi, ngược lại càng phẫn nộ hơn, giậm chân mấy cái tại chỗ, có vẻ như chuẩn bị định tấn công. Hàng Tư không còn thời gian để tâm tới cảm xúc của Lục Nam Thâm, quay đầu đối diện con thú đó, nắm chặt dao găm.

“Nếu sợ thì anh ra ngoài ngay đi, còn không thì bám sát tôi.” Cô nói nhẹ nhàng.

“Tôi bám sát cô.” Lục Nam Thâm đứng lên, chuồn lẹ tới trước, đứng sau lưng cô.

Hàng Tư: …

Thôi được rồi.

Nể tình anh nhỏ tuổi hơn cô.

Con thú kia gào thét lao tới, góc độ cực kỳ gian xảo, nó lại muốn nhạy vọt qua đầu Lục Nam Thâm. Nhưng cũng có thể vì nó cao, thế nên mục tiêu quá lộ liễu.

Cũng không biết có phải Lục Nam Thâm sợ thật không. Anh túm lấy bàn tay cầm dao của cô giơ lên cao, sau đó theo đà dẫn cô trốn, con thú liền vồ hụt.

Máu nhỏ xuống từ dao găm, hoa trắng dưới chân lập tức chuyển sang màu đỏ.

Mãnh thú quay đầu lao tới, Hàng Tư chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Lục Nam Thâm tranh thủ lao ra khỏi sơn động, để cô lại trong sơn động…

Hàng Tư:… Cứ bỏ mặc cô ở lại đây một mình như vậy sao?

Nhưng con thú đó không nhào về phía cô mà quay đầu lại đuổi theo Lục Nam Thâm.

Trái tim Hàng Tư bối rối nhiều cảm xúc, cô nghĩ bụng: Cho đáng đời!

Nhưng giận thì giận, Hàng Tư vẫn không thể giương mắt nhìn anh bị con thú đả thương, nên cô cũng đuổi theo ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi sơn động, Hàng Tư lập tức khựng lại, sững sờ…