Tứ Trùng Miên

Chương 13: Người ôm eo mình là đàn ông

Hàng Tư cảnh giác, lập tức dừng bước, chiếu ánh sáng về phía đó.

Cô không bắt được cái bóng nào, chỉ nhìn thấy cỏ cây xung quanh đang lay động. Nơi đây cành lá rậm rạp, đừng nói lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, cho dù bên ngoài kia mặt trời rực rỡ, thì khi đi vào trong thung lũng chết chóc cũng sẽ âm u xám xịt.

Hàng Tư tay cầm đèn pin chiếu rọi bốn phía xung quanh, cũng không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác một thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, nhưng chỗ nào cần nhìn cũng đã nhìn cả, không phát hiện ra điểm gì nghi vấn.

Thế là cô chầm chậm hạ thấp người, một tay nhẹ nhàng ấn xuống mặt đất. Giữa rừng là một tảng cỏ lớn, lại là ốc đảo trên sa mạc, vừa ít nước vừa ít mưa, thế nên dưới lòng bàn tay cô chỉ toàn khô nóng.

Ánh mắt Hàng Tư hướng về phía trước theo hướng ánh sáng. Cô quan sát, rồi đứng lên tiến thêm vài bước, sau đó lại cúi thấp xuống, lấy tay dò mặt đất, cứ thế lặp đi lặp lại theo vòng tuần hoàn. Có lúc đường hẹp nhiều chướng ngại vật, cô sẽ ngồi xuống chạm tay xuống đất với thời gian lâu hơn, sau đó mới tiếp tục tiến lên.

Cứ như vậy cho tới khi trước mắt bất ngờ xuất hiện một sơn động.

Cửa động giăng đầy dây leo, cành lá um tùm rậm rạp gần như bịt chặt cửa động.

Quả thực chỉ là “gần như”, cửa động khá lớn, nhưng dây leo chi chít chỉ tập trung ở nửa trên, bên dưới có một khoảng lớn không có dây leo quấn chằng chịt.

Hàng Tư bước nhẹ nhàng, thậm chí tắt cả đèn pin. Sau đó cô lại thận trọng hạ thấp cơ thể để sờ vào mặt đất, rồi đứng lên từ từ sát lại gần sơn động, mỗi bước đi đều hết sức thận trọng.

Tới cửa sơn động, cô không đi thẳng vào ngay mà dựa sát tấm lưng vào vách núi. Càng sát lại gần sơn động, cây rừng trên đỉnh đầu lại càng thưa thớt, thế nên dựa vào chút ánh sáng tự nhiên yếu ớt, Hàng Tư bình tĩnh quan sát tình hình ở cửa sơn động.

Cô nhẩm tính phần diện tích ở cửa động chưa bị dây leo che khuất, nhìn thế này trái tim cô lạnh ngắt đi quá nửa. Ban nãy vì có bóng cây làm trở ngại tầm nhìn, chỉ quan sát được đại khái, bây giờ sát lại gần mới biết, khoảng không gian bị trống ra cũng không hề nhỏ.

Lớn hơn phần có dây leo càng nhiều, chứng tỏ thứ ở trong sơn động càng lớn.

Hàng Tư gần như nín thở, áp sát lòng bàn tay vào vách núi.

Đúng rồi, thứ ở bên trong quả thật không nhỏ.

Cô không phán đoán được thứ ở trong rốt cuộc là gì, nhưng điều cô có thể khẳng định là nếu lại gần đấu bằng sức, cô chắc chắn chịu thiệt.

Hàng Tư nhón chân đặt ba lô xuống, rút từ trong ngăn nhỏ ra một thứ trông giống cái còi, đồng thời cũng rút con dao găm cắm trên eo ra, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

Sống lưng cô dựa sát vách núi, tay cầm chặt dao găm, hít sâu một hơi rồi lại nhanh chóng thở hắt ra, đặt thứ giống còi đó lên bờ môi. Cô dùng sức thổi, thứ đó bỗng phát ra tiếng ù ù.

Không phải tiếng còi, âm thanh không chói tai và ngân vang, nhưng cùng với sự kéo dài của âm thanh, tiếng ù ù ấy vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng nhĩ như lưỡi dao vậy.

Chẳng mấy chốc từ trong sơn động liền vọng ra một tiếng hí. Tiếng hí này lại khá giống tiếng còi, ngay sau đó từ bên trong vang lên những tiếng lục cục, như thứ gì bị kinh hãi đột ngột vậy.

Hàng Tư lại chạm còi vào môi thổi thêm một tiếng, sau đó vội vàng cất kỹ.

Thứ trong sơn động sắp lao ra ngoài rồi.

Hàng Tư cố gắng hết sức né nhanh sang bên cạnh, áp sát vách núi, mượn bóng tối để ẩn mình. Lúc thứ kia lao ra ngoài, miệng vẫn phát ra những tiếng hí. Đó là một loài động vật to lớn, chạy bằng bốn chân, chân rất có sức mạnh. Hàng Tư chỉ trốn ở đó thôi cũng cảm thấy đất rung lên dữ dội.

Mượn ánh sáng, Hàng Tư hơi nheo mắt lại, rốt cuộc là thứ gì nhỉ?

Giống ngựa nhưng không phải ngựa, to béo lực lưỡng hơn ngựa, thân hình đen thùi lùi, loáng thoáng có thể nhìn thấy một khoảng trắng, nhưng không quá rõ ràng. Khi nó hơi nghiêng mặt sang, Hàng Tư đã nhìn thấy rõ, một khuôn mặt rất dài, không nhìn thấy mắt!

Hình hài rất ghê sợ!

Hàng Tư rùng mình. Nói thật, cô không thích mấy thứ xấu đến vô lý trên đời này, tất cả mọi sinh vật.

Sau khi ra khỏi sơn động, thứ kia không lao đi ngay mà nhìn bốn xung quanh vẻ căng thẳng bất an. Khuôn mặt to dài vô lý ấy quay qua quay lại, hình như đang tìm kiếm nguồn âm thanh ban nãy.

Khi nó đột ngột quay mặt về phía Hàng Tư, cô chỉ cảm thấy da đầu căng ra. Trái tim gần như nhảy dựng lên tận cổ họng. Cô vẫn giữ chặt dao găm trong tay, chỉ cần thứ đó lao tới đây thật, cô đành liều mình một phen.

Thật ra thời gian đôi bên đứng nhìn nhau cũng không dài, cùng lắm chỉ hơn một phút, nhưng suốt một phút này Hàng Tư cảm thấy dài như cả một thế kỷ. Vì mặt của thứ kia quá dài, lại không nhìn rõ ngũ quan của nó nên trông nó giống hệt một quái thú không mặt.

Cô bất chợt nhớ lại trước khi đến đây, ông chủ nhà trọ từng nói với cô: Nghe nói trong thung lũng chết chóc đó có một thứ rất đáng sợ, là kiểu có thể khiến người ta chết đứng vì sợ ấy.

Nhưng rốt cuộc đó là thứ gì thì không ai biết.

Rất nhanh, thứ đó bỏ chạy, đi sâu vào trong khu rừng để tìm kiếm âm thanh.

Hàng Tư không lơi là cảnh giác, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống, đưa tay chạm đất. Lát sau thấy cô buông một tiếng thở dài, mềm chân ngồi rạp xuống đất.

Cô không đuổi theo, thứ kia cũng không phải mục đích chuyến đi lần này của cô.

Nghỉ một lúc, Hàng Tư chống tay vào vách núi để đứng dậy. Nói không sợ hãi là nói dối, tới bây giờ cô vẫn còn cảm thấy đầu lưỡi của mình run rẩy.

Cô nhặt một hòn đá ném vào trong động, sau khi chắc chắn bên trong không còn thứ gì nguy hiểm cô mới dám vào.

Dao găm từ đầu tới cuối luôn được nắm chặt trong tay, cũng tiện cho cô chuyển sang dùng đèn do thám chuyên nghiệp trên đầu. Ánh sáng vừa hắt vào trong, cảnh tượng trước mắt đã hiện ra rất rõ.

Sơn động không lớn nhưng có rất nhiều xác.

Hàng Tư bất cẩn đá vào thứ gì đó, nó lăn lông lốc dưới đất, cô cúi đầu xuống nhìn, da đầu lại tê rần.

Một mảnh xương đầu nhỏ, không biết là của động vật gì.

Nhìn kỹ thì có lẽ đây là xương động vật, lớn nhỏ gì cũng có. Mùi không dễ ngửi chút nào, có mùi hôi và mùi máu tanh.

Hàng Tư rút một chiếc khăn che mặt từ trong ba lô ra che kín mũi, nhưng thật ra tác dụng không quá lớn. Cô đứng giữa đám xác một lúc, mượn ánh đèn tỉ mỉ quan sát bốn xung quanh sơn động, dần dần cô phát hiện ra điểm bất thường.

Xung quanh sơn động, thậm chí là dưới đất, giữa các mảnh xác đều có những thứ lấp lánh, chính vì đèn trên đầu quá sáng nên cô mới không phát hiện ra ngay từ đầu.

Hàng Tư tiến lại gần nhìn thật kỹ, là từng đóa hoa bung nở, nụ hoa không lớn, lớn nhất cũng không lớn hơn móng tay ngón út. Tổng thể mang một màu trắng đến trong suốt, còn những hình ảnh lấp lánh kia phát ra từ chính những cánh hoa.

Có lẽ đã dần thích ứng với không gian, ngước mắt lên nhìn thì khắp sơn động đều có. Để chắc chắn, Hàng Tư giơ tay tắt đèn, lần này cô không cần mất nhiều thời gian thích ứng, lập tức nhìn thấy vô số điểm sáng.

Không nhức mắt, chỉ là những điểm sáng rất dịu, không đủ soi sáng cái gì, nhưng chi chít như một bầu trời sao.

Hàng Tư cảm thán, sau đó lại bật đèn. Đi tới trước vách núi, cô dùng dao găm rạch lên ngón tay út. Cô nghiến răng, cũng đau ra phết.

Máu rỉ ra ngón tay, cô nhỏ máu lên nhụy hoa gần mình nhất, thế là đã được tận mắt nhìn thấy nó biến thành màu đỏ, không chỉ mỗi nụ hoa chuyển sang đỏ mà tất cả những nụ hoa cùng rễ với nó đều hóa đỏ.

Một màu đỏ nhức mắt, từng cánh hoa phát sáng như những viên đá hồng ngọc.

Hàng Tư mỉm cười, mặc kệ ngón tay đau, tìm đại một chiếc urgo để băng vào, chuẩn bị ngắt hoa.

Nhưng ngón tay vừa chạm vào vách núi, cô liền cảm thấy có điều không ổn.

Cô chưa kịp phản ứng lại, eo đã bị ai ôm chặt, né mạnh sang bên cạnh.

Tất cả xảy ra quá nhanh, phản ứng duy nhất của Hàng Tư chính là: Người ôm eo mình là một người đàn ông!

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, cô cùng giãy giụa ngay, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm trầm vọng từ đỉnh đầu xuống: “Suỵt, đừng lên tiếng.”