Hàng Tư đẩy người đàn ông ra, loạng choạng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng.
Diện tích rất lớn, không gian tăm tối, toàn bộ thiết kế trong phòng đều lấy ba tông màu, đen, cà phê tối và xám đậm làm tông chủ đạo, ngay cả thiết kế đồ gia dụng bày trí trong phòng cũng không có sắc màu nào nổi bật hơn.
Nổi bật nhất có lẽ là bức tranh khổng lồ ở phía chính diện, nội dung trong tranh là một chiến trường Tu La*, bi thương tứ phía, xác chết la liệt, trời đất không còn nhật nguyệt. Thiên thần tay dính đầy máu ôm chặt một nữ thần A Tu La, một tay vòng qua trước ngực bóp chặt cổ cô ấy.
*A Tu La hay Asura, là các thần (Ác Thần) ở đình miếu trong tín ngưỡng Ấn Độ, đặc biệt được nhắc đến nhiều trong Phật giáo. Những vị thần này vẫn ở trong tam giới, phúc hơn cõi người, bằng trời nhưng đức kém hơn. Thân hình cũng xấu hơn. Vua thần thì ở lưng chừng núi Tu di. Khác còn thần cấp dưới thì ở đình miếu. Những vị này lúc tu hay bực tức hoặc chẳng có tu hành mà có công giúp dân. Nên được làm thần để hưởng phúc. Đến khi phúc hết thì thần lại đi đầu thai nơi khác.
Mái tóc dài của cô gái A Tu La mượt mà, bềnh bồng, trên người khoác chiếc áo mỏng gần như trong suốt, dáng vẻ khêu gợi, nhìn lướt qua là thấy hết. Cô gái ấy có gương mặt xinh đẹp, nhưng biểu cảm thì cực kỳ đau khổ. Cô gái bị thiên thần giam hãm, không thoát ra được càng không chết được, vĩnh viễn mất đi sự tự do.
Tương truyền ở giới A Tu La, đàn ông xấu xí thô bạo, phụ nữ lại xinh đẹp tuyệt trần, đẹp tới mức khiến người trời cũng phải phạm tội, bất chấp đồ sát giới Tu La chỉ để có được nữ thần A Tu La. Nữ thần A Tu La trở thành yêu quái mê hoặc lòng người, dẫn dụ tội phạm. Nhưng rõ ràng tội nghiệt chất chồng, vẫn không ai thoát được khỏi sự mị hoặc của nữ thần A Tu La, cho dù là thần linh.
Hàng Tư thở dốc, sau lưng cô là cả một mặt cửa sổ sát sàn hình vòng cung, cao gần chín mét, cô đứng dưới không khác gì một con kiến, ngay cả dòng xe cộ dưới chân cũng trở nên bé nhỏ.
Chỗ này cô đã quá quen thuộc, nó chứa đựng quá nhiều đau khổ và tuyệt vọng của cô. Cả một không gian rộng lớn chỉ có sự ớn lạnh vào sâu trong cốt tủy, giống như một chiếc l*иg mà người ta vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài.
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng gầm của con hổ trắng đó, rung tới mức khiến tim gan người ta như rạn nứt. Lưng cô dựa sát vào lớp kính của cửa sổ sát sàn, nếu có thể cô thà nhảy xuống dưới từ độ cao này.
Hàng Tư nhìn thấy Kiều Uyên ngồi trên sô pha, con hổ trắng kia nằm bò dưới chân hắn. Nó đang cắn xé một con thỏ còn đang sống, chẳng bao lâu sau nó đã bị phanh ngực xẻ bụng.
Kiều Uyên mặc vest, ngồi ngay ngắn, những tia sáng không rõ ràng trong căn phòng trôi nổi và dừng lại trên gò má với cảm giác sắc nét cực mạnh, thần thái như một vị thần vậy. Vốn dĩ đã mang theo một sự lạnh lùng cao ngạo, nay vì chiếc kính gọng vàng gác trên đôi mũi cao thẳng mà còn nhuốm thêm sự trưởng thành, nam tính.
Một tay hắn gác trên đầu con hổ trắng, tư thế như một kẻ thuần phục. Sau lưng chính là bức tranh khổng lồ kia, càng tôn lên phong thái mạnh mẽ của hắn.
Kiều Uyên từng bóp cằm cô, nụ cười nơi đánh mắt toát ra một sự bệnh hoạn và cố chấp khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Anh nói: “A Tư, nếu em chính là nữ thần A Tu La, vậy thì dù có phải thành ma, tôi cũng phải giữ em ở bên cạnh mình.”
Cảm giác sợ hãi không thể xóa bỏ lan dần ra trong cốt tủy, đôi môi Hàng Tư run rẩy: “Anh… chết rồi cơ mà?”
“Thế nên, em tưởng cuối cùng em cũng thoát khỏi tôi sao?” Kiều Uyên bật cười.
Hàng Tư cảm thấy da đầu tê rần, cơn lạnh lẽo trong tim như từng cơn sóng dữ, đợt sau cao hơn đợt trước.
“A Tư, em muốn có được tự do sao?” Kiều Uyên nhẹ nhàng hỏi cô.
Hắn càng dịu dàng, cô càng căng thẳng.
Nhưng cô vẫn khẽ gật đầu.
Kiều Uyên không sầu não, khóe môi ưa nhìn ngược lại hơi rướn lên.
“Được, quỳ xuống, từ từ tới bên cạnh, cầu xin tôi.”
***
Hàng Tư đột ngột mở mắt.
Khi hơi thở bắt kịp mùi hương của núi rừng, cô mới chợt nhận ra ban nãy mình đã gặp ác mộng.
Nằm một lúc lâu, Hàng Tư mới chậm rãi bước ra khỏi cảm xúc hoảng sợ của mình.
Kiều Uyên như một lưỡi dao găm vào trong trái tim cô, đã từng có lúc cô cho rằng mình không thể rút được lưỡi dao ấy ra khỏi tim nữa. Cuối cùng cô vẫn bước ra được, nhưng anh vẫn như một cơn ác mộng lởn vởn không buông. Biết bao đêm dài nằm mộng, cô đều đắm chìm trong địa ngục một tay anh tạo ra, rõ ràng đã tỉnh dậy rồi, cảm giác tuyệt vọng đó vẫn không thể tan đi.
Hơn một năm rồi.
Cô đã mất hơn một năm để cố gắng thoát khỏi nỗi sợ hãi Kiều Uyên mang tới cho cô. Trước mắt vạn vật đều yên ắng, Hàng Tư ngồi dậy khoanh tay ôm lấy chân, nghĩ mãi: Người đã chết rồi tuyệt đối không thể sống dậy được, đúng không?
Hàng Tư vô thức quay đầu.
Nơi cô đang hướng về là nơi xe của Lục Nam Thâm đang đỗ.
Mười phút sau Hàng Tư bước xuống khỏi chiếc xe dã ngoại, nhẹ nhàng kéo mở khóa của căn lều đuôi xe. Không khí trong lành bên ngoài ùa vào trong từng hơi thở của cô, nhất thời khiến cô cảm thấy cho dù sống ở nơi hoang dã cũng thật hạnh phúc.
Hàng Tư ngước đầu lên nhìn.
Giữa những tán lá đan cài vào nhau chi chít, cô có thể bắt được một vài tia sáng, chứng tỏ bên ngoài trời đã bắt đầu sáng, bão cát cuối cùng cũng qua đi.
Đống lửa vẫn còn, củi khô đã cháy thành than, lửa chỉ còn là một đốm nho nhỏi, nhưng đừng nghĩ nó mong manh, chút lửa đó vẫn đủ để cháy tới khi trời sáng tỏ.
Sắp tới giờ rồi.
Nhưng trước khi lên đường, cô vẫn đi tới bên cạnh chiếc xe việt dã của Lục Nam Thâm ngó một chút.
Dùng từ mở toang hoác để hình dung chiếc xe của Lục Nam Thâm có lẽ không khoa trương chút nào. Cửa xe không đóng, cốp sau cũng mở. Ghế sau được đẩy thẳng về trước, cả người anh nằm trong cốp xe.
Nhưng nằm như vậy rõ ràng rất khó với một người cao dài như anh, đây cũng là lý do cốp xe để mở, là để đôi chân anh được duỗi thoải mái.
Hàng Tư đứng bên cạnh cốp xe sau ngắm nhìn Lục Nam Thâm. Anh ngủ rồi, nằm nghiêng, gò má cũng chỉ lộ một bên, tư thế ngủ rất tiêu chuẩn và có văn hóa.
Đốm lửa tàn ngoài kia không soi được tới gương mặt anh, quá xa rồi, chỉ còn bóng đen lay động, nhưng Hàng Tư vẫn mơ hồ nhìn thấy những đường nét của anh, đặc biệt là lúc ngủ.
Cảm giác căng thẳng trong lòng Hàng Tư lại trỗi dậy.
Lát sau cô đặt tạm chiếc ba lô đựng đồ trên vai xuống đất, thận trọng rướn sâu người vào trong cốp xe, ghé sát lại gần gương mặt Lục Nam Thâm.
Ở khoảng cách này, Hàng Tư đã có thể quan sát tỉ mỉ, kỹ càng gương mặt anh, sự bất an cả buổi tối nay cuối cùng cũng rơi xuống.
Không phải Kiều Uyên.
Lục Nam Thâm không phải Kiều Uyên.
Tuy rằng đường nét có chút giống, nhưng trông Kiều Uyên trưởng thành hơn Lục Nam Thâm. Lục Nam Thâm toát ra một sự sạch sẽ, khi mỉm cười sẽ bung ra sức sống tuổi trẻ, không phức tạp như Kiều Uyên.
Có sức sống của một cậu thanh niên trai trẻ thì trông vẫn dễ chịu hơn.
Cuối cùng Hàng Tư đã có thể yên tâm hơn. Đúng, chắc chắn là Kiều Uyên đã chết rồi, bằng không với cá tính điên rồ của hắn sao có thể để mặc cho cô tự do hơn một năm nay?
Cô không thể cứ sống mãi trong cái bóng của Kiều Uyên, rồi cũng sẽ phải bước ra thôi.
Hàng Tư rón rén rút ra xa khỏi cốp xe, một lần nữa vác ba lô lên vai, đi thẳng vào sâu trong thung lũng chết chóc.
Ai dè chân trước cô vừa đi khỏi, đằng sau Lục Nam Thâm đã chậm rãi mở mắt ra.
Anh nằm im bất động.
Cô gặp ác mộng ư?
Bây giờ thì sao?
Anh nghe được tiếng bước chân của cô, rất nhẹ, rất khẽ, nhưng nó vẫn rót vào tai anh.
Vì sao cô phải đi vào sâu hơn?
***
La bàn chỉ là một vật trang trí trong thung lũng chết chóc. Sau ba lần rút nó ra thử tìm đường nhưng thất bại, cuối cùng cô quyết định bỏ qua nó.
Cô đút lại vào túi, ánh sáng mạnh của chiếc đèn pin hắt thẳng ra xa. Con đường phía trước rất hẹp, còn lộn xộn như mớ bóng bong, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ có đường bị cỏ dại che đi, có một đám cỏ đã bị dẫm bằng.
Cô đi theo hướng con đường ấy, khi ngang qua những cây cổ thụ, cô sẽ dừng lại quan sát một chút, thấy trên thân cây chi chít những vết cào, cô bèn tiếp tục tiến lên.
Đi khoảng chục phút, Hàng Tư tính toán sơ bộ khoảng cách từ đây về chỗ nghỉ chân, mọi thứ vẫn nằm trong tầm tay. Cô lại đi tiếp khoảng chục phút nữa, gió bỗng nổi lên xung quanh.
Hàng Tư ngẩng đầu lên nhìn, lá cây trên đỉnh đầu rung lắc rất dữ dội, trở thành những cơn sóng biển tầng tầng lớp lớp.
Cùng lúc này, một bóng đen khổng lồ đột ngột lướt qua.