Qua thêm hai ngày, sức khỏe Tiêu Ngọc đã dần cải thiện lên trông thấy.
Cô ngủ một giấc ngon, tỉnh dậy liền vươn vai, hít thở không khí trong lành buổi sáng khiến cho cả người khoan khoái đầy vui vẻ.
Cô nhìn quanh phòng một vòng, không có ai, đoán chừng Lục Cảnh đã lên đồng đi làm, lại theo thói quen mà nhìn về phía chân giường, vui vẻ cầm bát cháo đã cho nhiều gạo hơn lúc trước lên uống một hơi cạn sạch.
Đây là đồ ăn sáng Lục Cảnh để lại cho cô, sáng nào cũng vậy, Tiêu Ngọc đã sớm quen thuộc.
Cháo trắng, không có trấu, thơm ngon, còn có chút vị mặn, biểu thị rõ ràng tay nghề của người này đã được cải thiện!
Ăn cháo xong, Tiêu Ngọc lại vung tay vung chân đi quanh nhà một vòng, vừa tập thể dục vừa cẩn thận cảm nhận xem sự thay đổi của thân thể.
Cơ thể nguyên chủ vì bệnh tật từ nhỏ nên vẫn luôn ốm yếu, cũng không biết có phải vì đã đổi hồn với cô hay không, mà Tiêu Ngọc rõ ràng cảm giác được, bản thân đang dần tốt lên mỗi ngày.
Ngoại trừ mấy ngày trước bị ốm ra, thì còn lại đều ổn.
Tỉnh dậy không còn thấy choáng váng, bước chân xuống giường không còn vì vô lực mà vấp ngã, có thể đi bộ một lúc lâu, mệt mỏi thì ngồi xuống nghỉ một chút, sau đó vẫn có thể tiếp tục hoạt động như thường.
Điều này có phải ý là, cô có thể cải thiện thân thể này, khiến nó càng tốt hơn không?
Suy nghĩ này khiến tâm trạng Tiêu Ngọc càng thêm vui vẻ, cô lại đi quanh nhà thêm mấy vòng, sau đó mới vào phòng bếp, suy nghĩ hôm nay nên nấu món gì.
Hai ngày qua, bữa trưa và bữa tối đều là do Tiêu Ngọc phụ trách, Lục Cảnh đi làm về ăn xong sẽ chủ động việc lau dọn.
Cô vẫn rất hài lòng với việc chủ động phân chia công việc này của bọn họ!
Nhìn nhìn, món mặn thì đã có nhưng canh thì chưa.
Trời mùa hè nóng như vậy, không có canh thì thật sự không cách nào nuốt trôi cơm!
Mà rau do Lục Cảnh mua đã dùng hết rồi.
Tiêu Ngọc thoáng đăm chiêu, lục lọi trong ký ức.
Hình như lúc còn ở nhà mẹ đẻ, mẹ và chị dâu của cô thi thoảng sẽ lên núi hái một ít rau dại về ăn, đường lên núi cũng không khó, trước kia nguyên chủ có đi qua mấy lần rồi.
Lại nói, dù sao cô cũng đã đến đây được gần một tháng, chủ yếu đều quanh quẩn trong nhà, lần duy nhất ra ngoài là được Lục Cảnh cõng tới bệnh xá.
Tiêu Ngọc ngẫm nghĩ: Thế thì sao mà được?
Nhân hôm nay trời đẹp, đi hái rau rồi nhân tiện thăm thú một phen cũng không tệ mấy!
Ừm, thế là Tiêu Ngọc quyết định luôn được lịch trình hôm nay của mình.
Lên núi hái rau, đi dạo quanh thôn một vòng, sau đó về nhà nấu cơm, còn gì nữa thì buổi chiều lại tính sau.
Nghĩ làm làm, Tiêu Ngọc tìm dây chun buộc cao tóc, rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Bàn chải thời này vừa cứng vừa thô, kem đánh răng cũng chẳng có bọt mấy, nhưng được đánh răng là vẫn tốt hơn so với khi ở mạt thế nhiều rồi.
Xong xuôi, cô thay một bộ quần dài áo tay dài, mới vào nhà đi tìm dụng cụ.
Trên núi có nhiều muỗi, cây cỏ gai góc cũng nhiều, vẫn nên cẩn thận mới hơn.
Nón lá treo trên cái đinh ở bên hông nhà, lúc Tiêu Ngọc tới còn thấy dưới đất có để một cái sọt, trong cái sọt có một cây cuốc nhỏ.
Tiêu Ngọc phấn khởi vỗ tay hai cái.
Đây đích thị là cầu được ước thấy, khát nước liền có người đưa tới tận miệng mà!
Cô mau chóng đội nón, thắt lại dây quai, đeo sọt, lắc người vài cái để thử cảm giác, thấy ổn rồi mới hí hửng chuẩn bị ra cửa.
Nhưng không biết tại sao, cũng không biết có phải là vì đã ở nhà lâu lắm rồi không, mà khi tay vừa mới chạm tới cánh cổng nhà, Tiêu Ngọc đã đột nhiên cảm thấy hồi hộp lạ thường.
Cô hít sâu một hơi, nắm chắc hai tay, dậm chân vài cái tự mình động viên lấy mình.
Không sao, chỉ là lần đầu tiên ra ngoài thôi mà!
Lên núi một chút, hái bó rau, nhân tiện nhìn ngó thử một chút tình hình xung quanh, rồi đi về, thế là xong!
Ừm, chỉ đơn giản như vậy, không có gì phải lo lắng cả!
Tiêu Ngọc gật gù, rồi mở cửa bước ra.