Tiêu Ngọc đang ngủ thì bị một mùi thơm ngọt ngào làm cho tỉnh lại.
Mùi vị này, dường như đã lâu lắm rồi cô mới được ngửi lại.
Dù sao thì sau mạt thế, trái cây và củ quả có thể nói là còn quý hơn so với kim cương hột xoàng nhiều!
Tiêu Ngọc có chút mỏi nhừ mà vươn vai, sau đó xoa xoa cổ vài cái.
Cô chậm rãi nhìn quanh một lượt, mất một lúc mới định thần lại mình là ai, đây là đâu.
Mùi thơm kia không ngừng truyền tới, khiến con sâu trong bụng Tiêu Ngọc không ngoan mà liên tục ngọ nguậy.
Cô cẩn thận đặt chân xuống giường, có chút gấp gáp mà chạy chậm ra khỏi cửa nhà.
Theo mùi thơm nồng đậm, Tiêu Ngọc đi về phía phòng bếp, thấy được Lục Cảnh đang ngồi bên bếp lò vui vẻ nướng thứ gì đó.
Lục Cảnh nghe được tiếng bước chân thì theo bản năng quay đầu nhìn qua, thấy là Tiêu Ngọc thì hỏi một tiếng, “Tỉnh rồi?”
Tiêu Ngọc gật gật đầu, rồi có chút ngại ngùng mà bước lại gần, đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi “Anh… đang làm gì vậy?”
Lục Cảnh cũng không giấu diếm mà ngồi dịch qua một chút, để lộ ba củ khoai lang đang nướng trong lò.
Thấy Tiêu Ngọc đi đến ngồi xuống cạnh mình, Lục Cảnh hơi mím môi rồi nhắc nhở cô một tiếng, “Cách xa một chút, cẩn thận nóng.”
Tiêu Ngọc bị mùi thơm của khoai lang làm cho vui vẻ, gật đầu hai cái rồi cũng ngoan ngoãn ngồi dịch lùi về sau, yên lặng chờ đợi.
Bộ dạng bé đang đợi ăn này của cô làm khóe môi Lục Cảnh thoáng cong lên, động tác nướng khoai cũng nhanh hơn một chút.
Chừng mười lăm phút sau, Tiêu Ngọc cầm củ khoai nóng đã được bóc vỏ một nửa, ngồi bên hiên nhà vừa thổi phù phù vừa ăn đến là vui vẻ.
Ừm, cảm giác này, mùi vị này, thật sự là khiến người ta nhung nhớ, khiến lòng người thỏa mãn mà.
Nhớ năm đó, khi mạt thế đã qua được hơn hai năm, trước khi bắt đầu một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, cô và đồng đội đã quyết định cùng nhau tụ tập một bữa.
Hôm ấy, đồng đội dị năng giả không gian vốn luôn keo kiệt vậy mà chịu bỏ ra vốn gốc, lôi hết đống thịt và rau cất giữ đã lâu trong không gian ra làm một nồi lẩu lớn.
Khiến cho cả đám bọn họ ăn vui tới mức quên trời quên đất.
Ăn xong, bọn họ lại cùng nhau nhóm lửa nướng khoai, cảm giác yên bình như mạt thế gì đó chỉ là một giấc mơ vậy.
Tiêu Ngọc không biết vì sao, nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ mùi vị củ khoai mà đồng đội đã nướng cho cô kia.
Ừm, cảm giác, vị cũng gần giống với củ khoai mà cô đang ăn này vậy.
Hơi cháy, có mùi khét, nhưng lại bùi và ngọt tới mức nghẹn lòng.
Hôm đó, bọn họ thật vui vẻ.
Hôm đó… cũng là lần vui vẻ cuối cùng của bọn họ.
Tổ đội hơn mười lăm người, cuối cùng lại chỉ còn có ba… thương nặng trở về…
Tiêu Ngọc nghĩ nghĩ, vậy mà làm cho hai mắt lên men lúc nào không hay.
Lục Cảnh ngồi bên cạnh vẫn luôn để ý đến động tác của Tiêu Ngọc, thấy cô đang ăn vui vẻ lại đột nhiên ngẩn ra, sau đó hai mắt thoáng chốc đỏ lên, khiến hắn không nhịn được mà trong lòng giật thót.
Sao… sao đột nhiên lại khóc rồi? Chẳng lẽ là ăn không ngon?
Lục Cảnh có chút luống cuống, còn đang không biết phải làm sao, thì Tiêu Ngọc lại yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn.
Cô cắn miếng lớn, cẩn thận nhấm nuốt từng chút một, mãi một lúc lâu, mới chậm rãi nuốt xuống.
Cứ như, đang cố gắng cảm nhận, cứ như, đang chậm rãi ghi nhớ kỹ, mùi vị của thứ trong miệng vậy…