Lúc gần quá trưa, Lục Cảnh mới từ trên trấn trở lại.
Hắn ôm theo hai túi đồ lớn, định bụng về nhà cất đồ rồi lại đến bệnh xá xem Tiêu Ngọc.
Nhưng không ngờ khi mới đẩy cổng bước vào, hắn lại phát hiện ra cửa trong đang mở.
Lục Cảnh có chút ngẩn ra, sau đó bước nhanh vào nhà, liền thấy được Tiêu Ngọc đang ngồi một đống ở góc giường, chống cằm ủ rủ rất là thương tâm.
Trước khi kịp suy nghĩ, hắn đã lập tức hỏi ra, “Làm sao vậy?”
Tiêu Ngọc nghe tiếng động liền nhìn qua, thấy là Lục Cảnh trở về, vậy mà thở hắt ra một hơi, rồi vẫn ngồi yên bất động.
Trong đầu Lục Cảnh đầy dấu chấm hỏi.
Hắn vòng ra nhà bếp cất đồ, nhân tiện nhìn quanh một lượt, thấy không có ai mới trở lại ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngọc.
Không ngờ Tiêu Ngọc vậy mà nhấc mông nhích qua một bên, ngồi cách hắn một đoạn.
Lục Cảnh bất giác định cau mày, thì lại bị câu nói tiếp theo của Tiêu Ngọc làm cho ngẩn người.
Cô vừa buồn bực lại mang theo chút tủi thân khó có thể nhận ra mà nói: “Người tôi hôi.”
Lục Cảnh cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó liền hiểu ra.
Khóe môi hắn khó được mà cong lên một vòng, vừa buồn cười nhưng cũng có chút bất đắc dĩ mà an ủi, “Chỉ là rượu thuốc bình thường, không có mùi gì cả.”
Tiêu Ngọc nghe vậy thì liếc hắn một cái, bĩu môi đầy khinh thường, hiển nhiên không xem lời hắn nói là thật.
Lục Cảnh chớp chớp mắt, cho là mình nhìn nhầm rồi. Cô gái nhỏ này vậy mà tỏ thái độ với hắn?
Khuôn mặt mới chỉ lớn hơn nắm tay hắn một chút, vì rượu thuốc mà loang lỗ màu đen, vậy mà dám liếc hắn còn bĩu môi?
Nhưng kỳ lạ là, hắn không những không cảm thấy tức giận hay chê cô khó coi, mà ngược lại, còn có chút cảm thấy… cô đáng yêu!
Suy nghĩ này làm cho Lục Cảnh không nhịn được mà ho khan vài tiếng.
Tiêu Ngọc lại nghĩ là hắn đang cười trộm mình, cô cắn cắn môi, có chút tức giận mà lại dịch mông cách xa hắn hơn.
Đáng ghét, kẻ này dám chê cười cô? Nhưng cô lại không thể làm gì hắn.
Đúng là hổ sa cơ chó nhảy qua đầu mà! Nếu như là trước đây, chắc chắn cô sẽ lập tức nhảy dựng lên rồi cho hắn một cước.
Con bây giờ? Ha hả, đến cái rắm cô cũng không dám đánh!
Tiêu Ngọc bực bội nghĩ thầm, lại ngồi dịch ra thêm một đoạn.
Lục Cảnh thấy bộ dạng cô như vậy thì cũng biết được hiện tại tâm tình của cô vợ nhỏ nhà mình đang không được tốt.
Lại nói, mặc dù bọn họ mới chỉ ở cùng nhau không bao lâu, nói chuyện tương tác càng ít, nhưng thông qua vài ấn tượng khắc sâu, hắn vẫn rõ ràng phần nào tính cách của Tiêu Ngọc.
Lúc mệt mỏi thì cô mặc kệ tất thảy, nhưng khi khỏe rồi lại rất thích sạch sẽ.
Ừm, cũng rất bướng bỉnh.
Một màn Tiêu Ngọc tức tới phát khóc vì không đủ sức để gánh nước tắm kia, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.
Nghĩ nghĩ, Lục Cảnh vừa cười tủm tỉm vừa đứng dậy đi ra ngoài.
Tiêu Ngọc hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, cô chỉ cảm thấy cả người nhớp nháp, vừa nóng lại còn vừa thoang thoảng mùi vị vô cùng khó chịu khiến cô bực bội chịu không nổi.
Ba mẹ Tiêu không ngừng căn dặn cô phải liên tục bôi rượu thuốc trong vòng ba ngày, cách vài tiếng lại bôi một lần.
Ngày hôm nay qua Tiêu Ngọc bất tỉnh thì thôi đi, nhưng hôm nay mới qua nửa ngày, mà người cô đã bị bôi dầy ra tới một lớp đen nhám rồi.
Tiêu Ngọc không biết mình phải làm sao mới có thể chịu đựng được cho tới tối mai nữa!
Cô hít vào, thở hắt ra, hít vào một hơi thật dài, rồi lại thở hắt ra, cứ như làm vậy có thể làm cho lửa giận và bức bối trong lòng vơi đi từng chút vậy!
Tiếng lục đυ.c bên ngoài thi thoảng lại truyền tới.
Tiêu Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế và vị trí ngồi chống cằm như cũ, cuối cùng, một lúc lâu sau, cô vậy mà không chịu được, gật gù ngủ thϊếp đi.
Lục Cảnh vào bếp sắp xếp lại đống đồ mới mua, nhân tiện nhóm củi lửa nấu một nồi nước lớn.
Hôm qua hắn chẻ được một đống củi lớn, đoán chừng có thể dùng được trong mấy ngày.
Sắp xếp xong xuôi, Lục Cảnh mới nghe được cái bụng trống rỗng đang lên tiếng biểu tình đầy kháng nghị.
Hắn chợt nhớ ra, sáng nay dậy sớm lên trấn, đi một mạch cho tới tận bây giờ, vậy mà ngay cả một hạt cơm hắn cũng chưa ăn…
Lục Cảnh cúi đầu nhìn gạo được đổ đầy trong vại mà có chút đăm chiêu, sau đó lại như có như không mà liếc qua phía cửa nhà.
Hắn có nên nấu cơm không?
Tiêu Ngọc là người bệnh, hắn không thể để cô nấu cơm cùng mình được.
Nhưng nếu như nấu một mình, hắn lại có chút không an tâm.
Suy cho cùng, lần đầu tiên nấu cơm bị cháy khét đã để lại ám ảnh tâm lý trong lòng Lục Cảnh.
Lục Cảnh gãi gãi đầu, đột nhiên có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Cảm giác này dường như đã rất lâu rồi hắn mới cảm thấy như vậy!
Lục Cảnh mím mím môi, ánh mắt đảo quanh nhà bếp một lượt tìm tòi, sau đó, hai mắt hắn chợt sáng lên, đi về phía đồ vật đang để ở góc bếp kia.