Sáng sớm ngày hôm đó,
Lục Cảnh không ra đồng, hắn muốn ngồi xe kéo lên trấn trên mua lương thực.
Vốn muốn để Tiêu Ngọc đi cùng, nhưng hiện tại Tiêu Ngọc lại sốt cao chưa tỉnh, hắn chỉ có thể đi một mình.
Lục Cảnh vừa xếp hàng vừa nhẩm qua một lượt những món cần mua trong đầu.
Hắn muốn mau chóng mua được nhiều lương thực và thịt, nếu Tiêu Ngọc có thể ăn, hắn mong cô có thể ăn được nhiều một chút, như vậy con người cũng sẽ khỏe mạnh hơn.
Đợi được một lúc, người muốn lên trấn đã xếp thành một hàng dài.
Thời đại này vẫn chưa có xe máy hay ô tô, người dân muốn đi đâu, đều phải dựa vào ngồi máy kéo hoặc xe bò, xe ngựa… để ra khỏi thôn.
Một số người có điều kiện thì có thể mua xe đạp, nhưng xe đạp không dễ mua, chưa kể tốn một số tiền lớn bằng mấy tháng tiền ăn của gia đình, lại còn phải có phiếu công nghiệp, phiếu công nghiệp chỉ có nhân viên công chức mới có, nhưng hiển nhiên là không nhiều.
Hiện tại trong thôn cũng chỉ có mình nhà trưởng thôn là có được một chiếc xe đạp, bình thường chỉ có trưởng thôn dùng để lên xã dự họp, trong nhà đều không nỡ đi nhiều.
Khoảng sáu giờ, Trần Đông – con trai của trưởng thôn đến mở cửa kho, theo sau còn có Tiêu Mỹ Mỹ.
Trần Đông lái máy kéo, Tiêu Mỹ Mỹ phụ trách kiểm tra, ghi chép số liệu của máy kéo mỗi lần đi và về, như có bị xây xước chỗ nào, dùng hết bao nhiêu xăng dầu… để tránh trường hợp có người tùy tiện lấy máy kéo đi làm việc riêng, tổn hao tài sản chung của thôn.
Lục Cảnh nhìn thấy Tiêu Mỹ Mỹ thì gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Cả ngày hôm qua hắn ở bệnh xá chăm Tiêu Ngọc ốm, vẫn là nhờ có Tiêu Mỹ Mỹ và mẹ Tiêu luân phiên đưa cơm nước tới, lại giúp đỡ bôi rượu thuốc cho Tiêu Ngọc.
Lục Cảnh vì không có kinh nghiệm nên chỉ biết ở một bên đứng nhìn, thi thoảng làm mấy việc vặt như lấy nước, đưa đồ, giúp đỡ đắp khăn giúp Tiêu Ngọc mau chóng hạ sốt…
Lục Cảnh có chút nghĩ mà sầu, hắn thật sự không có bao nhiêu kinh nghiệm trong khoảng này!
Tiêu Mỹ Mỹ thấy được Lục Cảnh cũng gật đầu một cái, rồi cúi đầu làm công việc của mình.
Đối với người đáng ra sẽ là chồng sau đó lại đột nhiên trở thành em rể này, hiển nhiên Tiêu Mỹ Mỹ cũng không có bất cứ suy nghĩ gì. Dù sao, cô cũng đã có người mình thích, chỉ là…
Sau khi kiểm tra xong, xe kéo được lái ra, mấy người lần lượt đi lên tìm chỗ ngồi.
Lục Cảnh tới sớm nhất nên chọn được chỗ tốt, mấy người tới sau chỉ có thể cam chịu ngồi ra ngoài rìa. Sau hơn nữa thì hết chỗ, đành buồn bã quay về nhà đợi đến hôm sau.
Cũng khó trách, ai bảo bọn họ không đến sớm bằng người khác cơ chứ?
Lục Cảnh ngồi trên xe kéo, nhiều người chen chúc vào nhau nên có chút chật chội, đến ngay cả người khỏe mạnh như hắn cũng không nhịn được mà toát mồ hôi hột.
Hắn lại đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn vì Tiêu Ngọc không phải đi cùng, nếu không thì cô chắc chắn không chịu nổi.
Lại nghĩ tới sau này, nếu như mỗi lần muốn lên trấn mua lương đều phải đi xe kéo, thì Tiêu Ngọc thật sự có thể chịu được khi chen chúc trên này sao?
Đầu mày Lục Cảnh không nhịn được mà cau lại, hắn đột nhiên nhận ra, dường như có rất nhiều chuyện trước đây không nghĩ tới, bây giờ nhận ra, lại cảm thấy việc gì cũng cần phải suy xét kỹ càng.
Lại nói, cũng không biết bao giờ cô mới tỉnh nữa, sốt lâu như vậy, cả khuôn mặt nhỏ trắng nõn đều trở nên đỏ bừng lên, đến ngủ cũng mê man mà thở hồng hộc… hắn không nhịn được mà có chút… thương cảm!
Đi được một lúc, gió hiu hiu, Lục Cảnh nhắm mắt tựa người vào vành xe dưỡng thần.
Nhớ lại vừa rồi gặp Tiêu Mỹ Mỹ, chị vợ có đôi nét giống với Tiêu Ngọc, đều rất nhỏ nhắn và xinh đẹp, nhưng hiển nhiên Tiêu Mỹ Mỹ trông khỏe khoắn và tươi tắn hơn nhiều.
Nghĩ đến bộ dạng quanh năm đau ốm của Tiêu Ngọc, trong lòng Lục Cảnh không khỏi có chút thổn thức.
Nếu như Tiêu Ngọc của hắn có thể ăn uống đầy đủ, thì liệu cũng sẽ khỏe mạnh và tươi tắn như vậy chứ?
Hai má gầy của cô sẽ phồng lên, tay chân khẳng khiu cũng có thịt hơn, trên mặt tái nhợt sẽ hồng hào, đôi môi nhỏ chúm chím xinh đẹp…
Lục Cảnh im lặng tưởng tượng, rồi chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua.
Hình ảnh kia như ẩn như hiện, Lục Cảnh bất giác hơi căng thẳng mà mím mím môi.
Mặc dù không thấy rõ, nhưng Tiêu Ngọc trong mơ của hắn rất xinh đẹp.
Lục Cảnh tưởng, rồi không căn cứ mà khẳng định.
Nếu như cô ăn được uống được, thì hắn hận không thể mỗi ngày đều hầm canh nấu thịt cho Tiêu Ngọc ăn, khiến cô mau chóng khỏe hơn!
Tiếng xe kéo “Xịch xịch xịch xịch” đều đều truyền tới, cảm giác cả người lắc lư qua lại khiến đại não lười nhác bất giác thả lỏng.
Cũng không biết qua mất bao lâu, đến khi xe kéo ngừng hẳn, có người lục tục nhảy xuống, Lục Cảnh mới bị động tĩnh xung quanh làm cho giật mình tỉnh lại.
Vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại ngủ quên mất rồi!
Hắn mau chóng tỉnh táo lại, rồi theo đoàn người nhảy xuống xe.
Đi một mạch đến chợ lớn trong trấn, Lục Cảnh nhìn quanh một lượt rồi mau chóng xác định nơi mua lương, nhanh nhẹn chạy tới xếp hàng.
Vừa rồi ngủ một giấc, vậy mà hắn lại mơ thấy Tiêu Ngọc.
Mơ thấy cô đã sốt đến đỏ bừng rồi mà vẫn còn mê man, nói muốn ăn ba bát cơm mỗi bữa!
Khóe môi Lục Cảnh không nhịn được mà cong cong.
Ba bát cơm mỗi bữa, hắn nuôi được!