Tiêu Ngọc vẫn còn có chút mơ màn, nhưng thông qua đối thoại của mấy người, cô liền phần nào đoán được chuyện đã xảy ra.
Cô sốt cao, hơn nữa còn hôn mê hai ngày liền?
Tiêu Ngọc không nhịn được mà mím mím môi, có chút tự giễu.
Hay lắm, cô lại lần nữa quá xem thường độ yếu ớt của thân thể này rồi!
Chỉ là lau nhà một cái, tắm một cái, đi bộ đi nhìn người ta giặt đồ một cái, mà còn có thể hôn mê hai ngày liền?!
Nếu như là trước đây, có người dám nói với cô chuyện này, cô thà bị đánh chết cũng sẽ không tin chuyện kỳ ba như vậy lại xảy ra trên người mình!
Mẹ Tiêu áp tay lên trán Tiêu Ngọc, lại sờ soạng khắp mặt và cổ cô một lúc lâu, xác định không còn nóng bỏng như hôm qua nữa mới thở phào một hơi.
"Đúng là hạ sốt rồi, đỡ hơn nhiều rồi!"
Ba Tiêu ở bên cạnh cũng cảm thán, "Vẫn là rượu thuốc tốt, vẫn là nên chuẩn bị thêm nhiều chút mới tốt."
Mẹ Tiêu liên tục gật đầu xem như đồng ý.
Tiêu Ngọc còn đang không biết làm sao đối mặt với gia đình của nguyên chủ, thì đột nhiên bị động thái của hai người bamẹ này dọa cho tỉnh người.
Sau đó cô như chợt nhớ ra, vội vàng giơ hai tay tới trước mặt lên xem xét, xem xem, mặt liền méo.
Lại thử chà xát trên mặt mình, hay lắm, đen thui! Hai mắt cô trợn to, nuốt nước bọt một cái, lại thử khịt mũi, cuối cùng không nhịn được mà quay người nôn khan một tiếng.
Cá ướp, hôn mê hai ngày, cô lần nữa bị người làm thành cá ướp!
Cái mùi này... khó ngửi... còn có độ dày đặc đen thùi trên da này... khỏi phải hỏi cũng biết, chắc chắn không chỉ bôi quá hai, ba lần!
"Ọe!" Tiêu Ngọc lại không nhịn được mà che miệng nôn khan lần nữa.
Mọi người xung quanh bị mấy hành động liên tiếp này của cô làm cho sững người.
Người phản ứng nhanh nhất chính là Tiêu Thạch đã có đủ vợ lẫn con, "Em út, em út có thai rồi?" - Anh ta thét lên.
Mấy người trong phòng đều bị lời này của hắn dọa cho nhảy dựng, ngay cả ông thầy thuốc vừa mới đi được chưa bao xa đã bị giọng nói ong tai kia kéo cho chạy trở lại, "Cái gì? Ai có thai?"
Mẹ Tiêu đầu tiên là run rẩy, sau đó là vừa mừng vừa lo nắm lấy tay Tiêu Ngọc, "Con gái, con, con, con..."
Nhưng bà ấp úng một lúc lâu mà vẫn không biết nên nói gì cho phải.
Nói có thai? Tiêu Ngọc của bà ốm yếu như vậy, sao có thể có thai được chứ?
Nói không có thai? Nhưng con bé đã có chồng hơn tuần nay, có cũng là bình thường mà không phải sao?
Ba Tiêu nhìn Tiêu Ngọc một lượt, rồi yên lặng quay đầu, xoa xoa hốc mắt có chút đỏ lên.
Tiêu Thổ và Tiêu Mỹ Mỹ há hốc mồm nhìn nhau, có chút cảm thán: Này, này cũng quá nhanh rồi đó chứ?
Ngay cả Tiêu Ngọc cũng cảm giác đầu choáng mắt hoa, dường như không cách nào nhận thức được những chuyện đang xảy ra trước mắt mình là thật hay mơ.
Chỉ có ông thầy thuốc là từ đầu tới giờ vẫn luôn tỉnh táo, mau chóng chen tới đánh "chát" cái tay đang nắm Tiêu Ngọc của mẹ Tiêu để bà ấy thả ra, rồi cẩn thận bắt mạch, bắt xong, ông ấy quay qua trừng Tiêu Thạch, "Ăn nói hàm hồ, có thai cái gì mà có thai?"
Rồi lại quay sang chỉ vào trán mẹ Tiêu mắng, "Có lớn mà không có khôn, con bé có chút ét chứ bây nhiêu? Thằng Cảnh không coi nó như con đã là may rồi đấy!"
Mẹ Tiêu bị mắng thì mặt hơi có chút đỏ lên, Tiêu Thạch thì gãi gãi đầu, miệng lẩm bẩm, "Con có biết đâu, tự nhiên con bé cứ ọe ọe, con tưởng nó cũng như vợ con, ọe ọe mấy tiếng chính là mang thai chứ!"
Ông thầy thuốc chỉ hận rèn sắt không thành thép, ông đảo mắt nhìn qua Tiêu Mỹ Mỹ và Tiêu Thổ, hai người sau rõ là ăn ý mà quay mặt sang nơi khác vờ như không liên quan đến mình. Ông thầy thuốc hừ một cái, lại nhìn Tiêu Thạch, "Có thai không nhất thiết phải buồn nôn. Buồn nôn cũng không nhất định là mang thai!"
Sau đó, ông thầy thuốc lại lôi ra một mớ căn bệnh có thể gây chứng buồn nôn, nói qua một lượt cho Tiêu Thạch.
Tiêu Thạch mới đầu nghe còn miễn cưỡng hiểu, càng về sau thì cảm giác đầu choáng mắt hoa, hai tai ong ong. Hắn cảm giác, số căn bệnh mà ông thầy thuốc nói ra, còn nhiều hơn số chữ mà hắn biết được trong đời này.
Cuối cùng, vẫn là ba Tiêu không nhịn được mà kéo ông thầy thuốc qua hỏi, "Ông thầy thuốc, vậy ông xem thử xem, sao con út lại đột nhiên buồn nôn vậy? Có phải là bị bệnh nào đó trong mấy cái bệnh... mà ông kể không?"
Ba Tiêu cũng ong đầu, không nhớ được mấy cái mà ông thầy thuốc vừa kể.
"Đúng, đúng, đúng, ông thầy thuốc, Ngọc nó lại làm sao vậy?" Mẹ Tiêu vừa tỉnh táo lại cũng vội phụ họa.
"Hừ!" Ông thầy thuốc hừ một tiếng, rồi vuốt râu, ý vị thâm trường nhìn về phía Tiêu Ngọc, "Cái này thì phải hỏi con bé!".
Tiêu Ngọc bị ánh nhìn này làm cho có chút chột dạ.
Mà trong thoáng chốc ông thầy thuốc nói xong, thì toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía cô.
Tiêu Ngọc mím chặt môi, không có ý định lên tiếng.
Ông thầy thuốc lại hừ một tiếng, sau đó phất tay áo quay phắt người bước đi.
"Ơ, sao ông lại đi rồi?" Mẹ Tiêu có chút nôn nóng, "Không khám nữa sao? Còn chưa khám xong mà!"
Tiêu Thổ thì nhanh trí hơn mà chen tới bên cạnh Tiêu Ngọc, ""Bé út, sao em lại buồn nôn?"
"Đúng thế bé út, em bị làm sao vậy?" Tiêu Thạch cũng tò mò.
Tiêu Mỹ Mỹ và ba Tiêu im lặng không nói, nhưng ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm, thể hiện rõ ràng bọn họ cũng muốn biết.
Tiêu Ngọc chớp chớp mắt, lại nhìn về phía bộ dạng lo lắng quay cuồng của mẹ Tiêu, có chút chần chờ.
Tiêu Thổ thấy bộ dạng của cô như vậy liền thúc giục, "Nói đi bé út, em đừng làm mọi người sốt ruột."
"Đúng vậy đó bé út, em biết anh cả sợ nhất chính là sốt ruột mà!" Tiêu Thạch gấp tới mức dậm chân.
Tiêu Ngọc trợn trắng mắt, cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô cắn răng phun ra mấy chữ, "Người con, người con hôi quá!"