Nguyên chủ biết đường lên núi, nhưng là đường từ nhà mẹ đẻ mình đến núi.
Còn hiện tại, ha hả, Tiêu Ngọc vừa ra tới đầu ngõ, đã cảm giác xung quanh lạ lẫm, không phân định rõ trắng đen phải trái nơi đây là đâu nữa rồi!
Cũng may, đang lúc cô còn băn khoăn thì đã bắt gặp một người đang cầm cuốc chạy tới.
Tiêu Ngọc mừng quýnh, đợi anh ta chạy lại gần mới gọi lớn một tiếng: “Anh gì ơi!”
Hôm nay Trần Nam ngủ dậy muộn, đang vội ra đồng thì có người gọi lại, hắn giật mình quay sang, mới phát hiện hóa ra là một cô gái nhỏ nhắn trắng trẻo.
Trần Nam chớp mắt, cảm giác người này có chút lạ mặt, đoàn chừng là cô chiêu nào đó vừa mới từ thành phố xuống đây rồi.
Hắn cũng không bài xích, mà thân thiện dưng lại hỏi: “Sao vậy em gái? Có việc gì chăng?”
Tiêu Ngọc thấy người kia cũng có vẻ dễ gần thì vui vẻ gật đầu: “Vâng, xin hỏi anh có biết đường lên núi đi như thế nào không ạ?”
Trần Nam ngạc nhiên: “Lên núi?” – cô chiêu này chạy lên núi để làm gì?
Hắn lại cẩn thận đánh giá Tiêu Ngọc từ trên xuống dưới.
Cả người cô nhỏ nhắn, da dẻ trắng trẻo mịn màng, hẳn là loại cô chiêu cậu ấm được cưng chiều từ nhỏ, không phải làm việc gì nặng nhọc, nhưng quần áo cô mặc thì lại có phần cũ kĩ và mấy vết vá, thế mới lạ chứ!
Tiêu Ngọc thấy Trần Nam đánh giá mình thì hơi mím môi, cô lại gật đầu: “Vâng, tôi muốn lên núi, chỗ mà mọi người hay hái rau dại ấy ạ.”
Trần Nam lại nhìn lướt qua cái sọt phía sau lưng Tiêu Ngọc, một bộ như bừng tỉnh, “À, em muốn lên núi hái rau sao?”
Hắn ngẫm nghĩ, rồi quay người chỉ: “Đi thẳng về phía trước rồi quẹo phải, đến cuối thôn rồi sang trái, đi theo đường mòn hướng lên trên là tới rồi.”
Tiêu Ngọc lắng nghe rồi cẩn thận nhớ kỹ, sau khi vui vẻ cảm ơn Trần Nam, vừa mới xoay người định rời đi thì đã bị anh ta kêu lại.
“Em gái đi một mình à? Không có anh trai hay bamẹ đi theo sao?”
Tiêu Ngọc đột nhiên bị hỏi như vậy thì thoáng sửng sốt, theo bản năng lùi nhanh về sau mấy bước, giữ khoảng cách với Trần Nam.
Trần Nam bị động tác của cô làm giật mình, sau đó mới xấu hổ mà liên tục xua tay giải thích: “Ơ, không phải, anh không có ý xấu gì đâu, chỉ là… đường lên núi rất khó đi, không cẩn thận còn có thể bị lạc, cho nên mới hỏi thế thôi…”
Trần Nam cũng không phải là người hay nói chuyện với phái nữ, đột nhiên không biết nên phải giải thích thế nào cho phải, thế là trực tiếp lôi bamình ra.
“Em có biết chú Trần trưởng thôn của thôn chúng ta không?”
“Anh là Trần Nam, là con trai của ông ấy.”
“Anh có thể dẫn đường cho em, chỉ là phòng ngừa bất trắc thôi.”
“Thật sự không có ý xấu gì đâu!”
Tiêu Ngọc nghe anh ta giới thiệu thì chớp mắt một cái rồi sững ra.
Trần Nam, con trai trưởng thôn? Chẳng phải chính là đối tượng trong mộng của Chu Linh kia đây sao?
Cái người đã xúi giục nguyên chủ nhảy sông rồi ăn vạ Lục Cảnh ấy?
Theo trong trí nhớ của nguyên chủ thì đây hẳn là người thật thà, có nhiều lần bamẹ Tiêu không về được, còn nhờ anh ta đến đưa cơm cho Tiêu Ngọc nữa.
Nhưng trông bộ dạng của Trần Nam thì dường như không hề nhận ra chính mình.
Chẳng lẽ… đổi một cái màu da lại khác biệt đến vậy sao?
Nếu như lúc mới xuyên qua Tiêu Ngọc có thể soi gương một lần, thì chắc chắn cô sẽ không còn thắc mắc như vậy nữa.
Giữa một người ốm yếu dặt dẹo mặt mũi tay chân đen ngòm ngay cả mắt và miệng cũng không phân biệt được, với một cô gái nhỏ trắng trẻo xinh đẹp, dù là ai thì cũng khó mà liên hệ được giữa hai người này với nhau.
Tiêu Ngọc cẩn thận đánh giá Trần Nam, lại so sánh với khuôn mặt tuấn tú trong ký ức của nguyên chủ, mới cảm thấy chắc chắn hơn phần nào.
Nghe đâu năm nay anh ta mới mười chín tuổi, cũng là một trong những “anh rễ tương lai” được mẹ Tiêu chấm chọn cho chị gái Tiêu Mỹ Mỹ nhà mình.
Trần Nam bị cô gái trước mặt nhìn chằm chằm thì có hơi ngượng ngùng, không nhịn được lại gãi đầu.
“Nếu, nếu như em không muốn thì thôi vậy...”
Tiêu Ngọc chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ lại đúng là mình không quá quen thuộc với nơi này, có thể bị lạc lúc nào không hay, nên mau chóng gật đầu.
“Vậy thì làm phiền anh rồi, anh đi trước đi ạ!”
Trần Nam thấy cô gái đã tin thì thoáng thở phào một hơi, không chút để bụng mà đi lên phía trước cách Tiêu Ngọc chừng hơn năm bước chân.
Dù sao cũng là cô gái nhỏ, đề phòng người lạ là đương nhiên.
Tiêu Ngọc theo phía sau, âm thầm ghi nhớ lại đường đi.
Buổi sáng trong thôn thật vắng người, đi qua mấy nhà chỉ thấy có vài ba đứa trẻ đang chơi đùa, người lớn đều không thấy đâu.
Theo trong trí nhớ của nguyên chủ, thì thời gian này đúng là vào dịp mọi người đang ra sức trồng ngô, cũng chuẩn bị để thu hoạch lúa chín.
Người trước mặt hẳn là đang rất vội, nhưng vẫn bỏ được thời gian dẫn đường cho mình, quả là người tốt. Khó trách Chu Linh kia mới về thôn được mấy tháng màđã một hai muốn trèo lên anh ta.
Hai người hướng nội đi với nhau, xung quanh thi thoảng chỉ truyền đến tiếng gió thổi hoặc côn trùng kêu.
Trần Nam ngượng ngùng không nói, Tiêu Ngọc cũng không biết phải nên bắt chuyện thế nào.
Một đoạn đường đi đến là nhanh, chừng hơn mười phút, Tiêu Ngọc đã thấy được đường mòn dẫn lên núi, xa xa cũng có thấp thoáng vài bóng người đang bước đi.
Trần Nam còn định đưa Tiêu Ngọc lên đến nơi hái rau dại, nhưng cô đã lắc đầu từ chối: “Đến đây là được rồi, hẳn là anh còn phải ra đồng làm việc đúng không ạ? Cảm ơn anh vì đã dẫn đường, khi nào có cơ hội, em nhất định sẽ mời anh một bữa cơm!”
Trần Nam nghe nhắc tới ra đồng thì mới giật mình nhớ ra, cũng không để ý mấy lời phía sau của Tiêu Ngọc mà vội vã “Ây da!” một tiếng, nhắc cô nhớ cẩn thận rồi xoay người chạy vội.
Không xong, không xong, muộn như vậy rồi, lần này hắn chắc chắn sẽ bị bavà anh trai đánh chết!
Tiêu Ngọc nhìn anh ta rời đi, có hơi buồn cười, rồi mới xoay người men theo lối mòn đi lên, giữa đường, cô gặp được không ít sấp nhỏ khoảng bảy, tám tuổi đang gặt cỏ cho heo ăn.
Tiêu Ngọc chớp mắt, cảm thán những đứa trẻ này còn giỏi hơn cô rất nhiều!
Còn nhỏ mà đã biết làm việc giúp đỡ cho gia đình rồi, chắc chắn đều là bé ngoan.
Tiêu Ngọc nghĩ một chút, rồi đi qua bắt chuyện với một cô bé trông có vẻ lớn nhất ở đó, “Em gái ơi, em có biết chỗ hái rau dại ở đâu không?”
Từ lúc Tiêu Ngọc xuất hiện, đám trẻ đã phát hiện ra cô, nhưng đều âm thầm lén nhìn chứ không dám lại gần.
Chúng vẫn còn nhớ rõ lời dặn của người trong nhà, cũng biết được mấy người trông có vẻ sạch sẽ trắng trẻo đều là từ thành phố lớn xuống, bọn họ rất kiêu kỳ, không thích trẻ con nông thôn.
Nhưng đám nhỏ không ngờ Tiêu Ngọc lại đột nhiên đi về phía mình.
Cô bé bị hỏi kia cũng ngẩn ra, vậy mà buộc miệng thốt lên một câu, “Chị thật xinh đẹp!”
Tiêu Ngọc chớp mắt, nhất thời có chút ngượng ngùng: “Ơ, à, cảm, cảm ơn em nhé!”
Sau đó, cô lại gãi đầu, nhìn kỹ cô bé trước mặt mà gật gù, “Em cũng đáng yêu lắm, sau này lớn lên chắc chắn rất xinh xắn.”
Cô bé được khen thì vui ra mặt, đám trẻ xung quanh cũng lân la lại gần.
“Chị ơi, sao da chị trắng thế?”
“Đúng vậy, chưa thấy ai da trắng như chị”
Có đứa thành thật còn bảo: “Mặc dù chị còn gầy hơn cả em, nhưng nhìn đẹp!”
Tiêu Ngọc có chút dở khóc dở cười.
Cô cũng tự biết bộ dạng của mình, đúng là gầy xanh xao đến đáng thương, nhưng nét nào ra nét đó, xinh xắn đáng yêu.
Đám nhỏ lại lao nhao.
“Chị gái muốn hái rau nào?”
“Chị muốn hái để ăn sao?”
“Chị muốn luộc hay là nấu canh? Mẹ em nói nấu canh dùng rau lủi mới ngon.”
“Em thấy ăn bồ khai ngon hơn.”
“Hay là dẫn chị ấy đi hái cải tía đi, mấy ngày trước mới mọc lên một mớ to đó!”
Cô bé được hỏi kia cũng nhìn Tiêu Ngọc:
“Em mới hái được mớ rau sắng đó, bên kia còn có một ít, nấu canh hay xào đều ngon, chị có muốn hái không?”
Tiêu Ngọc nhất thời là sửng sốt, sau đó là cảm thấy may mắn.
Sửng sốt vì mấy loại rau mà đám trẻ thi nhau nhắc tên, cô chẳng biết cái nào cả chứ đừng nói là nấu. May mắn là vì cuối cùng cũng có một loại mà cô biết rồi.
Tiêu Ngọc vui vẻ không thôi, vội nhìn bé gái gật đầu lia lịa: “Có, em chỉ cho chị với nha!”