Diệp Dung Hủ nghe vậy, mắt lập tức sáng rỡ. Cậu muốn ngay lập tức gọi cho Diệp Bác Hiên, nhờ sắp xếp chuyện này và nhanh chóng thiết lập mối quan hệ với nhà Tần.
Nhưng nghĩ lại, làm như vậy có vẻ quá vội vàng, giống như cậu rất cần mối quan hệ giả đính hôn này.
Vì vậy, cậu ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh:
“Đợi ba tôi về, tôi sẽ nói với ông ấy một tiếng.”
Sau đó, cậu chuyển đề tài, tò mò hỏi:
“À đúng rồi, sao tối qua anh lại ngất bên đường? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Triều Diễm ngước mắt, nhìn cậu một cách sâu xa, đáp:
“Không có gì.”
Diệp Dung Hủ nhíu mày, lại nói:
“Tôi còn nghe Lâm Giảo Giảo nói anh hôm qua đánh Tần Cảnh Húc?”
Tần Triều Diễm ngừng quấy thìa trong ly sữa bò, chậm rãi hỏi:
“Cậu đau lòng à?”
Diệp Dung Hủ: “???”
"Tôi đau lòng cho tên cặn bã đó làm gì?"
“Chỉ là tò mò chút chuyện giữa hai người thôi. Nếu anh không muốn nói thì thôi.” Diệp Dung Hủ giả vờ như không quan tâm.
Nhưng Tần Triều Diễm lại chẳng ngại thêm chút màu đen vào hình ảnh của Tần Cảnh Húc trước mặt Diệp Dung Hủ.
Hắn không hề định giữ mối quan hệ giả vờ này lâu dài. Khi Diệp Dung Hủ xả hết giận vào Tần Cảnh Húc và chơi xong trò đuổi bắt, họ sẽ giải trừ hôn ước. Khi đó, Diệp Dung Hủ quay lại với Tần Cảnh Húc, còn hắn chỉ là công cụ để chọc tức Tần Cảnh Húc, một vai phụ tầm thường.
Nếu đã muốn trả thù, thì phải triệt để. Hắn muốn chiếm lấy Diệp Dung Hủ thật sự, khiến Tần Cảnh Húc không bao giờ có thể dựa vào Diệp gia nữa.
Huống chi, điều hắn nói chỉ là sự thật, không phải bịa đặt.
Tần Triều Diễm siết chặt chiếc thìa, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh:
“Hắn đã chuyển hộ khẩu và hồ sơ học tập của tôi, khiến tôi không thể đăng ký thi đại học ở đây.”
Diệp Dung Hủ: “Hả?”
Cậu trông có vẻ ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu hết câu chuyện.
Tần Triều Diễm giải thích:
“Lớp 11 tôi từng không học ở Giang Thành, hộ khẩu và hồ sơ học tập đều không ở đây, nên không thể đăng ký thi đại học. Nơi hiện tại lưu trữ hồ sơ của tôi thì kỳ thi đã hết hạn đăng ký, mà tôi cũng chưa học thực tế ở đó, nên dù còn hạn cũng không đăng ký được.”
Diệp Dung Hủ:
“À à.”
Nghe vậy, cậu có vẻ đã hiểu sơ qua, nhưng vẫn nghĩ nên đợi ba cậu về rồi hỏi cách giải quyết.
Tuy nhiên, vẫn còn một điều ——
"Anh không biết hộ khẩu và hồ sơ học tập của mình đã bị chuyển sao?" Tiểu thiếu gia khó hiểu hỏi.
Tần Triều Diễm đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thoáng hiện tia lạnh lẽo, giọng nói bình thản:
"Những kẻ như hắn, có tiền, có quyền, luôn dễ dàng làm những việc mà người bình thường không thể, nên hắn muốn làm gì thì làm."
Diệp Dung Hủ: "Ồ."
Cậu chợt cảm thấy như mình cũng bị vạ lây.
"Thôi nào, đừng quá buồn. Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết. Nếu thật sự không được, thì… năm sau thi lại cũng không sao mà." Diệp Dung Hủ cố gắng an ủi, dù giọng điệu có phần gượng gạo.
Với một người chỉ học kiểu qua loa như cậu, việc thi lại hay lưu ban là chuyện rất bình thường.
Nào ngờ, vừa nói xong, Tần Triều Diễm đã nhàn nhạt đáp:
"Vô ích thôi, năm sau cũng sẽ không thi được."
Ngừng một chút, hắn bổ sung:
"Tháng Sáu năm nay, kỳ thi đại học diễn ra, hắn đã nhốt tôi trong một kho hàng suốt ba ngày."
Diệp Dung Hủ trợn tròn mắt, ngạc nhiên đến mức không khép được miệng.
Chuyện này… Tần Cảnh Húc ra tay thật quá đáng. Không lạ khi trong tương lai Tần Triều Diễm sẽ trở nên đen tối và quay lại trả thù bọn họ.
Diệp Dung Hủ bỗng dưng tự hỏi, liệu có phải giá trị thù hận của đại ma đầu phần lớn đều là do Tần Cảnh Húc gây ra, còn cậu chỉ là nhân vật phụ bị kéo vào rắc rối?
Càng nghĩ, cậu càng thấy khả năng đó rất cao.
Trước đây, cậu chỉ nghĩ Tần Cảnh Húc là một kẻ đào hoa, nhưng không ngờ…
Diệp Dung Hủ khẽ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy mình không còn nhận ra người anh hàng xóm ngày thơ ấu nữa.
Rõ ràng khi còn nhỏ, Tần Cảnh Húc từng là một người tốt, thậm chí còn cứu cậu khi cậu gặp nguy hiểm. Vậy mà sao lớn lên lại thay đổi như thế?
Nếu nói là do gia đình, thì cậu cũng được nhà mình cưng chiều, nhưng đâu có… trở thành kẻ tệ hại như vậy?
"Có phải anh đã đắc tội gì với hắn không?" Diệp Dung Hủ thắc mắc, giọng đầy nghi hoặc.
Tần Triều Diễm dường như đã đoán trước phản ứng này, bình thản đáp:
"Không có."
Ngay sau đó, như nhận ra giọng điệu của mình quá lạnh lùng, có thể khiến Diệp Dung Hủ không nảy sinh đồng cảm, hắn cụp mắt xuống, giọng nói bỗng trở nên cô đơn:
"Tôi cũng không biết vì sao. Có lẽ hắn chỉ thấy tôi không vừa mắt thôi."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Dung Hủ. Do bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, khuôn mặt hắn trông tái nhợt, yếu ớt hơn thường ngày. Hắn khẽ hỏi, giọng đầy vẻ mong manh:
"Cậu không tin tôi đúng không?"
Không đợi Diệp Dung Hủ trả lời, hắn đã dời ánh mắt đi, giọng nói trống rỗng, không lộ cảm xúc:
"Cũng đúng thôi, cậu thân với hắn hơn mà."
Diệp Dung Hủ: "???"
Sao tự dưng lại giống như cô em gái nhỏ yếu đuối thế này? Người trước mặt đây là kẻ sẽ trở thành đại ma đầu có thể hành hạ cậu cả đêm không ngừng nghỉ trong tương lai… khụ!
Diệp Dung Hủ vội vàng lấy lại tinh thần.
Đúng lúc đó, cửa biệt thự bật mở. Diệp Bác Hiên, vừa trải qua cả đêm làm việc, trở về với dáng vẻ mệt mỏi.
Ánh mắt Diệp Dung Hủ sáng rực, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi bầu không khí kỳ quái này. Cậu nhanh chóng điều khiển xe lăn, tiến đến:
"Ba, ba đã về rồi? À, Tần Triều Diễm đồng ý đính hôn với con rồi. Khi nào chúng ta bàn chuyện này với nhà họ Tần?"