Mỹ Nhân Vai Ác Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 27: Gọi ba ba

Diệp Dung Hủ cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng rồi bình thản tuyên bố:

“Anh và Tần Triều Diễm sắp đính hôn.”

Lâm Giảo Giảo im lặng hiếm thấy, không đáp lại mà chỉ chớp chớp mắt nhìn cậu.

Diệp Dung Hủ nhíu mày, thắc mắc:

“Sao vậy?”

Lâm Giảo Giảo tiếp tục chớp mắt lia lịa.

Diệp Dung Hủ nghiêm túc hỏi, giọng đầy nghi ngờ:

“Em bị co giật ở mắt à?”

Lâm Giảo Giảo bất lực, ra hiệu cậu nhìn phía sau mình.

Quản gia Dương nhanh nhạy hơn, quay lại và thấy Tần Triều Diễm đã từ phòng khách đi ra từ lúc nào. Ông ấy vội lễ phép nói:

“Tiểu Tần tiên sinh, cậu tỉnh rồi à.”

Diệp Dung Hủ lập tức quay đầu, liền bắt gặp Tần Triều Diễm đang đứng ở cửa phòng ăn, dáng người cao ráo như cây trúc xanh, ánh mắt nhìn thẳng về phía mình.

Nghĩ đến lời mình vừa nói, Diệp Dung Hủ không khỏi đỏ mặt. Cậu khẽ ho một tiếng, cố giữ bình tĩnh, hỏi:

“Anh tỉnh rồi sao?”

Tần Triều Diễm mặc áo ngủ của chú Trần, hơi rộng nhưng vẫn rất vừa vặn nhờ vóc dáng cao gầy. Hắn gật đầu, bước chậm rãi đến bàn ăn, ngồi đối diện Diệp Dung Hủ, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu chằm chằm, rồi đáp nhẹ:

“Ừ.”

“Tối qua là cậu đã cứu tôi phải không?” – Hắn lên tiếng, giọng khàn khàn mang theo chút mệt mỏi của người chưa khỏi bệnh.

Diệp Dung Hủ gật đầu, giọng điệu vẫn giữ vẻ dè dặt:

“Nếu không thì ai?”

Rồi cậu nhấn mạnh thêm:

“Nếu không có tôi, tối qua anh có thể đã chết rồi.”

Tần Triều Diễm khẽ gật đầu, không phản bác.

Quản gia Dương nhanh chóng đưa cho hắn một ly sữa bò. Tần Triều Diễm cầm muỗng khuấy nhẹ nhưng không uống, ánh mắt lại hướng về phía Diệp Dung Hủ.

Diệp Dung Hủ cũng đang nhìn hắn. Hai người đều như đang suy nghĩ đến chuyện tối qua, khiến không khí giữa họ trở nên có phần kỳ lạ.

Lâm Giảo Giảo vừa ăn sủi cảo vừa tò mò quan sát, ánh mắt đầy vẻ thích thú như đang “ăn dưa hóng chuyện”.

“Tôi…”

“Cậu…”

Cả hai người gần như đồng thời mở lời, nhưng rồi lại cùng lúc im lặng.

Ánh mắt Lâm Giảo Giảo càng thêm rõ ràng, như đang gào lên hai chữ: “Bát quái!”

Diệp Dung Hủ nhận ra sự hiện diện của người ngoài làm không khí trở nên bất tiện. Cậu quay sang, nhìn Lâm Giảo Giảo và hỏi:

“Sao em chưa đi học?”

Lâm Giảo Giảo ngây thơ đáp:

“Còn 10 phút nữa đi cũng không muộn mà.”

Diệp Dung Hủ lập tức giục:

“Mau đi đi! Đến lớp sớm chút, học hành thêm một chút có phải hơn không?”

Hiểu ý cậu muốn đuổi khéo mình, Lâm Giảo Giảo đành hậm hực đứng lên rời khỏi phòng ăn.

Sau khi “tiễn” em họ đi, Diệp Dung Hủ không quên ra lệnh cho quản gia Dương – người cũng đang hóng chuyện – cũng phải rời đi.

Khi phòng ăn chỉ còn lại hai người, Diệp Dung Hủ ho khẽ rồi mở lời:

“Anh còn nhớ những gì mình nói tối qua không?”

Tần Triều Diễm gật đầu, im lặng một lúc rồi nói:

“Xin lỗi, tối qua tôi đã hành động bốc đồng…”

Tối qua, trong thoáng chốc, hắn thực sự đã muốn trả thù Tần Cảnh Húc. Nhưng sau một giấc ngủ dài, bình tĩnh suy nghĩ, hắn nhận ra mình không thể làm điều đó.

Trả thù Tần Cảnh Húc không phải vấn đề, nhưng kéo Diệp Dung Hủ vào chuyện này thì thật không đúng, nhất là khi tối qua Diệp Dung Hủ đã cứu hắn.

Nghe vậy, Diệp Dung Hủ mở to mắt, không tin nổi:

“Ý anh là gì? Anh lại hối hận à?”

Tần Triều Diễm mím môi, nhìn thẳng vào cậu với ánh mắt sâu thẳm, giọng bình thản:

“Xin lỗi. Tối qua tôi rất cảm kích cậu, nhưng những gì tôi nói, cứ coi như do tôi mê man vì sốt đi.”

Diệp Dung Hủ vốn không phải kiểu người dễ bỏ qua, nghe vậy liền thấy hơi tức giận.

Không được, cậu phải bình tĩnh, phải thư thái, không nên nổi nóng. Nhưng sao người này có thể thay đổi nhanh như thế?

Không nhịn nổi nữa, cậu hậm hực nói:

“Anh đang nói đến lời nào? Tối qua anh nói nhiều lắm!”

Tần Triều Diễm hơi sững lại, hỏi:

“Tối qua tôi đã nói gì?”

Diệp Dung Hủ làm mặt nghiêm, đáp:

“Tối qua anh gọi tôi là ba ba.”

Tần Triều Diễm: “……”

Diệp Dung Hủ tiếp tục:

“Anh còn ôm chặt tay tôi không chịu buông. Chú Trần có thể làm chứng.”

Mặt Tần Triều Diễm hơi cứng lại, đáp:

“Không thể nào.”

Diệp Dung Hủ cười khẩy:

“Biết ngay anh sẽ không thừa nhận. Nhưng anh đã phủ nhận một chuyện, những chuyện khác thì không thể tiếp tục phủ nhận nữa.”

Tần Triều Diễm nhíu mày.

Hắn biết rõ Diệp Dung Hủ muốn giả vờ đính hôn với mình chỉ để khiến Tần Cảnh Húc ghen. Nhưng điều Diệp Dung Hủ không biết là, một khi họ thực sự đính hôn, hắn sẽ không buông tay.

Hắn sẽ ích kỷ, âm thầm lợi dụng mối quan hệ này để trả thù Tần Cảnh Húc.

Nhưng hắn vẫn chưa quyết định có nên làm kẻ xấu thật sự hay không. Hắn muốn cho bản thân và Diệp Dung Hủ một cơ hội, buông tha cho cả hai.

Tần Triều Diễm nhìn Diệp Dung Hủ thật lâu, rồi chậm rãi hỏi:

“Cậu chắc chứ?”

Diệp Dung Hủ gật đầu, đáp:

“Chắc chắn.”

Tay Tần Triều Diễm siết chặt trên bàn, trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

“Cậu sẽ không hối hận?” Hắn khàn giọng hỏi, ánh mắt tràn ngập u ám.

Diệp Dung Hủ lắc đầu:

“Tất nhiên là không.”

Bàn tay đang siết chặt của Tần Triều Diễm từ từ thả lỏng. Hắn nhắc lại trong đầu nhiều lần, rồi chậm rãi nói ra một chữ:

“Được.”

Dừng lại một chút, như để củng cố quyết tâm, hắn nói thêm từng từ từng chữ:

“Chúng ta sẽ đính hôn.”

"Là chính cậu tự dấn thân vào. Đừng trách tôi. Từ đầu tôi đã không phải người tốt."

Hắn cúi mắt, trong lòng thầm nghĩ.