Do cơ thể từ nhỏ không khỏe, nhiệt độ của Diệp Dung Hủ luôn thấp hơn người bình thường. Khi ngón tay lạnh của cậu chạm vào trán Tần Triều Diễm, đối phương vốn nhíu chặt mày bỗng dãn ra đôi chút.
Diệp Dung Hủ ngỡ ngàng, còn chưa kịp phản ứng thì tay cậu đã bị Tần Triều Diễm nắm chặt.
Cậu nghĩ Tần Triều Diễm tỉnh lại, hoảng hốt định rụt tay về theo bản năng. Nhưng Tần Triều Diễm vẫn nhắm mắt, như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, giữ chặt tay cậu, ôm vào ngực mình và ấn sát vào đó.
Diệp Dung Hủ ngẩn người. Một lát sau, cậu nghe thấy Tần Triều Diễm thì thào nói mớ, giọng rất nhỏ, gần như không nghe rõ.
“Cái gì?” Diệp Dung Hủ không nghe rõ, liền điều khiển xe lăn lại gần hơn một chút.
Tuy nhiên, Tần Triều Diễm đột nhiên không nói gì thêm.
Diệp Dung Hủ kiên nhẫn đợi thêm một lúc, thấy môi Tần Triều Diễm lại mấp máy, liền cúi đầu xuống, ghé tai sát để nghe ngóng.
Cậu tò mò muốn biết, liệu trong cơn bệnh, “đại ma đầu” này có tiết lộ bí mật gì không.
Rồi, một âm thanh yếu ớt vang lên trong tai cậu:
“Mẹ ơi…”
Diệp Dung Hủ: “?!”
Do cố gắng nghe rõ, cậu đã ghé sát đến mức gần chạm môi khô ráp của Tần Triều Diễm. Hơi thở nóng rực của người đang sốt phả qua vành tai cậu, làm tai cậu lập tức đỏ bừng.
Cậu vội vàng ngồi thẳng dậy, trấn tĩnh trong chốc lát rồi quay lại trừng Tần Triều Diễm đầy bất mãn.
Mặc dù rất muốn đùa giỡn với nam chính, nhưng cái gì mà “mẹ ơi” chứ?! Gọi “ba ba” còn có vẻ hợp lý hơn.
Đúng lúc này, Trần Giang mang quần áo sạch để tắm rửa bước vào, nhìn thấy Diệp Dung Hủ ngồi ở mép giường, tay bị Tần Triều Diễm đang mê man ôm chặt vào lòng. Trần Giang sửng sốt, rõ ràng không hiểu nổi tình huống này.
Tiểu thiếu gia và Tần Triều Diễm từ khi nào lại phát triển nhanh đến vậy?
Nhìn thấy Trần Giang, Diệp Dung Hủ ngay lập tức ra hiệu cầu cứu:
“Chú, mau giúp cháu gỡ tay anh ta ra!”
Nếu không, cậu chắc chắn sẽ bị Tần Triều Diễm giữ tay cả đêm.
“À, được.” Trần Giang hoàn hồn, vội vàng bước tới giúp.
Cuối cùng, tay cậu cũng được giải thoát. Diệp Dung Hủ thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Tần Triều Diễm thêm một cái rồi lưỡng lự rời khỏi phòng.
Chuyện sau đó, cậu không định quan tâm nữa.
Kể từ khi bắt đầu tập trung vào sức khỏe, Diệp Dung Hủ luôn ngủ đúng giờ lúc 10 giờ tối. Giờ này mà không ngủ, cậu sẽ mệt mỏi không chịu nổi.
Sau khi dặn dò Trần Giang chăm sóc tốt cho Tần Triều Diễm, cậu bảo hộ lý đưa mình về phòng để ngủ.
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Diệp Dung Hủ dậy lúc 6 giờ đúng.
Vì ba và ông bà nội đều không có ở nhà, bàn ăn sáng chỉ có một người: cô em họ chuẩn bị đến trường sớm.
Vừa thấy Diệp Dung Hủ xuất hiện, Lâm Giảo Giảo liền tò mò hỏi:
“Anh tối qua em về nhà thấy chú Trần đang chăm sóc Tần Triều Diễm, sao anh ta lại ở nhà mình vậy?”
Diệp Dung Hủ nhận chén thuốc từ quản gia, nhấp một ngụm nhỏ, nhíu mày rồi đáp:
“Anh nhặt được.”
“Nhặt được?”
Lâm Giảo Giảo há hốc mồm kinh ngạc. Một người sống sờ sờ như vậy, đâu phải mèo hay chó mà có thể tùy tiện nhặt về?
Nghĩ ngợi gì đó, cô lại hạ giọng, thần bí hỏi:
“Anh, có phải anh với Tần Triều Diễm… đang quen nhau hay không?”
Diệp Dung Hủ suýt sặc chén thuốc chưa kịp nuốt xuống, mặt nhăn nhó vì đắng.
Lâm Giảo Giảo vội đưa chén nước cho cậu, giúp cậu súc miệng.
Quản gia Dương cũng nhanh tay vỗ nhẹ lưng cậu, dặn dò:
“Tiểu thiếu gia, uống chậm một chút.”
Diệp Dung Hủ lau khóe miệng bằng chiếc khăn tay, động tác còn đẹp hơn cả thêu hoa.
Cậu nhướng đôi mắt đẹp, liếc nhìn Lâm Giảo Giảo, giọng đầy cảnh cáo:
“Ai nói với em thế?”
Lâm Giảo Giảo khoa trương trả lời:
“Cần gì ai nói? Hai ngày nay, ngày nào anh cũng đến trường, học cùng lớp, còn ngồi chung bàn với Tần Triều Diễm. Em nghe nói sau giờ học, anh ta còn ôm anh, dắt anh đi WC nữa. Thế mà em là em họ, đến giờ vẫn chưa gặp được cái bóng của anh.”
Nói đến đây, cô như nhớ ra gì đó, tiếp lời:
“Đúng rồi, anh, anh có biết chuyện không? Hôm qua Tần Triều Diễm đã đánh Tần Cảnh Húc trong trường, đánh rất dữ dội luôn.”
Diệp Dung Hủ ngạc nhiên hỏi:
“Thật sao?”
“Thật!” Lâm Giảo Giảo gật đầu mạnh, miêu tả:
“Em còn tận mắt chứng kiến. Tần Cảnh Húc bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, còn thê thảm hơn cả Tần Cảnh Vinh lần trước. Đáng tiếc lúc đó em không chụp lại, nếu không đã cho anh xem rồi.”
Từ khi biết Tần Cảnh Húc là một kẻ cặn bã, Lâm Giảo Giảo đã chẳng ưa gì người này. Nghe tin hắn bị đánh, cô chỉ cảm thấy hả hê, thậm chí còn muốn vỗ tay tán thưởng Tần Triều Diễm, trong lòng nảy sinh chút thiện cảm với hắn.
Nhưng —
“Nhưng mà, hai ngày nay anh đi trường tìm Tần Triều Diễm, không biết thế nào mà đám phú nhị đại trong trường lại biết được. Giờ ai cũng nói…”
Lâm Giảo Giảo nhìn Diệp Dung Hủ, ngập ngừng nói tiếp:
“Họ nói Tần Triều Diễm cướp người yêu của Tần Cảnh Húc, bị hắn bắt tại trận, nên hai người mới đánh nhau.”
Thực tế, lời đồn còn tệ hơn thế. Có người nói thẳng rằng Tần Triều Diễm lén lút với “anh dâu”, cắm sừng “anh trai”. Khi Tần Cảnh Húc đến tính sổ, không ngờ lại bị đánh đến nhập viện.
Diệp Dung Hủ nhìn sắc mặt Lâm Giảo Giảo, liền đoán những lời đồn chắc chắn không hề dễ nghe.
Dù không rõ chi tiết, cậu cũng đoán được họ sẽ nói gì: kiểu gì cũng có liên quan đến việc Tần Triều Diễm và cậu “ở bên nhau”.
Cậu cười khẩy, đặt chén thuốc xuống rồi nói:
“Kệ bọn họ, cứ nghĩ thế cũng được.”
Lâm Giảo Giảo ngớ người, không biết phải phản ứng ra sao.