Mỹ Nhân Vai Ác Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 29: Diễn như thật

Diệp Dung Hủ chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc đối thoại đầy bầu không khí kỳ lạ với Tần Triều Diễm. Vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, cậu lập tức điều khiển xe lăn ra ngoài.

Khi đến phòng khách, nhìn thấy Diệp Bác Hiên với vẻ mặt có chút mệt mỏi, cậu mới nhớ ra ba mình đã tăng ca suốt đêm. Lúc này, ông ấy chắc chắn rất kiệt sức, khiến Diệp Dung Hủ hối hận vì vừa nhắc đến chuyện đi Tần gia để sửa lại hôn ước.

Đưa xe lăn đến gần Diệp Bác Hiên, cậu ngẩng lên, ánh mắt đầy áy náy, quan tâm hỏi:

"Ba, ba đã ăn gì chưa? Cả đêm không ngủ phải không? Hay là ăn chút gì đó trước rồi nghỉ ngơi đi."

Diệp Bác Hiên nghe vậy, mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu, dịu giọng đáp:

"Ba đã ăn ở công ty rồi."

Sau đó, ông ấy hỏi thêm:

"Vừa nãy con nhắc đến Tần Triều Diễm..."

"À, chuyện đó không vội đâu! Ba cứ ăn sáng rồi nghỉ ngơi đi." Diệp Dung Hủ vội vàng ngắt lời, nắm tay kéo ông ấy về phía phòng ăn.

Nhìn con trai đang ngồi trên xe lăn nhưng vẫn cố sức kéo mình, Diệp Bác Hiên vừa thấy buồn cười vừa xúc động. Ông ấy đưa tập tài liệu cho trợ lý Lão Dương, sau đó cúi xuống, ấn vai Diệp Dung Hủ, nói:

"Đừng cố sức, để ba đẩy con."

Nói rồi, ông ấy quay đầu nhìn về phía phòng ăn.

Lúc này, Tần Triều Diễm đã đứng dậy, từ chỗ ngồi bước đến cửa phòng ăn. Dáng vẻ có chút cứng nhắc nhưng vẫn đứng thẳng tắp, cung kính gọi:

"Bác Diệp."

Diệp Bác Hiên đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, ánh mắt thoáng đánh giá Tần Triều Diễm vài giây trước khi nói:

"Tiểu Tần cũng ở đây à."

Ông ấy đẩy xe lăn của Diệp Dung Hủ về phía phòng ăn, đồng thời nói với Tần Triều Diễm:

"Vừa nãy ăn rồi đúng không? Vào đây cùng ăn thêm chút nữa đi."

Diệp Dung Hủ vội xen vào:

"Chưa ăn đâu ạ."

Sau đó cậu quay sang Tần Triều Diễm, bảo:

"Tần Triều Diễm, mau lại đây."

Tần Triều Diễm hít một hơi sâu, xoay người lại, tay siết chặt như để tự trấn tĩnh.

Ba người ngồi vào bàn ăn. Trong lúc chờ người hầu dọn bữa, Diệp Bác Hiên lại lặng lẽ quan sát Tần Triều Diễm thêm một lần nữa.

Lập tức, Tần Triều Diễm ngồi thẳng lưng hơn, dáng người cứng ngắc, tựa như đang cố tuân theo một tiêu chuẩn hình mẫu nào đó.

Diệp Bác Hiên nhận ra sự khác biệt so với lần gặp ở bệnh viện trước đây. Khi đó, thái độ của Tần Triều Diễm vẫn cung kính nhưng không quá căng thẳng, thậm chí còn mang nét tự tin pha chút lãnh đạm, như thể nói: "Tôi biết ông có địa vị cao, nhưng điều đó chẳng liên quan đến tôi."

Còn lần này… Tuy có chút căng thẳng hơn, nhưng cũng không phải kiểu cố tình lấy lòng.

Diệp Bác Hiên có phần hài lòng. Dù sao, khi đối mặt với ba vợ mà không quá căng thẳng, điều đó chứng tỏ đối phương không bận tâm về con trai ông ấy.

Bỏ qua những yếu tố khác, Tần Triều Diễm thực chất là một người rất xuất sắc, chỉ trừ thân phận không mấy nổi bật. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện vẫn chỉ xoay quanh một câu nói: "Hủ Hủ thích."

Dù sao Diệp gia có đủ điều kiện để không khiến Hủ Hủ phải chịu thiệt. Vì vậy, tiêu chuẩn chọn bạn đời của Hủ Hủ không còn quá quan trọng, miễn là người đó đối xử tốt với con trai ông ấy.

Nghĩ đến đây, Diệp Bác Hiên cảm thấy dễ chịu hơn, khẽ giơ tay ra hiệu cho Tần Triều Diễm đừng quá căng thẳng.

Tuy nhiên, khi ánh mắt dừng lại trên bộ đồ ngủ của Tần Triều Diễm, ánh nhìn sau cặp kính của ông ấy thoáng hiện lên vẻ sắc bén. Giọng ông ấy có vẻ như vô tình hỏi:

"Tiểu Tần, tối qua con đến biệt thự chơi à?"

Ở lại qua đêm? Nếu không, tại sao lại mặc đồ ngủ? Có khi nào là...ngủ cùng Hủ Hủ...?

Càng nghĩ, Diệp Bác Hiên càng cảm thấy không yên tâm. Đôi mắt sau cặp kính hơi nheo lại.

Diệp Dung Hủ sợ ông ấy hiểu lầm, vội vàng giải thích:

"Ba, tối qua Tần Triều Diễm bị ngất gần một bệnh viện. Đúng lúc con đang gọi điện với anh ấy, nên con đã nhờ chú Trần đón anh ấy về biệt thự nghỉ ngơi."

"Hóa ra là vậy." Diệp Bác Hiên gật đầu, vẻ mặt thoáng thả lỏng, nhưng vẫn quay sang Tần Triều Diễm. Giọng điệu không còn cảnh giác như trước, ông ấy hỏi:

"Tôi vừa nghe Hủ Hủ nói, con đồng ý đính hôn với thằng bé. Có thể cho tôi biết lý do được không?"

"Ôi ba ơi, ba mau ăn cơm đi!" Diệp Dung Hủ vội cầm một chiếc sủi cảo, đưa ngay đến miệng ông ấy để ngăn ông ấy tiếp tục hỏi.

Cậu lo ông ấy sẽ đặt quá nhiều câu hỏi khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, hoặc làm Tần Triều Diễm chùn bước.

Diệp Bác Hiên bị con trai nhét sủi cảo vào miệng, chỉ biết lắc đầu, ánh mắt đầy bất lực.

Tần Triều Diễm thì ngược lại, hắn nhanh chóng nhận ra mọi chuyện. Hắn hiểu rằng ý tưởng về việc đính hôn giả này là do Diệp Dung Hủ tự nghĩ ra, và Diệp Bác Hiên hoàn toàn không biết.

Điều này cũng tốt, ít nhất Diệp gia sẽ tin rằng việc đính hôn là thật.

Tần Triều Diễm cụp mắt suy nghĩ, sau đó ngẩng lên, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc. Hắn giải thích:

"Dạ bác, lần đầu tiên gặp Hủ Hủ ở bệnh viện, con đã có thiện cảm với em ấy. Sau đó, qua vài lần gặp mặt, Hủ Hủ đã giúp con rất nhiều.”

“Gần đây, có lẽ Hủ Hủ vì chuyện tình cảm mà buồn bã, bất ngờ đề nghị đính hôn với con. Ban đầu con còn do dự rất lâu, nhưng sau khi được em ấy cứu tối qua, con đã xác định rõ lòng mình và quyết định đồng ý."

Lời giải thích của Tần Triều Diễm biến toàn bộ câu chuyện thành việc hắn cảm mến Diệp Dung Hủ từ lâu và vì thế mới đồng ý đính hôn.

Diệp Dung Hủ nghe mà sửng sốt, suýt nữa làm rơi chiếc nĩa trên tay.

Đại ca à, chuyện gì thế này? Sao anh lại diễn nhập tâm đến thế?

Diệp Bác Hiên quay đầu nhìn con trai, nghiêm túc hỏi:

"Là như vậy sao?"

Diệp Dung Hủ ngập ngừng, sau đó gật đầu lia lịa:

"À... đúng, đúng là vậy."

Dù có thật hay không, cách nói này rõ ràng khiến ông ấy dễ dàng chấp nhận hơn.

Nghe xong, trong lòng Diệp Bác Hiên lại càng đồng tình thêm một phần.