Mỹ Nhân Vai Ác Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 18: “Cũng… không phải là thích lắm…”

Diệp Bác Hiên suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu khuyên nhủ Diệp Dung Hủ bằng giọng điệu chân thành:

“Hủ Hủ, hái dưa khi còn xanh sẽ không ngọt. Nếu Tần Triều Diễm không đồng ý, thì con cũng nên dừng lại đi.”

Dù trong lòng ông ấy nghi ngờ rằng con trai mình chỉ đang thích thú nhất thời, nhưng lỡ đâu ông ấy đoán sai, và Hủ Hủ thực sự rất coi trọng Tần Triều Diễm thì sao?

Chẳng lẽ lại thật sự để hai đứa đính hôn với nhau?

Tần Triều Diễm là con riêng của nhà họ Tần, còn là em trai của Tần Cảnh Húc. Trong mắt Diệp Bác Hiên, ngay cả Tần Cảnh Húc, người thừa kế được chọn của nhà họ Tần, cũng chưa xứng với Hủ Hủ nhà ông ấy, huống chi là một người chẳng có gì trong tay như Tần Triều Diễm.

Chưa kể, nếu sau khi hủy hôn với người anh mà lại đính hôn với người em, chuyện này lan ra ngoài chắc chắn không dễ nghe, huống chi Tần Triều Diễm còn không thích Hủ Hủ.

Vậy nên, bất kể Diệp Dung Hủ có thực sự thích Tần Triều Diễm hay không, Diệp Bác Hiên vẫn quyết định dập tắt ý định này từ trong trứng nước.

Diệp Dung Hủ giả vờ chăm chú ăn cơm, nhưng cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, vẻ mặt rầu rĩ đáp:

“Con biết rồi.”

Vừa mới nói rằng mình thích Tần Triều Diễm, giờ lại thấy hơi ngượng ngùng. Mặc dù lời đó chỉ là giả dối, nhưng cậu vẫn cố dùng giọng lí nhí để che giấu sự xấu hổ.

Diệp Bác Hiên lại hiểu lầm rằng cậu đang buồn bã, thần sắc thoáng thay đổi, dịu giọng hỏi:

“Con thực sự thích cậu ta đến vậy sao?”

Diệp Dung Hủ càng lúng túng, ánh mắt lảng tránh, lí nhí nói:

“Cũng… không phải là thích lắm…”

Nhưng cậu lại nghĩ, nếu sau này cậu thuyết phục được Tần Triều Diễm đồng ý, mà ba không chấp nhận, thì phải làm sao đây?

Vì thế, cậu ngập ngừng hỏi:

“Ba, con chỉ giả sử thôi, nếu sau này Tần Triều Diễm đồng ý đính hôn với con, ba có thể đồng ý không?”

Nói xong, cậu hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Diệp Bác Hiên. Thấy ba mình im lặng một lúc lâu, cậu liền cầm lấy tay ông ấy, khẽ lay động, tha thiết thỉnh cầu.

Diệp Bác Hiên thở dài, xoa đầu cậu và nói:

“Còn bảo là không thích cậu ta?”

Tần Triều Diễm còn chưa đồng ý, mà Hủ Hủ đã vội đến xin ba mình chấp thuận.

Diệp Bác Hiên cảm thấy thương con trai hơn, mọi lý do nào là không phù hợp hay lời đàm tiếu, đến trước sự thật rằng Hủ Hủ thật lòng thích Tần Triều Diễm, đều trở nên không đáng bận tâm.

Vào thời gian thể dục giữa giờ, dưới lầu của trường Nhất Trung Giang Thành, không biết từ khi nào, một chiếc xe sang trọng Maybach đã lặng lẽ đỗ lại.

Các học sinh sau khi tập thể dục xong quay về lớp học, không nhịn được liếc mắt tò mò nhìn về phía chiếc xe——

“Siêu xe đấy, từ đâu xuất hiện vậy nhỉ?”

“Chắc là của phụ huynh học sinh nào đó, hoặc có khi là một cậu ấm nhà giàu.”

“Trường mình chẳng phải không cho xe ngoài vào trong khuôn viên sao?”

...

Tần Triều Diễm mặc bộ đồng phục trắng, bước chân dài tiến về khu dạy học.

Khi nhìn thấy chiếc xe của Diệp gia dừng ở phía trước, hắn hơi dừng lại bước chân, rồi đột nhiên quay người, định tìm đường vòng.

Tuy nhiên, chiếc xe phía sau nhanh chóng khởi động. Vì đây là khuôn viên trường, xe chạy không nhanh nhưng đủ để theo kịp hắn. Chỉ một lát sau, chiếc xe chậm rãi đi theo hắn.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của Diệp Dung Hủ.

“Hellooo, bạn học.” Diệp Dung Hủ vẫy tay về phía hắn, tay dài trắng nõn.

Tần Triều Diễm dừng bước, chiếc xe cũng dừng lại theo.

Hắn quay đầu nhìn Diệp Dung Hủ, mặt không biểu cảm: “Cậu đến làm gì?”

Diệp Dung Hủ mỉm cười vô tội, nói: “Tôi đến đi học, tôi cũng là học sinh trung học.”

Tần Triều Diễm hơi nhíu mày. Hắn có nghe nói về chuyện này, nhưng nhớ không lầm, Diệp Dung Hủ vì sức khỏe yếu nên hiếm khi đến trường.

“À, bạn học à, cậu biết lớp 12 A ở đâu không?” Diệp Dung Hủ lại lên tiếng, nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều.

Tần Triều Diễm im lặng. Hắn là học sinh lớp 12 A, rất rõ ràng Diệp Dung Hủ không phải học sinh của lớp hắn, cũng không phải của lớp Lâm Giảo Giảo hay Tần Cảnh Vinh.

Có lẽ Diệp Dung Hủ cố ý đến tìm hắn.

Tần Triều Diễm không trả lời, quay người bước qua khu vườn, tìm đường vòng trở lại khu dạy học.

Diệp Dung Hủ vẫn mỉm cười, quay sang nói với tài xế Trần Giang: “Ây da, chú Trần, xem ra chúng ta chỉ có thể đi tìm chủ nhiệm lớp thôi.”

Không lâu sau khi Tần Triều Diễm trở lại lớp học, chuông vào học vang lên.