Chủ nhiệm lớp đẩy xe lăn Diệp Dung Hủ vào lớp. Khi cả lớp nhìn với ánh mắt tò mò và kinh ngạc, chủ nhiệm lớp sắp xếp Diệp Dung Hủ và Tần Triều Diễm ngồi cùng bàn.
“Tần Triều Diễm, bạn học Diệp có sức khỏe không tốt, em ngồi cùng bàn với em ấy, nhớ chú ý chăm sóc nhé.” Chủ nhiệm lớp cười hiền từ dặn dò.
Tần Triều Diễm nhẹ gật đầu. Sau khi chủ nhiệm lớp lấy sách giáo khoa và bắt đầu giảng bài, hắn mới quay sang nhìn Diệp Dung Hủ.
Diệp Dung Hủ cười với hắn, nhẹ nhàng vẫy tay, nói: “Hiiiii, lại gặp mặt.”
Tần Triều Diễm lộ ra vẻ mặt không biểu cảm, nhìn cậu một lúc, rồi quay đi. Hai giây sau, ánh mắt lại quay lại, cắn răng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Đi học chứ gì nữa.” Diệp Dung Hủ vẻ mặt vô tội.
Tần Triều Diễm: “……”
Sau một lúc lâu, hắn lại dời tầm mắt, hàng mi dài che khuất ánh mắt.
Diệp Dung Hủ thấy thế, ngược lại chọc chọc hắn, chủ động mở miệng: “Được rồi, nếu anh đáp ứng điều kiện ngày hôm qua của tôi, tôi liền không phiền anh nữa.”
Tần Triều Diễm xoay bút trong tay, rũ mắt lãnh đạm nói: “Không đáp ứng.”
Đáp ứng rồi, phiền toái càng nhiều.
Diệp Dung Hủ: Được thôi.
Không chịu thì thôi, dù sao cũng chẳng có gì to tát.
Diệp tiểu thiếu gia mỗi năm đều không đến trường học, mặc dù có gia sư, nhưng Diệp Bác Hiên không yêu cầu quá cao về thành tích học tập của cậu. Thực tế, giờ đây, kiến thức của cậu chỉ ở mức lớp 11, căn bản không hiểu nổi những bài học của lớp 12.
Chưa đến mười phút, cậu đã ngáp một cái.
Mười lăm phút sau, đầu cậu bắt đầu gật gù, từng chút một.
Hai mươi phút sau, cậu đã ngủ say trên xe lăn.
Chủ nhiệm lớp biết tình hình của cậu, thấy vậy cũng không nói gì. Chỉ cần cậu không làm ảnh hưởng đến các bạn khác trong lớp thì cũng không sao.
Tần Triều Diễm quay đầu nhìn về phía cậu bạn ngồi cùng bàn đang ngủ. Cậu thiếu niên có làn da trắng mịn, được chăm sóc kỹ lưỡng, đôi mắt khép hờ, lông mi cong vυ't như chiếc quạt, môi mỉm cười nhẹ. Dù đang ngủ, vẻ mặt vẫn như có chút mỉm cười.
Cậu nhỏ nhắn và yên tĩnh khi ngủ, nằm cuộn tròn trên xe lăn. Nhưng khi tỉnh dậy, tính cách lại rất mạnh mẽ, thực sự là một tiểu ác ma.
Tần Triều Diễm không biểu lộ cảm xúc, quay lại tiếp tục viết bài. Bỗng nhiên, một tiếng "cạch" vang lên, cây bút rơi xuống bàn.
Diệp Dung Hủ như bị đánh thức, đột ngột mở mắt ra, lông mi run rẩy, ánh mắt mơ màng.
Tần Triều Diễm quay lại nhìn cậu, thấy có vẻ như cậu vẫn đang trong giấc mơ.
Sau đó, Diệp Dung Hủ đưa tay sờ soạng, lấy bình giữ nhiệt, mở nắp cốc, uống mấy ngụm nước.
Khi uống, cậu bất ngờ cắn phải một viên kẹo, nhai và nuốt xuống, rồi lại uống thêm một ngụm.
Sau khi uống xong, có vẻ như Diệp Dung Hủ mới nhận ra là chưa tan học. Cậu mở to đôi mắt, nhìn về phía bảng đen, nhưng càng nhìn càng mơ màng. Chẳng bao lâu sau, mí mắt lại dính vào nhau, đầu cậu lại bắt đầu gật gù.
Tần Triều Diễm: “……”
Cho đến khi chuông tan học vang lên, Diệp Dung Hủ mới tỉnh dậy, xoa mặt, nghĩ thầm: "Xong rồi, ngủ quá nhiều ban ngày, tối nay chắc sẽ không ngủ được."
Kế hoạch dưỡng sinh hôm nay lại thất bại rồi.
Nhưng lớp học thật sự rất thích hợp để ngủ, giọng thầy giáo cũng dễ khiến người ta buồn ngủ.
Cũng tại Tần Triều Diễm, sao hắn không nhanh chóng đồng ý với mình nhỉ?
Diệp Dung Hủ cảm thấy khó chịu trong lòng, trách móc một cách vô ý.
Sau khi tan học, một số bạn học không khỏi tò mò nhìn cậu - người bạn mới đến xinh đẹp, có vẻ yếu ớt này.
Một vài nam sinh tính cách hướng ngoại, trong đó có Lý Hải Dương, lớp trưởng, vô cùng nhiệt tình, tiến lại chào hỏi và tự giới thiệu: “Bạn học Diệp, nếu sau này có gì cần giúp đỡ, cứ tìm tôi.”
Diệp Dung Hủ nhớ rõ hắn là lớp trưởng, liền mỉm cười và gật đầu đáp lại.
Một nhóm nam sinh xung quanh bắt đầu đỏ mặt.
Dù cả nhóm đứng vây quanh, tạo thành không khí ồn ào, nhưng thực ra Tần Triều Diễm lại có vẻ rất cô đơn, cách đó không xa.
Tần Triều Diễm cúi đầu tiếp tục làm bài, nhưng thanh âm mềm mại, mang theo ý cười của Diệp Dung Hủ thỉnh thoảng vang lên trong tai hắn, lại còn có nhóm nam sinh kia, giống như ong vây quanh hoa, ồn ào không ngừng.
Hắn bỗng nhiên buông cây bút xuống, phát ra tiếng vang, giống như bị sự ồn ào làm phiền, không thể tiếp tục viết nữa.
Lý Hải Dương và các bạn xung quanh lập tức im lặng, theo phản xạ nhìn về phía hắn.
Tần Triều Diễm: “……”
“Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục.” Hắn giơ tay xoa trán, cố gắng kiềm chế.
Mọi người nhận ra mình có phần làm phiền việc học, nên cảm thấy ngượng ngùng và tản ra.
Diệp Dung Hủ cũng không thích bị bao quanh quá lâu, cảm thấy không thoải mái, lại thêm không khí trong lớp học đã khá ngột ngạt, thấy vậy liền nói: “Cảm ơn mọi người, mọi người về chỗ trước đi.”
Nhóm bạn học tản ra, Diệp Dung Hủ lại quay đầu, mỉm cười quan sát Tần Triều Diễm.
Tần Triều Diễm làm lơ một chút, nhưng cuối cùng vẫn quay lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Diệp Dung Hủ gật đầu, nói: “Tần Triều Diễm, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
Tần Triều Diễm hơi gật đầu: “Cậu nói đi.”
Diệp Dung Hủ đưa tay ra, giọng hơi mềm: “Anh ôm tôi một chút được không?”
Tần Triều Diễm: “……”
Hắn bất giác nắm chặt cây bút trong tay, đôi mắt co lại.