Khi bọn họ ăn xong xiên nướng và về đến nhà, đã gần 12 giờ đêm. Thường ngày, Diệp Bác Hiên luôn tăng ca đến khuya, nhưng hôm nay ông ấy lại về sớm hơn cả bọn họ.
Nhìn thấy Lâm Giảo Giảo đẩy xe lăn của Diệp Dung Hủ, người đang ngồi gật gù như say rượu, còn phía sau là chú Trần xách theo túi đồ xiên nướng mang về, hàng lông mày của Diệp Bác Hiên nhíu chặt. Ông ấy hỏi:
"Đi đâu mà giờ này mới về?"
Lâm Giảo Giảo có chút chột dạ, liền lẩn ra phía sau xe lăn để tránh mặt. Diệp Dung Hủ lúc này đang ngủ gật trên xe lăn, nghe tiếng liền giật mình tỉnh dậy, vội vàng ôm chặt bình giữ nhiệt, mơ màng hỏi:
"Sao thế? Về đến nhà rồi à?"
Diệp Bác Hiên nhìn bộ dạng của con trai mà thở dài bất lực, không nói gì thêm. Chỉ nhắc nhở:
"Nhanh rửa mặt rồi đi ngủ. Đừng quên ngâm chân mát-xa trước khi ngủ."
"Vâng vâng." Diệp Dung Hủ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhưng không lâu sau, đầu cậu lại gục xuống vì quá buồn ngủ.
Diệp Bác Hiên xong việc trên tầng một, lên tầng hai vào phòng ngủ của Diệp Dung Hủ thì thấy cậu đã ngủ quên trong khi chân còn đang ngâm nước.
Thêm một lần nữa, ông ấy chỉ biết thở dài. Ông ấy bảo người hộ lý đang chuẩn bị lau chân cho cậu:
"Cô đi nghỉ ngơi trước đi. Để phần còn lại tôi lo."
Người hộ lý đặt khăn xuống và rời đi.
Diệp Bác Hiên ngồi xổm xuống, tự tay lau khô chân cho con trai, sau đó bế cậu lên giường, đắp chăn cẩn thận. Theo đúng hướng dẫn của bác sĩ, ông ấy cẩn thận xoa bóp chân cho Diệp Dung Hủ.
Nhìn thấy nét mặt nhăn nhó của cậu dần thư giãn, Diệp Bác Hiên thở dài, kéo chăn lại ngay ngắn rồi mới rời khỏi phòng.
Xuống lại phòng khách, ông ấy hỏi chú Trần, người vẫn chưa đi nghỉ:
"Hủ Hủ hôm nay đi đâu mà về trễ vậy?"
Chú Trần ngập ngừng một chút rồi kể lại mọi chuyện, từ việc Diệp Dung Hủ đề nghị đính hôn với Tần Triều Diễm, đến việc bị Tần Triều Diễm từ chối.
Nghe xong, Diệp Bác Hiên im lặng hồi lâu rồi mới nói:
"Đứa nhỏ này, thật là nghĩ gì là muốn làm cái đó."
Ông ấy vừa bất lực vừa buồn cười. Cậu con trai thậm chí còn muốn đính hôn với em trai vị hôn phu hiện tại, lại còn bị từ chối.
Điều kỳ lạ là, so với việc "muốn đính hôn với em trai vị hôn phu," Diệp Bác Hiên lại để ý chuyện con trai bị từ chối hơn.
Con trai bảo bối của ông ấy tốt như vậy, thế mà Tần Triều Diễm lại từ chối? Tên nhóc đó nhất định là không có mắt!
Diệp Bác Hiên xoa xoa huyệt thái dương, tự nhủ có lẽ do dạo này công việc quá căng thẳng nên mới nảy sinh những ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
Dù sao đi nữa, ngay cả khi Tần Triều Diễm đồng ý, ông ấy cũng chưa chắc sẽ cho phép.
*
Ngày hôm sau, Diệp Dung Hủ thức dậy muộn hơn thường lệ một tiếng. Do lịch trình sinh hoạt bị xáo trộn, tinh thần của cậu có phần không tốt.
Khi đến nhà ăn, cậu ngạc nhiên thấy Diệp Bác Hiên vẫn còn ở nhà, liền hỏi:
“Ba, sao ba chưa đi làm?”
Diệp Bác Hiên ho nhẹ rồi trả lời:
“Sao con lại nói vậy? Ba ở nhà thêm chút nữa, con không vui sao?”
Tất nhiên là vui chứ!
Nhưng cậu vẫn thắc mắc:
“Không phải gần đây ba rất bận hay sao?”
Vừa nói, cậu vừa điều khiển xe lăn đến ngồi vào bàn ăn.
Quản gia Dương nhanh chóng mang đến chén thuốc đã sắc sẵn.
Diệp Dung Hủ bóp mũi, nhấp từng ngụm nhỏ một cách khó khăn, uống xong thì nhăn mặt vì vị đắng.
Diệp Bác Hiên đã chuẩn bị sẵn một viên kẹo, chờ cậu uống hết liền đưa ngay vào miệng cậu.
“Cảm ơn ba.” Diệp Dung Hủ vừa cắn kẹo vừa nói lí nhí.
Diệp Bác Hiên thở dài rồi hỏi:
“Hủ Hủ, ba nghe nói hôm qua con cầu hôn Tần Triều Diễm...”
“Khụ khụ khụ!” Diệp Dung Hủ giật mình ho sặc sụa, suýt bị nghẹn nước bọt.
Diệp Bác Hiên vội vàng vỗ nhẹ lên lưng con trai để giúp cậu dễ thở hơn, an ủi:
“Đừng kích động.”
Diệp Dung Hủ ho đến mức đôi mắt trong trẻo phủ một lớp sương mù, vừa buồn bực vừa nghĩ:
Sao lại không kích động được chứ? Ai bịa đặt vậy? Con làm gì mà cầu hôn cơ chứ?
Khi đã bình tĩnh lại, cậu mở to mắt, kiên quyết phủ nhận:
“Con, không, có.”
Diệp Bác Hiên nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
“Nhưng ba nghe nói con định đính hôn với Tần Triều Diễm?”
Diệp Dung Hủ giật mình, lúng túng đáp:
“À...”
Chuyện này thì đúng, nhưng thực ra cũng không hoàn toàn như vậy.
Cái gọi là “đính hôn” thực chất chỉ là một thỏa thuận tạm thời, và quan trọng hơn là Tần Triều Diễm vẫn chưa đồng ý, khiến cậu phải tốn không ít công sức.
Diệp Dung Hủ cúi đầu ôm bát cơm, giả vờ tập trung ăn uống.
Thấy cậu tránh né, ánh mắt lơ đãng, Diệp Bác Hiên hiểu ngay cậu đang chột dạ, lại thở dài và hỏi:
“Hủ Hủ, vì sao tự nhiên muốn đính hôn với cậu ta?”
“Chuyện này…” Diệp Dung Hủ ngập ngừng, chưa biết trả lời thế nào.
Sắc mặt Diệp Bác Hiên trầm xuống, ông ấy nhíu mày hỏi tiếp:
“Có phải con đang giận dỗi với Tần Cảnh Húc hay không?”
Giống như Tần Triều Diễm, ông ấy cũng theo bản năng nghĩ vậy.
“Đương nhiên không phải!” Diệp Dung Hủ lập tức phủ nhận.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, nếu nói thật, chắc chắn ba cậu sẽ không đồng ý việc cậu giả đính hôn với Tần Triều Diễm chỉ để không bị ràng buộc bởi hôn ước với Tần Cảnh Húc.
“Là... gần đây con bỗng dưng có chút thích Tần Triều Diễm,” Cậu đành phải nói dối.
Vì cảm giác chột dạ, khi nhắc đến “thích Tần Triều Diễm,” mặt Diệp Dung Hủ đỏ bừng, càng nhiều phần là xấu hổ. Nhưng để lời nói thêm đáng tin, cậu mở to mắt, tiếp tục bịa:
“Gần đây anh ấy đã cứu con ba lần. Con nhận ra trước đây đã hiểu lầm anh ấy. Thực ra anh ấy rất tốt, hơn nữa... anh ấy còn đẹp hơn Tần Cảnh Húc nhiều.”
Nói xong, cậu cúi gằm mặt, tiếp tục ăn cơm, hai tai đỏ ửng như lửa.
Diệp Bác Hiên ngẩn người, không biết phải nói gì. Thú thật thì đúng là Tần Triều Diễm trông đẹp hơn Tần Cảnh Húc.
Chẳng lẽ con trai ông ấy lại là một người chỉ nhìn vẻ bề ngoài?
Nhớ lại lần ở bệnh viện, khi ông ấy thấy Tần Triều Diễm cầm chân Diệp Dung Hủ, cả hai trông đều xuất sắc, lại còn tạo dáng thân mật khiến không khí trở nên kỳ lạ. Ông ấy cũng cảm thấy bản thân suy nghĩ khá nhiều vào lúc đó cũng là có nguyên nhân rõ ràng.
Nếu không xét đến các vấn đề khác, chỉ nói về diện mạo, thì đúng là hai đứa trẻ này rất xứng đôi.
Nhưng vấn đề lớn là Tần Triều Diễm đã từ chối Hủ Hủ nhà ông ấy.
Dù Tần Triều Diễm có tốt đến đâu, ánh mắt của hắn rõ ràng là có vấn đề.
Đây chính là một điểm yếu chí mạng và là vấn đề không nhỏ!