Lâm Giảo Giảo ngồi ở bàn bên cạnh, vừa ăn vừa lén nhìn về phía Diệp Dung Hủ và Tần Triều Diễm.
Khi thấy Tần Triều Diễm rời đi, cô nhanh chóng bê mâm qua ngồi trước mặt Diệp Dung Hủ, vươn tay vẫy vẫy trước khuôn mặt đang thất thần của anh họ, tò mò hỏi:
“Anh, tại sao bỗng dưng lại muốn đính hôn với Tần Triều Diễm? Chẳng phải anh vẫn luôn thích anh Cảnh Húc hay sao?”
Diệp Dung Hủ hoàn hồn, nghe vậy liền nhíu mày nhìn cô, trả lời:
“Anh thích hắn lúc nào? Với lại, từ nay về sau không được gọi hắn là "anh" nữa, em biết chưa.”
Lâm Giảo Giảo không tỏ vẻ gì, nhưng thầm nghĩ: Oa, ngữ khí bá đạo ghê.
Rồi cô lại tiếp tục tò mò:
“Anh cãi nhau với Tần Cảnh Húc à? Nhưng như thế cũng không thể vì vậy mà đính hôn với Tần Triều Diễm chứ. Hơn nữa, anh với Tần Cảnh Húc không phải vẫn còn hôn ước sao?”
Chú Trần, người bảo vệ họ, cũng bê mâm quay lại bàn và nghe được câu chuyện. Ông ấy gật gù đồng tình với Lâm Giảo Giảo.
Dù mọi người đều cảm thông với tình cảnh của Tần Triều Diễm, nhưng rõ ràng, Diệp Dung Hủ và Tần Triều Diễm thuộc hai thế giới khác nhau. Diệp gia chắc chắn sẽ không đồng ý để Diệp Dung Hủ chọn một người không có gia thế, không tài sản, lại là con ngoài giá thú như Tần Triều Diễm làm vị hôn phu.
Hai người không môn đăng hộ đối, nếu cứ cố ở bên nhau, khả năng cao chỉ khiến cả hai chịu khổ.
Hơn nữa, Tần Triều Diễm lại là em trai của vị hôn phu hiện tại. Thật sự chưa từng thấy kiểu chọn rể nào như thế.
Dù chú Trần mới làm bảo vệ bên cạnh Diệp Dung Hủ chưa đầy hai năm, nhưng ông ấy rất được Diệp gia đối đãi tốt. Vì ba Diệp Dung Hủ thường xuyên vắng nhà, nên cậu thiếu gia có phần dựa dẫm vào ông ấy, coi ông ấy như người thân thiết. Tuy vậy, ông ấy vẫn là người ngoài, nên không tiện nói thẳng suy nghĩ của mình.
Còn Lâm Giảo Giảo thì không kiêng nể chút nào, nghĩ gì nói nấy.
Diệp Dung Hủ ban đầu không định giải thích. Tuy rằng cậu không thích Tần Cảnh Húc, nhưng đúng như Lâm Giảo Giảo vừa nói, giữa họ vẫn còn một hôn ước. Những hành vi của Tần Cảnh Húc khiến cậu như bị cắm sừng, mà việc đó, nói ra chỉ thêm mất mặt.
Tuy nhiên, nghe Lâm Giảo Giảo hỏi mãi, cậu cuối cùng vẫn giải thích một câu:
“Tần Cảnh Húc có bạn trai rồi, và trước đó hắn đã có hai người nữa.”
“Cái gì?” Lâm Giảo Giảo bật dậy, đập mạnh xuống bàn, xắn tay áo lên đầy tức giận:
“Còn có chuyện này sao? Đồ tra nam! Trước đây thật sự không nhìn ra!”
Lâm Giảo Giảo vỗ bàn, nghiêm túc hỏi Diệp Dung Hủ:
"Anh, sao anh không nói với em sớm hơn? Giờ anh tính làm thế nào? Nếu không để em giúp anh đánh hắn một trận nhé?"
Gần đây Diệp Dung Hủ đã quen với việc ngủ sớm. Tối nay vì đến tìm Tần Triều Diễm mà muộn hơn một giờ so với thường lệ vẫn chưa ngủ, lúc này đã thấy khá mệt, tay cầm bình giữ nhiệt, vừa ngáp vừa uể oải.
Nghe Lâm Giảo Giảo vỗ bàn, cậu bị giật mình, ngáp còn chưa xong đã khựng lại, bất lực nói:
"Chỉ dựa vào em? Em định đi đánh hắn thật sao?"
Cậu nghĩ thầm: Không khéo lại bị hắn đánh ngược lại.
Lâm Giảo Giảo "A" một tiếng, nhanh chóng kéo chú Trần vào làm hậu thuẫn:
"Không phải còn có chú Trần ở đây hay sao?"
Diệp Dung Hủ cuối cùng cũng ngáp được, nhắc nhở:
"Tần gia cũng có bảo vệ."
Lâm Giảo Giảo phản bác:
"Nhưng... chú Trần lợi hại mà! Chú ấy có thể một mình đánh được mười người!"
Nói xong còn quay qua hỏi chú Trần:
"Đúng không, chú Trần?"
Diệp Dung Hủ nhìn mà bất lực: Em cứ khoác lác tiếp đi.
Không ngờ chú Trần thật sự đáp lại, khiêm tốn nói:
"Đánh mười người thì hơi quá, nhưng ba hay năm người thì không thành vấn đề. Tần Cảnh Húc bình thường không mang bảo vệ, nếu cậu chủ cần, đêm nay tôi có thể đi "xử lý" hắn."
Diệp Dung Hủ: "..."
Chú à, sao ngay cả chú cũng không đáng tin vậy?
Cậu đành cắt ngang:
"Thôi, đừng làm loạn nữa, ăn xong đi. Ăn xong còn về nhà ngủ, anh sắp mệt chết rồi."
Lâm Giảo Giảo thấy cậu không định làm gì Tần Cảnh Húc, liền xị mặt, yếu xìu đáp:
"Dạ..."
Cô ngồi xuống ghế, tiếp tục ăn vài miếng bánh hoa giáp, nhưng ăn chưa xong đã lại ngẩng đầu hỏi:
"Anh, vậy giờ anh tính sao? Cứ thế mà bỏ qua cho hắn à?"
Diệp Dung Hủ vừa ngáp vừa đáp, mắt còn đọng nước vì mệt:
"Anh muốn hủy hôn ước, nhưng không có bằng chứng cho việc nɠɵạı ŧìиɧ của hắn."
Chú Trần suy nghĩ một lát rồi nói:
"Tôi có thể nhờ vài người bạn giúp theo dõi, tìm bằng chứng hắn nɠɵạı ŧìиɧ."
Mắt Diệp Dung Hủ sáng lên, nhưng ngay sau đó lại thất vọng:
"Vẫn không được. Hắn đã nghi ngờ rồi, gần đây chắc chắn sẽ tỏ ra ngoan ngoãn, theo dõi cũng vô ích."
Hơn nữa, ba cậu - Diệp Bác Hiên, hẳn đã sớm cho người điều tra. Nếu có chứng cứ, sẽ không để đến mười ngày mà vẫn chưa có kết quả.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Giảo Giảo lo lắng thay cho cậu, ăn bún cũng thấy mất ngon.
Diệp Dung Hủ cũng đang suy nghĩ cách giải quyết. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn thấy phương án giả đính hôn với Tần Triều Diễm là nhanh nhất, tiện lợi nhất, lại còn đạt được nhiều mục đích cùng lúc.
Nhưng Tần Triều Diễm lại không đồng ý... Thôi vậy, để mai nghĩ tiếp. Giờ về ngủ cái đã.
Nghĩ vậy, cậu liền thúc giục Lâm Giảo Giảo cùng chú Trần:
"Ăn nhanh đi, xong rồi chúng ta còn về nữa!"