Lâm Giảo Giảo đang sắp xếp từng cuốn sách trong một hộp giấy trang trí hoa văn, nghe vậy thì đột ngột ngẩng đầu lên, suýt nữa bị sặc nước miếng. Chú Trần, người vừa mới ngồi xuống, cũng giật mình quay sang nhìn Diệp Dung Hủ.
Tần Triều Diễm thì cả người cứng đờ, hiếm khi để lộ vẻ mặt ngơ ngác, giống như vừa nhìn thấy chuyện gì đó khó tin, ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Dung Hủ.
Diệp Dung Hủ vẫn giữ ánh mắt sáng rực đầy mong đợi, còn hỏi thêm:
“Thế nào? Anh có đồng ý không?”
Cậu bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch này thật sự rất tốt. Nó vừa duy trì được thỏa thuận giữa Diệp gia và Tần gia, vừa loại bỏ Tần Cảnh Húc. Nếu Tần Triều Diễm đồng ý giả vờ đính hôn với hắn, thân phận của hắn sẽ trở thành lá chắn, không ai dám bắt nạt hắn nữa.
Thậm chí, có thể vì thế mà Tần Triều Diễm sẽ không "hắc hóa".
Cho dù đối phương vẫn có khả năng hắc hóa, nhưng nếu xem xét việc bây giờ cậu cũng đang giúp đỡ Tần Triều Diễm một phần, thì ít nhất cũng sẽ không khiến tình huống phát triển theo chiều hướng tệ hại như trong giấc mộng trước kia.
Trong mơ, Tần Triều Diễm từng trả thù hắn vì ba lý do: Thứ nhất, cậu đã từng coi thường và sỉ nhục đối phương. Thứ hai, Diệp gia bảo vệ của người mình và gián tiếp xúc phạm đến Tần Triều Diễm. Thứ ba, hôn ước giữa hắn và Tần Cảnh Húc làm Tần Triều Diễm ghen tỵ, dẫn đến việc trả thù bằng cách tra tấn cậu.
Nhưng nếu cậu và Tần Triều Diễm giả vờ đính hôn, thì cả ba lý do trên đều không còn tồn tại nữa!
Tự cảm thấy ý tưởng này thực sự quá thông minh, Diệp Dung Hủ không nhịn được mà tự khen mình trong lòng.
Để giải thích rõ kế hoạch mà không để Lâm Giảo Giảo và chú Trần nghe thấy, cậu khéo léo "đuổi" hai người sang bàn bên cạnh.
Sau khi chỉ còn lại hai người, cậu quay sang Tần Triều Diễm, hạ giọng dụ dỗ:
“Anh không cần lo lắng. Chỉ là một thỏa thuận đính hôn giả, sau này sẽ hủy bỏ. Chỉ cần anh và tôi hiểu rõ chuyện này là được. Hơn nữa, chuyện này cũng không hoàn toàn vô ích với anh. Sau khi anh ‘đính hôn’ với tôi, tôi sẽ che chở cho anh. Đến lúc đó, Tần Cảnh Vinh chắc chắn không dám bắt nạt anh nữa.”
Nghe đến hai chữ “che chở,” ánh mắt Tần Triều Diễm lướt qua eo nhỏ của Diệp Dung Hủ, rồi nhanh chóng dời đi.
Hắn cụp nhẹ mí mắt, bình tĩnh lại, dần dần lấy lại lý trí.
Diệp tiểu thiếu gia này rõ ràng không thật lòng muốn đính hôn với hắn, chỉ là giả vờ để cho người khác thấy mà thôi.
Còn mục đích để cho ai thấy? Không cần nghĩ cũng biết là Tần Cảnh Húc.
Có lẽ Diệp Dung Hủ cảm thấy không thể nắm được bằng chứng Tần Cảnh Húc nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng lại không cam lòng. Vì thế, cậu quyết định giả vờ rằng mình cũng có tình ý với người khác để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Cảnh Húc, hoặc trả thù và khiến đối phương ghen tức.
Dù là lý do nào, thì đây cũng chỉ là một chiêu trò tình thú giữa những kẻ yêu nhau.
Tần Triều Diễm thu lại ánh nhìn, không muốn dính líu vào việc này, càng không muốn trở thành công cụ trong cuộc đấu đá của họ.
Hắn ăn nốt chiếc bánh màn thầu cuối cùng, bình thản nhìn ánh mắt mong đợi của Diệp Dung Hủ, rồi chậm rãi nói:
“Xin lỗi, chuyện này tôi cũng không thể đồng ý.”
Nụ cười của Diệp Dung Hủ bỗng dưng cứng đờ, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn lộ rõ vẻ “không hiểu nổi.”
Cậu không kìm được hỏi:
“Tại sao?”
Cái này không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc phải thế nào anh mới đồng ý với tui?
Tần Triều Diễm đáp gọn:
“Không có tại sao.”
Hắn chỉ là một người bình thường, chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, không muốn bị cuốn vào mớ tình cảm yêu hận rối rắm giữa các thiếu gia nhà giàu.
Sau khi gói nốt mấy xiên khoai tây chiên còn lại, Tần Triều Diễm lấy ra tờ tiền đã “giành lấy” từ Tần Cảnh Vinh trước đó, rút ra một tờ 100, đặt dưới mâm, rồi nói với Diệp Dung Hủ:
“Thật xin lỗi, tôi không giúp được cậu. Bữa cơm này không tiện để cậu mời, chúng ta chia đều đi.”
Diệp Dung Hủ:
“……”
Chia thì cũng không cần chia đến mức nhiều thế này.
Chỉ mấy xiên màn thầu sữa và khoai tây chiên nướng, làm gì tốn tới 100 đồng?
“Anh không suy nghĩ lại một chút sao?” Diệp Dung Hủ vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục cố gắng thuyết phục.
Tần Triều Diễm lắc đầu, nhưng vẫn nói:
“Trước đây tôi đã hứa với cậu điều kiện gì thì vẫn giữ lời. Nếu cậu có việc khác cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi.”
Nói xong, hắn xách ba lô cùng túi khoai tây đã đóng gói đứng lên. Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn Diệp Dung Hủ một cái, hơi do dự rồi nhắc nhở:
“Nếu cậu muốn trả thù Tần Cảnh Húc, còn nhiều cách khác. Không nhất thiết phải lấy hôn sự của chính mình làm lá chắn.”
Nếu lần này Diệp Dung Hủ gặp được người khác mà không phải hắn, chẳng may là kẻ có ý đồ xấu, thì Diệp tiểu thiếu gia mỏng manh và dễ bị lừa này chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi nặng nề.
Với chút lương tâm còn sót lại, Tần Triều Diễm nói câu này để nhắc nhở cậu.
Tuy nhiên, Diệp tiểu thiếu gia lại không hiểu ý tốt, nghe xong thì trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt đẹp như pha lê của cậu, dưới ánh đèn, trông càng thêm trong suốt và sáng ngời.
Tần Triều Diễm nhìn cậu rồi im lặng một lúc.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai người ngồi đối diện nhau, không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Tiếng ồn ào náo nhiệt từ xa tựa hồ dần tan biến.
Một lúc sau, Tần Triều Diễm rời ánh nhìn khỏi gương mặt nhỏ nhắn, sáng bừng của Diệp Dung Hủ. Bầu không khí ấm áp thoáng chốc tan biến, tiếng ồn ào lại ùa về như kéo hắn trở về thực tại.
Hắn hít sâu một hơi, không nhìn Diệp Dung Hủ thêm lần nào nữa, xoay người rời đi.
Bị bỏ lại một mình, Diệp Dung Hủ phồng má, tức giận nhìn theo bóng lưng của hắn đang dần đi xa, trông như một con cá nóc nhỏ.
Cậu bực bội nghĩ:
Tui đâu có muốn trả thù Tần Cảnh Húc?
Tui chỉ không muốn tiếp tục giữ cái hôn ước phiền phức với hắn nữa mà thôi!