Tần Triều Diễm hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp của Diệp Dung Hủ, như thể đang cố đoán xem tiểu thiếu gia này lại đang toan tính chuyện gì.
Diệp Dung Hủ ôm bình giữ ấm, lông mi cong vυ't, đôi mắt trong veo và vô tội. Dù bị Tần Triều Diễm nắm hờ cổ, cậu vẫn không tỏ ra tức giận.
Tần Triều Diễm càng nhíu mày chặt hơn. Sự thản nhiên trên khuôn mặt của Diệp Dung Hủ khiến anh khó nhận ra được mục đích thật sự của đối phương.
Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ đầu hẻm.
Là bảo tiêu chú Trần, hẳn đã phát hiện Diệp Dung Hủ biến mất và đang vội vã chạy tới.
Sắc mặt Tần Triều Diễm thay đổi, bàn tay đang giữ cổ tay Diệp Dung Hủ lập tức chuyển ra sau gáy cậu. Cách hắn giữ cậu giống như đang niết cổ một chú mèo con, không quá dùng sức. Tay còn lại di chuyển xuống eo của Diệp Dung Hủ.
Diệp Dung Hủ hoảng hốt: “!”
Gì đây? Anh lại định làm gì tui?
Trong đầu cậu, hàng loạt hình ảnh từ những giấc mơ đáng sợ ùa về. Ban đêm, trong hẻm nhỏ, bị đại ma đầu áp vào tường, rồi lại còn... sờ eo? Không lẽ Tần Triều Diễm định trả thù ngay bây giờ? Giống như trong tương lai, khi ở biệt thự... trên giường...?
Cứu! Chú Trần ơi, cứu mạng!
Diệp Dung Hủ cố gắng xoay cổ, ánh mắt đầy hoảng loạn, như một chú gà con nhỏ bé bị nắm chặt vận mệnh, ra sức giãy giụa.
Khi bàn tay thon dài của Tần Triều Diễm chạm vào eo cậu, hắn bỗng dừng lại.
Vòng eo của tiểu thiếu gia quá nhỏ, chỉ cần một tay là đủ ôm hết, mềm mại đến mức như không có xương.
Diệp Dung Hủ khẽ rên một tiếng, dường như không tự nhiên. Đôi mắt cậu bắt đầu ánh lên chút nước, biểu cảm ngây thơ và đáng thương.
Tần Triều Diễm cứng đờ trong giây lát, sau đó nhanh chóng rời tay, lục tìm trong túi áo của Diệp Dung Hủ, hắn thành công lấy ra một bình xịt thuốc.
Ngay sau đó, hắn giữ chặt gáy Diệp Dung Hủ, buộc cậu hơi ngẩng đầu. Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng sợ, hắn đưa bình xịt lại gần miệng cậu. Nhưng thay vì ấn, hắn chỉ làm bộ như sắp xịt.
Đúng lúc này, chú Trần chạy tới. Thấy Diệp Dung Hủ vẫn an toàn, ông ấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn rõ tư thế của hai người, ông ấy lập tức căng thẳng:
“Tiểu thiếu gia, sao cậu lại… cậu không thoải mái sao?”
Diệp Dung Hủ không thích bị nhắc tới bệnh tình, nhưng chú Trần vì quá lo lắng nên lỡ lời. Nhận ra điều này, ông ấy vội sửa miệng.
Diệp Dung Hủ sững người, cậu nào có bị không thoải mái, chẳng qua chỉ là bị dọa thôi!
Vừa nghĩ thế, cậu đã nghe Tần Triều Diễm nhàn nhạt đáp:
“Ừ, tôi thấy cậu ấy không thoải mái nên lấy thuốc cho cậu ấy dùng.”
Chú Trần là người trung thực, lại biết Tần Triều Diễm từng cứu Diệp Dung Hủ hai lần trước đó. Nghe vậy, ông ấy không nghi ngờ, thậm chí còn cảm kích:
“Thật sự cảm ơn cậu, lần này lại cứu tiểu thiếu gia của chúng tôi.”
Diệp Dung Hủ: Meo meo meo?
Diệp Dung Hủ há hốc miệng, chưa kịp nói gì, thì Tần Triều Diễm đã buông bình thuốc và cất lời, hắn nhìn thẳng vào mắt Diệp Dung Hủ, bình tĩnh nói:
“Cậu vừa nói muốn nhờ tôi giúp đỡ? Tôi đồng ý rồi.”
Ánh mắt Tần Triều Diễm sâu thẳm, mang theo chút ám chỉ.
Ý ngoài lời rất rõ ràng: bất kể chuyện gì gấp gáp, hắn cũng đồng ý trước, đổi lại, Diệp Dung Hủ không được nhắc đến chuyện bị uy hϊếp vừa rồi.
Diệp Dung Hủ kinh ngạc đến đờ người. Cậu còn chưa kịp nói nhờ giúp việc gì, mà đối phương đã bắt đầu đòi lợi dụng cậu trước?
Quá đáng! Người đàn này đúng là quá gian xảo.
“Được thôi.” Tiểu thiếu gia nhỏ giọng đồng ý, nghĩ một hồi, cảm thấy giải trừ hôn ước vẫn là việc quan trọng nhất.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Cậu nói, còn về phần Tần Cảnh Vinh đang nằm ở góc tường...
“Chú Trần, con với Tần Triều Diễm vừa mới vào trong ngõ nhỏ, liền thấy Tần Cảnh Vinh bị ai đó đánh ngất. Chú mau đi xem thử hắn có bị đánh chết không.” Diệp Dung Hủ vừa nói vừa điềm nhiên như không.
Dù Tần Cảnh Vinh có đáng bị vậy, nhưng cũng không thể thật sự bỏ mặc. Nếu hắn chết thật, hậu quả sẽ rất phiền phức.
Chú Trần nhìn về phía Tần Cảnh Vinh đang ôm đầu, sắc mặt phức tạp. Ông ấy không phải ngu ngốc, cũng có thể đoán được ai là người đã ra tay.
Tần Triều Diễm liếc nhìn Diệp Dung Hủ, trong mắt lóe lên chút bất ngờ, không ngờ cậu lại giúp mình che đậy chuyện này.
Chú Trần truy vấn:
“Tiểu thiếu gia, nếu Tần Cảnh Vinh tỉnh lại và hỏi ai đã đánh hắn thì sao?”
“Đương nhiên là lúc đó chúng ta ở đây gần, thấy hắn bất tỉnh nên cứu giúp, còn người kia đã chạy mất. Chúng ta cũng không thấy rõ hắn trông như thế nào.” Diệp Dung Hủ mở to đôi mắt vô tội, bình thản trả lời.
Dù sao hiện tại cũng không có camera theo dõi. Tần Triều Diễm chọn nơi này để ra tay chắc chắn đã tính toán kỹ.
Sau đó, Diệp Dung Hủ lại nói:
“Chú cứ lo việc này trước đi, con với Tần Triều Diễm ra ngoài bàn chút chuyện.”
Cậu vừa nói vừa vẫy tay với chú Trần, rồi quay sang Tần Triều Diễm:
“Chúng ta đi thôi.”