Tần Triều Diễm im lặng một lúc, sau đó bước lên đẩy xe lăn của Diệp Dung Hủ ra khỏi hẻm nhỏ.
Bên ngoài, trên con đường trước quầy hàng, Lâm Giảo Giảo vẫn đứng đó chờ. Thấy hai người xuất hiện, cô lập tức mừng rỡ vẫy tay liên tục.
Tần Triều Diễm đẩy xe lăn đến gần quầy hàng, dừng lại, rồi ngồi xuống nhặt từng món đồ trang trí và phụ kiện bị dẫm hỏng, gọn gàng bỏ vào túi. Sau đó, hắn gấp lại tấm vải dầu không thấm nước, cũng xếp ngay ngắn vào túi.
Đứng dậy, hắn bình tĩnh nhìn Diệp Dung Hủ, hỏi:
“Muốn bàn chuyện ở đâu?”
Diệp Dung Hủ ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ vào một tiệm đồ nướng có lượng khách không quá đông.
Mời người khác giúp đỡ, ít nhất cũng phải đãi một bữa ăn, đúng không?
Ba người, kể cả Lâm Giảo Giảo vẫn còn ngơ ngác, cùng nhau bước đến tiệm đồ nướng. Họ chọn một bàn bên cạnh cửa tiệm và ngồi xuống.
Diệp Dung Hủ cầm thực đơn, xem đi xem lại mấy lần. Cuối cùng, cậu chỉ gọi một bát cháo bí đỏ, rồi đưa thực đơn cho Lâm Giảo Giảo và Tần Triều Diễm với dáng vẻ không nỡ, cậu còn tiếc nuối nói:
“Hai người gọi món đi, nhớ đặt thêm phần cho chú Trần.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Dung Hủ ăn ở một quán ven đường như thế này. Lý do chọn quán này là vì từ xa đã nghe được mùi thơm hấp dẫn. Nhưng khi xem thực đơn, cậu phát hiện ra hầu hết các món đều không phù hợp với tình trạng sức khỏe hiện tại của mình.
Cậu nghĩ thầm, hay là lát nữa thử trộm ăn một miếng từ phần của Lâm Giảo Giảo và Tần Triều Diễm? Chỉ nếm thử một chút chắc không sao đâu... Thật sự thơm quá!
Ánh mắt cậu đầy mong chờ.
Tần Triều Diễm nhận thực đơn, nhìn một lúc rồi chỉ gọi vài xiên khoai tây nướng và một ít bánh bao nhỏ nướng bơ sữa. Có vẻ hắn chọn mấy món vừa rẻ vừa no bụng.
Lâm Giảo Giảo thì không khách khí, gọi đủ mọi thứ, mỗi món vài phần. Sau khi gọi xong, cô hứng khởi đứng dậy vào trong quán trao đổi thêm với chủ quán.
Nhìn theo bóng dáng Lâm Giảo Giảo, Tần Triều Diễm chờ cô đi khỏi, rồi quay lại hỏi Diệp Dung Hủ:
“Cậu muốn tôi giúp chuyện gì?”
Diệp Dung Hủ khẽ ho, cảm thấy hơi xấu hổ khi nhắc đến chuyện này. Giọng cậu nhỏ dần, mang chút ngượng ngùng:
“Là... Lần trước anh nói Tần Cảnh Húc có nhân tình, có bằng chứng không?”
Tần Triều Diễm cau mày.
Diệp Dung Hủ vội giải thích:
“Tôi muốn từ hôn với hắn, nhưng hiện tại không có bằng chứng hắn nɠɵạı ŧìиɧ, mọi chuyện rất khó xử. Nếu anh có gì trong tay, có thể giúp tôi không?”
Tần Triều Diễm nhìn Diệp Dung Hủ một lát, rồi chậm rãi lắc đầu:
“Không giúp được.”
Diệp Dung Hủ sững sờ, nghe giọng điệu lạnh nhạt của Tần Triều Diễm, cậu đoán chắc hẳn hắn không muốn giúp vì những lần mình đã ức hϊếp hắn trước đây.
Cậu không khỏi lo lắng, liền nói:
“Nhưng vừa rồi anh còn nói là nguyện ý giúp đỡ tôi mà.”
Tần Triều Diễm thản nhiên đáp:
“Lúc đó tôi không biết cậu muốn nói đến chuyện này.”
Diệp Dung Hủ sững sờ, cảm thấy như bị chơi xấu.
“Tôi không có chứng cứ Tần Cảnh Húc nɠɵạı ŧìиɧ, chỉ là mười ngày trước, ở bên ngoài biệt thự Thanh Thủy Loan, tình cờ gặp hắn một lần. Nhưng tình huống lúc đó, cậu chắc cũng đã biết rồi. Ngoài ra, việc hắn chia tay người yêu cũ là do mệnh lệnh của Tần Khải Giang. Lúc Tần Khải Giang gọi điện cho hắn, tôi tình cờ nghe được một chút.”
Tần Triều Diễm bình thản nói, ánh mắt liếc qua Diệp Dung Hủ, rồi tiếp tục:
“Những điều đó chỉ là tôi nhìn thấy, nghe được, nhưng nếu cậu muốn có chứng cứ rõ ràng thì xin lỗi, tôi không có. Còn nếu cậu muốn tôi làm nhân chứng, cũng xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
Ở trong giới thượng lưu mà hắn đang sống, lời nói của hắn vốn không đáng tin đối với những người khác. Nếu thật sự đứng ra làm chứng, chẳng những không giúp được gì, mà ngược lại còn có thể bị chế giễu rằng hắn đang vu khống Tần Cảnh Húc hoặc ghen tị với Tần Cảnh Húc.
Hắn không muốn dây dưa vào chuyện này, thậm chí còn hối hận vì trước đây đã dính líu đến chuyện của Tần Cảnh Húc.
Diệp gia muốn hủy hôn ước, chuyện này hắn cũng đã nghe qua. Nhưng sau khi Tần Cảnh Húc đến Diệp gia giải thích vài lần, mọi chuyện dường như lại chìm vào im lặng, không có tiến triển gì.
Hiện tại, việc Diệp tiểu thiếu gia muốn hủy hôn, e rằng chỉ là vì muốn nắm được chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của Tần Cảnh Húc, gây áp lực buộc Tần Cảnh Húc phải nhượng bộ. Nhưng ai mà biết, qua vài ngày nữa, liệu bọn họ có làm lành và quay lại như chưa có chuyện gì xảy ra?
Dù sao, trong giới này, ai cũng biết Diệp tiểu thiếu gia luôn một lòng yêu thích Tần Cảnh Húc. Cho dù hai người có cãi nhau, chẳng bao lâu sau cũng sẽ làm lành thôi.
Việc của cặp đôi này, hắn hà tất phải xen vào, để rồi trở thành trò cười cho thiên hạ?
Đặc biệt gần đây, Tần Cảnh Húc không hiểu sao lại nghi ngờ hắn chính là người mật báo cho Diệp Dung Hủ về mối quan hệ của Tần Cảnh Húc và Thư Mính.
Tần Khải Giang cũng tin lời Tần Cảnh Húc, ngày nào cũng gọi điện cho hắn. Nếu không liên lạc được, thì lại sai thư ký trực tiếp đến trường học tìm. Lần nào cũng chỉ có một mục đích: ép hắn đi giải thích với Diệp Dung Hủ, rằng hôm đó ở biệt thự Thanh Thủy Loan, tất cả chỉ là hiểu lầm, và Diệp Dung Hủ đã nhìn nhầm.