Khi khách trước vừa rời đi, Diệp Dung Hủ vội bảo vệ sĩ đẩy xe lăn của mình tiến lại gần quầy.
Nhưng ngay lúc đó, một gã thanh niên tóc nhuộm vàng ngang nhiên bước đến trước quầy, hừ lạnh hỏi:
“Đồ thợ mộc hèn mọn, mấy thứ chạm khắc này bán thế nào?”
Hóa ra là Tần Cảnh Vinh.
Tần Triều Diễm chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh lùng quay đi, chẳng buồn đáp lời.
Thấy mình bị phớt lờ, Tần Cảnh Vinh tức giận nói tiếp:
“Cậu nói thật đi, có phải cậu đã mật báo với chú, rồi kể chuyện tôi đẩy Diệp Dung Hủ xuống hồ bơi hay không?”
Dạo gần đây, Tần Cảnh Vinh gặp nhiều rắc rối. Vì chuyện đẩy Diệp Dung Hủ xuống hồ bơi, hắn bị chú mắng cho một trận, ba hắn cầm chổi lông gà đánh, lại còn bị cắt một tháng tiền tiêu vặt.
Thực ra, chuyện này vốn không nghiêm trọng đến thế, dù hắn có đẩy Diệp Dung Hủ xuống hồ thì Diệp Dung Hủ cũng không bị thương gì. Nếu gia đình biết, cùng lắm hắn chỉ cần đi xin lỗi là xong.
Nhưng không ngờ, gần đây nhà họ Diệp muốn hủy hôn. Chú của hắn không thể làm gì được Diệp Bác Hiên, liền trút giận lên hắn và ba hắn. Ba hắn bị đình chức ở công ty, giận đến mức đánh hắn một trận. Ai bảo hắn ở Tần gia vốn không có vị trí quan trọng.
Dù vậy, hắn vẫn còn có người để giẫm đạp, đó là Tần Triều Diễm – người luôn ở dưới đáy chuỗi thức ăn của Tần gia.
Nghĩ rằng Tần Triều Diễm đã mật báo, Tần Cảnh Vinh càng tức giận. Thấy đối phương không phản ứng, hắn càng làm tới. Hắn giơ chân lên, đạp thẳng vào những món đồ trang trí mà Tần Triều Diễm vất vả chạm khắc.
Sau khi đã phá đồ, Tần Cảnh Vinh buông lời ngạo mạn:
“Tôi đạp đấy, cậu làm gì được tôi? Cảnh cáo cậu, lần sau đừng làm kẻ mách lẻo nữa.”
Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi.
Lâm Giảo Giảo giật mình che miệng, khẽ nói: "Thật quá đáng."
Bảo tiêu là chú Trần cũng siết chặt tay đẩy xe lăn, nhíu mày nói: "Đúng là vô lý."
Diệp Dung Hủ sững sờ, lúc nãy cậu định bảo chú Trần can thiệp, nhưng Tần Cảnh Vinh hành động quá nhanh. Trước khi cậu kịp mở miệng, hắn đã đập phá đồ xong và bỏ đi.
Mấy người bán hàng rong xung quanh quầy của Tần Triều Diễm cũng bàng hoàng. Sau một lúc mới định thần lại, có người vội hỏi:
"Người anh em à, có cần báo cảnh sát không?"
Tần Triều Diễm nhìn những món đồ bị dẫm nát đến lộn xộn, không thể bán được nữa, chậm rãi lắc đầu.
Sau đó, hắn thu dọn quầy hàng, nhìn về hướng Tần Cảnh Vinh vừa bỏ đi, rồi nhanh chóng bước vào một con hẻm nhỏ gần đó.
Diệp Dung Hủ hoàn hồn, vội quay bánh xe lăn đi theo.
Chú Trần và Lâm Giảo Giảo cũng đuổi theo, nhưng Diệp Dung Hủ quay lại dặn họ:
"Hai người ở lại đây trông quầy hàng, tôi chỉ ra đầu hẻm xem một chút."
Nói xong, cậu tiếp tục đẩy xe lăn tiến về phía hẻm.
Khi đến đầu hẻm, Diệp Dung Hủ không vào ngay mà chỉ thò đầu nhìn.
Và rồi cậu thấy cảnh Tần Cảnh Vinh bị trùm trong bao tải, ăn một trận đòn ra trò.
Người đánh, không ai khác chính là Tần Triều Diễm.
Tần Triều Diễm nhìn có vẻ gầy gò, nhưng sức mạnh không hề nhỏ. Mỗi cú đấm giáng xuống đều khiến Tần Cảnh Vinh hét thảm thiết.
Ban đầu, Tần Cảnh Vinh còn mắng lớn: "Có phải mày là Tần Triều Diễm không?" Nhưng chỉ một lúc sau, hắn đã cuộn tròn trong bao tải, kêu khóc van xin:
"Đừng đánh nữa! Đại ca, đại gia, ông nội của tôi ơi! Tha cho tôi đi! Tiền trong túi tôi, tôi cho anh hết! Đừng đánh nữa, đau chết mất! A a a!"
Tần Triều Diễm chẳng buồn nể nang, hắn cúi xuống, sục túi Tần Cảnh Vinh, lấy hết tiền ra, rồi tiện chân đá thêm một cú khiến Tần Cảnh Vinh hét lên thảm thiết trước khi bất tỉnh.
Diệp Dung Hủ nhìn mà há hốc mồm. Trước giờ, cậu luôn nghĩ Tần Triều Diễm là một người đáng thương yếu đuối, chỉ sau này mới trở nên mạnh mẽ.
Nhưng không ngờ, hiện tại hắn đã là một con sói đội lốt cừu, hành động vừa tàn nhẫn vừa quyết đoán.
Một mặt, Diệp Dung Hủ cảm thấy Tần Cảnh Vinh đáng bị như vậy. Với loại người như Tần Cảnh Vinh, phải có người dạy cho một bài học. Nhìn cảnh này, cậu cũng thấy hả giận vì vụ mình bị đẩy xuống nước lần trước.
Nhưng mặt khác, Diệp Dung Hủ lại thấy bất an. Trong câu chuyện này, cậu và Tần Cảnh Vinh đều từng khi dễ Tần Triều Diễm. Liệu sau này, Tần Triều Diễm có trả đũa cậu như vậy không?
Không hiểu sao trong đầu cậu lại xuất hiện cảnh mình bị "dạy dỗ", mà lại còn... trên giường? Nghĩ đến đây, Diệp Dung Hủ lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi những suy nghĩ kỳ quái.
Sau khi lục túi lấy hết tiền, Tần Triều Diễm tựa vào tường, hơi cúi đầu, lặng lẽ đếm lại số tiền trong tay.
Ngón tay thon dài của Tần Triều Diễm, mang găng tay màu đen, nhẹ nhàng đếm tiền. Đếm được một nửa, hắn dừng lại, có lẽ cảm thấy số đó đã đủ bù lại thiệt hại từ những món đồ bị dẫm hỏng. Phần tiền còn lại, hắn lại nhét về chỗ cũ.
Sau đó, hắn cất số tiền “lấy được” vào túi. Vừa xoay người, ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Dung Hủ đứng ở đầu ngõ, tay ôm bình giữ ấm, đang len lén nhìn mình.
Ánh mắt hai người giao nhau, không khí như ngưng đọng lại. Cơ thể Tần Triều Diễm rõ ràng cứng lại trong giây lát.
Diệp Dung Hủ định lúng túng giải thích gì đó, nhưng chưa kịp nói, Tần Triều Diễm đã bất ngờ bước nhanh đến. Với động tác nhanh nhẹn, hắn kéo cả Diệp Dung Hủ lẫn xe lăn của cậu vào trong hẻm nhỏ.
Diệp Dung Hủ: “!”
Cậu hoảng hốt nghĩ: Gì thế này? Anh định làm gì tôi?!
Tần Triều Diễm không để cậu kịp phản ứng, hắn đẩy xe lăn của Diệp Dung Hủ áp sát vào tường, cúi xuống bịt miệng cậu lại. Đôi mắt đen nhánh ánh lên sự sắc lạnh, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Không được phát ra tiếng.”
Diệp Dung Hủ trợn tròn mắt, kinh ngạc tột độ. Từ găng tay của Tần Triều Diễm, cậu thoang thoảng ngửi thấy mùi gỉ sắt.
Cảm giác bị khí chất lạnh lẽo và áp bức của đối phương bao trùm khiến Diệp Dung Hủ cảm thấy mình như con mồi yếu ớt bị dã thú vồ lấy. Cậu run lên nhè nhẹ, bất giác nhận ra Tần Triều Diễm trước mặt hoàn toàn khác xa với người cậu từng gặp ở bệnh viện.
Thấy Diệp Dung Hủ có vẻ sợ hãi, Tần Triều Diễm mới từ từ buông tay, nhưng bàn tay vẫn giữ ở gần, năm ngón khẽ áp lên cổ cậu, như chỉ cần một chút lực cũng đủ kiểm soát toàn bộ.
“Cậu vừa rồi không thấy gì cả, đúng không?” Hắn ghé sát lại, giọng trầm thấp đầy uy hϊếp.
Diệp Dung Hủ vội gật đầu như gà mổ thóc, miệng lắp bắp:
“Thấy... thấy rồi, tôi thấy anh đánh Tần Cảnh Vinh.”
Tần Triều Diễm: “......”
Diệp Dung Hủ chớp mắt, giọng nói nhẹ hẳn đi, bổ sung nhanh:
“Nhưng nếu anh giúp tôi một chuyện, tôi sẽ không tố cáo anh.”