Từ thời khắc nghe được giọng nói của Lục Bạch, Thụy Triều Tích không ngừng suy xét lý do Lục Bạch đến tìm nàng, cũng tự hỏi tại sao Lục Bạch lại biết nàng là Quận chúa, thế nên cả ngày tâm thần không yên, cuối cùng mơ màng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm tỉnh lại liền nhìn thấy Bạch Nhược Hiên cuộn mình trên trường kỷ, tưởng rằng nàng lạnh, nên đắp thêm cho nàng một chiếc chăn mỏng. Lúc này, thấy Bạch Nhược Hiên vô cớ đỏ mặt mới hỏi: "Sao lại đỏ mặt vậy?"
"Hả? Có. . . Có sao?" Bạch Nhược Hiên lắp bắp trả lời khi thần trí vẫn còn trong cõi mộng.
Thụy Triều Tích gật đầu. Bây giờ ngẫm lại, Bạch Nhược Hiên cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức kinh người, vội vàng trấn tĩnh, nói: "Có lẽ là do nhiễm lạnh."
Thụy Triều Tích sờ lên trán của nàng, cảm giác mu bàn tay nóng ran, nói: "Hơi nóng, để ta bảo Hồng Chúc gọi đại phu." Nói xong xoay người xuống giường. Nói tới cũng thật trùng hợp, đúng lúc Bạch Nhược Hiên định đứng dậy, chân phải vừa chuyển, Thụy Triều Tích liền giẫm lên bắp chân của nàng.
Nhanh như cái chớp mắt, Bạch Nhược Hiên nhanh tay ôm lấy Thụy Triều Tích, vì thế nàng mới không ngã xuống. Hoảng sợ, Thụy Triều Tích vòng tay qua cổ Bạch Nhược Hiên, trợn to mắt nhìn nàng.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc, trái tim Bạch Nhược Hiên đập loạn không thể khống chế, đôi môi hé mở của Thụy Triều Tích lúc này đặc biệt mê người, hơi thở phả ra cũng nóng rực, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng tiến đến gần nơi đó. . . . . .
Thụy Triều Tích biết ý định của người kia, sắc mặt đỏ bừng, cánh tay đang đặt trên cổ Bạch Nhược Hiên siết chặt lấy cổ áo nàng, rối rắm một lúc, cuối cùng đưa tay che kín đôi môi mình.
"Xin Quận chúa tha tội!" Bạch Nhược Hiên lập tức tỉnh ngộ, vừa đặt Thụy Triều Tích xuống vừa nói xin lỗi, khuôn mặt ửng hồng.
Tất nhiên Thụy Triều Tích có thể cảm nhận sự khác thường của Bạch Nhược Hiên, nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều. Hiện tại, nàng chỉ đang suy nghĩ lý do Lục Bạch đến tìm nàng, vẫn luôn ngẩn người, không hề nhận ra ánh mắt Bạch Nhược Hiên nhìn nàng đã không giống bình thường. Trong ánh mắt ấy, dường như có thêm một chút cưng chiều, một chút yêu thương, nhưng càng nhiều hơn là sự lo lắng.
Cả buổi sáng Bạch Nhược Hiên đều ở trong thư phòng, cuốn sách trong tay vẫn chỉ mở một trang duy nhất.
Sáng nay, nàng nhớ lại rất nhiều chuyện về Thụy Triều Tích, nhớ ở góc tường vắng vẻ nhặt được Thụy Triều Tích đang bị thương nặng, nhớ ở phủ Thừa tướng,
Thụy Triều Tích hờ hững lựa chọn nàng làm Quận mã, lại nhớ từng việc làm cùng nhau trong gần bốn tháng chung sống ở Bạch phủ.
Hồi ức như thủy triều kéo đến khiến nàng chìm đắm, cố gắng tẩy sạch những suy tưởng kia ra khỏi đầu nhưng vô vọng. Bạch Nhược Hiên thở dài một tiếng, nằm lên án thư, thầm nghĩ: Rốt cuộc là ta bị làm sao vậy? Dứt khoát không thể suy nghĩ lung tung, người không có quyền có được hạnh phúc, biết không?
Nằm trên bàn một lúc, sau khi đã hạ quyết tâm, nàng duỗi người định ra ngoài kiếm thức ăn lấp dạ dày, vì mải suy nghĩ mà đã bỏ mặc chuyện ăn uống từ tối hôm qua đến tận lúc này. Ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy Thuý Trúc đi đến, nàng vội kêu lên: "Thuý Trúc, theo ta đến Thái Bạch lâu ăn gà say rượu đi."
Món nổi tiếng nhất ở Thái Bạch lâu chính là gà say rượu, từ nhỏ Bạch Nhược Hiên đã thích ăn gà say rượu ở nơi đó, cứ năm ba hôm là lại chạy đến ăn, đã sớm trở thành khách quen của ông chủ.
Sau khi cùng Thuý Trúc bước vào lâu, ông chủ liền cười hì hì bước ra tiếp đón. Ông chủ Thái Bạch lâu là một nam nhân trên dưới năm mươi tuổi, họ Lưu. Ông ta luôn quảng bá sự chung tình của Bạch Nhược Hiên đối với món gà say rượu ở quán mình, khiến những người ái mộ Bạch Nhược Hiên đặc biệt quan tâm đến món ăn này, ông ta vì thế mà kiếm được không ít. Cũng bởi thế mà Bạch Nhược Hiên được ưu tiên một nhã gian đặc biệt ở Thái Bạch lâu.
"Ôi, Quận mã gia, rốt cuộc cũng thấy được ngươi." Ông chủ cười híp mắt, nói: "Nhã gian trên lầu đã chuẩn bị xong, gà say rượu sẽ lập tức được đưa lên."
Bạch Nhược Hiên gật đầu cười nói: "Người hiểu ta không ai bằng ông chủ Lưu."
Nhã gian ông chủ Lưu chuẩn bị cho Bạch Nhược Hiên ở gần cửa sổ, rất thích hợp để vừa ăn uống vừa thưởng thức phong cảnh. Lúc này, nàng đang tựa người vào cửa sổ suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lướt qua trước mắt, nàng không chút chần chừ, lập tức đuổi theo.
Thuý Trúc thấy nàng nhảy qua cửa sổ, kêu lên: "Công tử! Người định làm gì?"
"Gói gà lại giúp ta, lát nữa trở về ta sẽ ăn!" Bạch Nhược Hiện không quay đầu nhưng âm thanh vẫn truyền vào tai Thuý Trúc rất rõ ràng.
Nếu như không lầm, thân ảnh vừa rồi chính là Quận chúa cải nam trang. Từ sau khi vào Bạch phủ, ngoại trừ lúc trở về Vương phủ, Quận chúa chưa bao giờ chủ động ra khỏi cửa. Hiện tại vừa dọn vào Quận mã phủ đã chủ động ra ngoài, Bạch Nhược Hiên rất muốn biết nguyên nhân.
Bạch Nhược Hiên khinh công trác tuyệt, theo sát Thụy Triều Tích quẹo trái rẽ phải, cuối cùng rẽ vào một ngõ hẻm bí mật, ngước mắt nhìn xung quanh không thấy ai. Ẩn thân ở đầu ngõ, nhìn hai người mặt không cảm xúc đang đứng cuối ngõ.
Đưa lưng về phía Bạch Nhược Hiên là một nam tử có dáng người rất cao, Bạch Nhược Hiên nhận ra hắn chính là Lục Bạch cản xe ngựa hôm qua. Lúc này, Lục Bạch đưa tay muốn ôm Thụy Triều Tích nhưng bị nàng tránh thoát.
"Tích nhi, nàng chấp nhận ra ngoài gặp ta, chứng minh trong lòng nàng còn có ta."
"Ngươi tìm ta làm gì?" Ngữ điệu của Thụy Triều Tích rất lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên Bạch Nhược Hiên nghe thấy những lời lạnh lùng như vậy từ miệng nàng. Nghe nàng lạnh nhạt với Lục Bạch như vậy, trong lòng Bạch Nhược Hiên bỗng có cảm giác vui sướиɠ khó lòng diễn tả.
"Ta đến là vì chuyện đả thương nàng hôm đó. Tích Nhi, ta không cố ý!" Lục Bạch nói năng mạnh mẽ, nóng lòng muốn giải thích.
Thụy Triều Tích đồng ý gặp Lục Bạch chỉ vì muốn dứt khoát cắt đứt quan hệ giữa hai người. Hôm nay thấy hắn vội vàng giải thích, nghe chừng cũng có nỗi khổ tâm, mặc dù đã không còn muốn nghe lời giải thích ấy nữa, nhưng nghĩ lại, nghe một chút thì đã sao? Mặt nàng không mang theo cảm xúc gì, hỏi: "Ngươi muốn gϊếŧ ta, giải thích thế nào?"
"Ta trúng Mê Tâm Tán!" Lục Bạch vội bước lên trước, giải thích: "Hôm đó ta bị trả thù, cùng một đám người đánh nhau, bọn chúng không đánh lại ta cho nên mới hạ độc thủ. Ta vẫn nhớ hẹn ước giữa hai ta nên mới qua loa đuổi bọn chúng đi để đến nơi đã hẹn. Khi đang đợi nàng thì độc tính phát tác, những chuyện xảy ra sau đó ta không còn nhớ nữa, lúc tỉnh lại thì thấy mình được một nông gia cứu giúp."
"Mê Tâm Tán là cái gì?" Sắc mặt Thụy Triều Tích nhạt nhẽo, trong lòng lại đầy hoài nghi. Cái tên Mê Tâm Tán này là lần đầu tiên nàng nghe được.
"Mê Tâm Tán là độc dược đặc chế của Sa Long bang, người trúng độc sẽ bị mê man, giống như một con thú đang bị vây hãm." Sau khi Lục Bạch giải thích, nhìn thấy Thụy Triều Tích cúi đầu không nói, lại nói tiếp: "Tích nhi, nói cho ta biết rốt cuộc là sau đó thế nào? Tại sao nàng lại thành thân cùng tên tiểu bạch kiểm kia?"
Bị người nói là tiểu bạch kiểm, Bạch Nhược Hiên đang nấp trong góc tường rất không đồng tình, nàng hung hãng trợn mắt nhìn bóng lưng Lục Bạch, mắng thầm: "Đồ mãng phu hữu dũng vô mưu!" Trong lòng tức giận là vậy, nhưng nàng vẫn tập trung dỏng tai lắng nghe, chỉ vì muốn biết trong lòng Thụy Triều Tích nàng là người như thế nào.
"Không cho ngươi mắng chửi hắn lung tung như vậy, Nhược Hiên là một trượng phu tốt, tốt gấp trăm gấp ngàn lần so với ngươi." Quả thật da dẻ Bạch Nhược Hiện rất trắng, nhưng bị nói thành tiểu bạch kiểm, Thụy Triều Tích cảm thấy rất không thoải mái, dù gì đi nữa, Bạch Nhược Hiên chưa từng đối xử tệ với nàng. Lục Bạch muốn biết sau đó xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không muốn hồi tưởng lại những chuyện đó một chút nào. Nàng chỉ biết vết thương trên lưng khiến nàng phải tịnh dưỡng mấy tháng, cộng thêm những lần đổi thuốc khiến nàng đau đớn khó nhịn. mỗi lần nhớ đến những chuyện này đều thấy đau. Nàng lạnh lùng nhìn Lục Bạch, nói: "Hôm đó ngươi nói không thích ta nữa, chĩa đao về phía ta, đả thương ta. Sau đó thì ta gả cho Nhược Hiên, nàng đối với ta rất tốt."
"Tích nhi, là ta không tốt, lẽ ra ta không nên bất cẩn để trúng quỷ kế của kẻ xấu. Để ta xem thử. . . . . . thương thế của nàng ra sao?" Lục Bạch thần sắc khẩn trương, muốn kiểm tra vết thương của Thụy Triều Tích. Ngày xưa nàng đối với hắn luôn tươi cười rạng rỡ, còn hiện tại chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, chuyện này khiến hắn cũng đau lòng không ít.
"Vết sẹo đã sớm không còn nữa, không nhọc lòng ngài." Thụy Triều Tích lui lại một bước, khoanh tay trước ngực, duy trì khoảng cách an toàn cùng Lục Bạch, hỏi: "Tại sao ngươi lại biết ta là Quận chúa?"
Bị né tránh, Lục Bạch có chút lúng túng. Hắn thu tay, giải thích: "Sau khi ta tỉnh lại không nhớ được chuyện gì khác ngoài chuyện có hẹn cùng nàng. Ta đến nơi hẹn chờ thật lâu nhưng cũng không thấy nàng đến. Nàng có biết khi ấy ta đã nhớ nàng thế nào không? Nhưng nàng lại giống như một làn khói bốc khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng. Đến tận mấy ngày trước, ta thấy nàng và tên tiểu bạch kiểm kia cùng đi lễ chùa, mới biết nàng là Tích Nguyệt Quận chúa." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Tích Nhi, lòng ta đối với nàng có trời đất chứng giám, sao nàng có thể thành thân với người khác như vậy?"
Thụy Triều Tích trong lòng không vui, lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi tới để chỉ trích ta? Là chính miệng ngươi nói không thích ta nữa, hướng đao về phía ta. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, tại sao ta không thể gả cho người khác?"
Lục Bạch mặc kệ giọng điệu lạnh lùng của Thụy Triều Tích, cưỡng ép ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: "Lục Bạch ta thề với trời, nếu từng có lúc nào thay lòng đổi dạ với Tích nhi thì cứ để ta bị ngũ lôi oanh đỉnh, không được chết tử tế"
Trong khoảnh khắc thấy hai người ôm nhau, Bạch Nhược Hiên không có can đảm xem tiếp nữa, cho nên, nàng cũng không nhìn thấy Thụy Triều Tích đẩy Lục
Bạch ra. Nghe lời thề son sắt của Lục Bạch khiến lòng nàng vô cùng khó chịu, để mặc cho thân thể trượt xuống vách tường, bó gối ngẩn người. Nàng đã không
còn muốn biết hai người phía sau nói gì với nhau nữa, hồi lâu sau mới chậm chạp bước ra khỏi ngõ hẻm.
Đêm qua vừa hiểu được nội tâm của mình, chưa tròn một ngày, người cũ của người trong lòng liền tìm tới cửa, lại còn đang ôm nhau, vừa nhớ đến lại thấy lòng chua xót. Trong lúc đau buồn, nàng lại nghĩ đến hai từ "Vận mệnh". Nàng nghĩ, nữ phẫn nam trang lừa gạt người đời, vốn đã được định sẵn là sẽ kết thúc cuộc đời trong cô độc, cần gì phải cưỡng cầu hạnh phúc không thuộc về mình đây? Nghĩ đến đây, không khỏi cất tiếng cười to, thầm nói với lòng: Vốn dĩ chúng ta đã có thoả thuận, cũng đã biết trước chuyện hưu thê, ta còn ở đây một mình buồn bã làm gì? Nếu như Lục Bạch vẫn còn thích Quận chúa, nên để bọn họ từ từ hoà giải với nhau thôi.
Quận mã phủ, trong phòng Thụy Triều Tích.
"Thuý Trúc, Quận mã đi đâu vậy?" Thụy Triều Tích ngồi thẳng người, nhìn Thuý Trúc đứng cách đó không xa, hỏi. Lúc này đã là giờ Hợi, Bạch Nhược Hiên còn chưa về phủ, chuyện này là lần đầu xảy ra từ sau khi các nàng thành thân.
"Nô tỳ cũng không biết. Lúc trưa công tử nói muốn ăn gà say rượu, nô tỳ bồi công tử đi. Nhưng gà còn chưa ăn xong công tử đã vội vã bỏ đi." Thúy Trúc cũng có chút lo lắng, tình huống thế này rất hiếm khi xảy ra.
Thụy Triều Tích khẽ cau mày, hỏi: "Ngươi thật sự không biết nàng đi nơi nào?"
Thúy Trúc cúi đầu nói: "Nô tỳ thật không biết."
"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Thụy Triều Tích khoát tay, nghiêng đầu suy ngẫm hướng đi của Bạch Nhược Hiên. Đột nhiên, trong lòng nàng chợt loé lên một tia vui mừng.
Rất nhanh sau đó, Thụy Triều Tích thay đổi nam trang, cũng nhanh chóng bước ra Quận mã phủ.
Nàng nghĩ đến nơi Bạch Nhược Hiên có thể đến nhất, đó chính là nơi các nàng sẽ đến vào ngày mười lăm, mười sáu hàng tháng, tư trạch bên bờ hồ của Bạch Nhược Hiên. Quả nhiên không sai, Bạch Nhược Hiên đang ở nơi đó. Tối nay không trăng không sao, Bạch Nhược Hiên đang nằm trên ghế tựa, hai tay đặt ra sau đầu, ngây ngốc nhìn lên bầu trời u tối. Nàng đang ngẫm nghĩ về chuyện khiến lòng mình đau xót, tuy rằng đã có kết luận, nhưng nàng vẫn không đành lòng.
Từ giờ ngọ cho đến lúc này, nàng đã đi đến kết luận là phải xa lánh Thụy Triều Tích.
Sau bốn tháng sống cuộc sống phu thê, sớm chiều đối mặt, chăm sóc cho Thụy Triều Tích đã trở thành thói quen không thể thiếu của nàng, nếu đột nhiên thay đổi, sẽ như thế nào đây?
"Vì sao không quay về phủ?" Thụy Triều Tích đứng từ trên cao nhìn xuống Bạch Nhược Hiên đang nhắm mắt, im lặng thật lâu cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.
Bạch Nhược Hiên đã sớm biết có người đến, chẳng qua là nàng không muốn để ý tới. Nghe được giọng nói của Thụy Triều Tích, cơ thể nàng bất chợt run lên, mở mắt ra, cố gắng nở nụ cười trông có vẻ tự nhiên nhất, nói: "Cũng không có gì, ở đây có thể yên tĩnh một chút."
Thụy Triều Tích thở dài một tiếng, nói: "Không còn sớm, trở về thôi."
Bạch Nhược Hiên lật người ngồi dậy, vung vẩy cánh tay, hỏi: "Sao Quận chúa lại biết ta ở đây?"
Thụy Triều Tích nói: "Ta từng nghe ngươi nói ngươi thích những nơi tĩnh lặng, dường như chỉ có y quán và nơi này."
"Ừm, không sai." Thụy Triều Tích có thể nhớ những gì nàng đã nói, điều này khiến tâm trạng suy sụp hơn nửa ngày nay của Bạch Nhược Hiên có chút khởi sắc. Nàng cười cười, nói: "Đêm nay không trăng, không có gì phần thưởng đâu, chúng ta về nhà đi."